Không khí ngày xuân như thôi thúc những chú sâu bướm phá kén chui ra ngoài, trên bệ cửa sổ, một chú bướm nhỏ đang đậu lại, vô tư che chắn chút ánh nắng trên đỉnh thiếu nữ.
Cánh bướm trắng thuần phấp phới xếp lại, nhìn như đáp xuống đỉnh đầu nàng thiếu nữ.
Quý Tiêu không nghe rõ được lời Ngụy Khinh Ngữ nói, cúi đầu nhìn xuống hai món đồ đặt trên bàn.
Đóa hoa thơm ngát xen lẫn mùi mực thoang thoảng trong căn phòng yên tĩnh, cây bút máy không được đóng gói trông có vẻ lộn xộn.
Không thể không nói, bó hoa này dù là nhìn từ bao bì đóng gói hay cách kết hợp những đoá hoa lại với nhau đều trông rất tinh xảo trang nhã, không thể chê ở điểm nào.
Giấy gói màu hạnh đồng điệu với màu mắt của Quý Tiêu, những đóa violet toát lên vẻ kiêu hãnh khá phù hợp với một Alpha như cô.
Mỗi một chi tiết dường như đều đang thể hiện tình cảm và hiểu biết của người tặng hoa đối với Quý Tiêu.
Chẳng qua cái gọi là mỹ lệ xán lạn này, đều chỉ là phông nền để tôn lên cây bút máy màu trầm tối trong tầm mắt kia thôi.
Thậm chí Quý Tiêu cũng không có lo lắng nhiều, trực tiếp đưa tay qua cầm lấy cây bút lên xem: “Đương nhiên chọn cây bút này rồi.
”
“Thật sao?” Ngụy Khinh Ngữ hỏi lại Quý Tiêu, cảm giác có chút ngoài ý muốn.
“Thật.
” Quý Tiêu gật gật đầu.
Một người gãy tay như cô muốn một cây bút để tập viết lại chứ cần lấy hoa làm gì.
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền nhìn Quý Tiêu đang cầm bút máy mình tặng trong tay, đuôi mắt nhuốm lên ý cười.
Nàng lần nữa cầm lên bó hoa mà Tấn Nam Phong đưa đến, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng sửa sang lại giấy gói hoa bị bản thân vò đến nhàu nhĩ, dáng vẻ giống như đang thương tiếc một kẻ bại trận: “Tôi giúp cậu cắm hoa này vào.
”
“Ừm, cảm ơn.
” Quý Tiêu gật gật đầu, tầm mắt vẫn lưu trên cây bút máy Ngụy Khinh Ngữ tặng cho cô.
Trên đầu cây bút có khắc một đóa hoa rất xinh đẹp, dưới ánh đèn, màu vàng tinh tế toát lên vẻ đẹp khó tả.
Những đường cong kim loại cùng hội tụ thành một điểm ở ngòi bút, ánh sáng xuyên thấu qua có thể nhìn thấy được một khe hở lưu giữ vết mực đọng bên trong, giống như cây bút này vốn dĩ chẳng phải tạo ra vì cô, mà là bảo bối được người ta cất giữ bấy lâu mới lấy ra tặng cho cô vậy.
Quý Tiêu cẩn thận ngắm nhìn hoa văn được khắc trên đầu bút, nhớ đến bó hoa mới nhìn thấy vừa rồi, ngập ngừng hỏi: “Trên đầu cây bút này khắc hoa violet sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì hơi nhíu mày: “Sao lại nghĩ như vậy?”
Quý Tiêu có chút ngây ngốc: “Không phải hai thứ này của cùng một người tặng sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Ngụy Khinh Ngữ chìm xuống vài phần.
Đường kéo sắc bén xén qua nhánh hoa violet nàng vừa mới tháo giấy gói, vài giọt nước từ lá hoa rơi xuống trên mu bàn tay trắng nõn của thiếu nữ.
“Không phải.
”
“Vậy là hoa gì?” Quý Tiêu không biết.
“Là hoa đồ mi.
” Ngụy Khinh Ngữ nhìn đóa violet trong tay.
Quý Tiêu nghe vậy càng thêm nghi hoặc, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang xoay lưng về phía mình, nói: “Sao cậu biết được? Cậu cũng chưa nhìn nó lần nào mà.
”
“Bởi vì cây bút này là tôi tặng cho cậu.
”
Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì xoay người qua nhìn về phía Quý Tiêu, trong đôi mắt xanh thẳm bình tĩnh ấy là từng sóng ngầm mãnh liệt.
“Vậy…” Quý Tiêu nhìn bó hoa bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, đột nhiên có cảm giác đại sự không ổn.
Quả nhiên một giây sau trong miệng Ngụy Khinh Ngữ đã nói ra ba chữ ‘Tấn Nam Phong’ kia: “Hoa là Tấn Nam Phong mang đến.
”
Quý Tiêu cảm thấy vô cùng kỳ quái, chưa kịp suy nghĩ liền nói: “Không phải là tặng cho cậu sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe được lời này của Quý Tiêu thì không khỏi nhíu mày lại.
Nàng thoáng nhìn qua bó hoa, giọng nói nặng nề mà hỏi ngược lại: “Sao cậu ta lại tặng hoa cho tôi? Tôi lại chưa từng ngồi tâm sự cả đêm với cậu ta.
”
Làn gió se lạnh nhẹ lướt qua ngôi biệt thự, con bướm nhỏ vội vỗ cánh bay khỏi cửa sổ thư phòng.
Một tia sáng xẹt qua tròng mắt Quý Tiêu, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ trước mặt mà không khỏi ngẩn người một chút.
Đầu lưỡi kia mơ hồ cảm thấy vị chua xót lại lần nữa tràn ra, Quý Tiêu cảm thấy lời nói này rất quen thuộc giống như đã từng nghe qua trước đây không lâu.
Không khí khô mát làm cô đột nhiên phát hiện, mùi chua không phải là hương tin tức tố, mà là từ những lời này.
Vì sao những lời này của Ngụy Khinh Ngữ lại nghe chua xót như vậy?
Chẳng lẽ nàng ấy là vì Tấn Nam Phong?
Sẽ không đâu, tối hôm đó thậm chí cô còn không cho hai người họ có cơ hội chạm mặt nhau nữa mà.
Trong đầu Quý Tiêu như nghĩ đến điều gì, trong tim bịch một tiếng.
Cảm giác khẩn trương không sao giải thích được và mật ngọt đột nhiên xuất hiện đan xen vào lòng cô.
Hay là nói…
Là vì cô sao?
Nhưng, làm sao có thể được…
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy những lời vừa rồi của bản thân có chút quá nóng vội.
Nghe thì có vẻ là đang mỉa mai, thế nhưng lại biến thành cảm giác giống như vì ghen mà nói.
Nàng có chút mất tự nhiên hạ tầm mắt, hơi nghiêng người đưa lưng về phía Quý Tiêu rồi nói: “Cậu thử xem cây bút này còn viết được nữa hay không trước đi.
”
Quý Tiêu nghe vậy thì phục hồi tinh thần, gật gật đầu: “Được.
”
Mặt trời mang theo chút ấm áp chiếu lên nền trời xanh, trong thư phòng yên tĩnh lúc này có hai con người mang theo tâm tình khác nhau.
Quý Tiêu nhìn đóa đồ mi xinh đẹp trên đầu bút, trong tầm mắt lại hiện lên giấc mơ về Ngụy Khinh Ngữ khi còn bé từ trước kia rất lâu.
“Cậu có biết đây là hoa gì không?”
“Đây là hoa đồ mi.
”
Đóa hoa trắng với những cánh hoa được xếp chồng lên nhau, những hình ảnh hiện ra trong đầu Quý Tiêu như những dải lụa uốn cong rồi cuồn cuộn nở rộ ra.
Hoa đồ mi…
Nàng ấy thực sự thích hoa đồ mi sao?
Quý Tiêu suy nghĩ có chút nhập thần, cho đến khi trên ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mới kéo cô ra khỏi vòng xoáy của hồi ức.
Đầu ngòi bút bén nhọn nhiều lần đâm vào tay, một vệt đỏ in hằn thật sâu xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lúc này Quý Tiêu mới phát hiện, cây bút máy Ngụy Khinh Ngữ tặng cho cô không có mực.
Mà cô thì không thể lấy hộp mực bơm mực vào bút bằng một tay, sau đó lại lau sạch đầu bút được.
Quý Tiêu hơi do dự, nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang chuyên tâm cắt chỉnh cắm hoa, lên tiếng gọi: “Ngụy Khinh Ngữ.
”
Rõ ràng tiếng gọi của thiếu nữ rất dè dặt cẩn trọng, thế mà Ngụy Khinh Ngữ lại như một con mèo bị kinh sợ, bả vai khẽ run lên một chút.
Nàng giấu đi đóa violet bị siết chặt trong tay ra sau lưng, làm như không có việc gì mà xoay người về phía Quý Tiêu: “Sao vậy?”
“Cậu có thể giúp tôi bơm mực vào không?” Quý Tiêu hơi nâng cánh tay đang treo trên cổ lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Ánh mặt trời dừng trong mắt Ngụy Khinh Ngữ, trong hồ nước xanh thẫm ấy gợn lên cơn sóng may mắn.
Nàng nhìn Quý Tiêu đứng sau bàn làm việc đang nhìn về phía mình xin giúp đỡ, gật đầu: “Được.
”
Chỉ là Quý Tiêu không biết rằng, ngay khi Ngụy Khinh Ngữ đi về phía mình, bàn tay đang buông thõng bên người hơi hơi mở ra.
Cánh hoa tím bị nhàu nát trong lòng bàn tay, thiếu nữ lặng lẽ ném bông hoa mà nàng lấy từ trong bó hoa vào thùng rác.
“Đưa cho tôi.
” Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì nhận lấy cây bút trong tay Quý Tiêu, thuần thục xoay mở thân bút.
Hương bạc hà thoang thoảng trong phòng càng thêm rõ ràng hơn, hòa vào trong mùi nhựa thông của nước mực.
Quý Tiêu hít vào, không khỏi quay đầu trộm dò xét thiếu nữ bên cạnh.
Màu đen của mực tương phản hoàn toàn với những ngón tay trắng nõn, mực càng đặc càng làm nổi bật hơn ngón tay trắng sáng của nàng.
Khớp xương ngón tay rõ ràng như miếng ngọc bích được chạm khắc tỉ mỉ dùng để làm đồ chặn giấy.
Không đến một lúc, Ngụy Khinh Ngữ đã bơm xong mực vào bút.
Sau khi lấy giấy lau đi vết mực đọng trên bút, nàng mới trả lại cho Quý Tiêu: “Xong rồi.
”
Quý Tiêu nhìn ngón tay xuất hiện trong tầm mắt, nhận lấy bút máy: “Cảm ơn.
”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ cười, rũ mắt chú ý đến mấy chữ viết trên tờ giấy mà Quý Tiêu đang cố giấu đi.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ quá cứng, chỉ mấy chữ đơn giản đã thể hiện sự nôn nóng muốn nhanh chóng thành công của chủ nhân nó.
Cho ra kết luận như vậy, Ngụy Khinh Ngữ lại có suy nghĩ không thể rời đi để một mình Quý Tiêu ở đây tự luyện chữ được.
Nàng hơi dựa người vào bên mép bàn, một tay chống lên mặt bàn, nói với Quý Tiêu: “Cậu viết chữ ‘Vĩnh’ cho tôi xem thử.
”
Chữ ‘Vĩnh’ là chữ dùng để thể hiện kỹ năng viết của một người.
Từ nhỏ Quý Tiêu đã bị cha mẹ ấn đầu đi luyện chữ đương nhiên cũng biết được phương thức này, bàn tay đang nắm bút máy không tự giác mà nắm thật chặt.
Không hiểu sao cảm giác khẩn trương lại càng khuếch đại hơn trong lòng Quý Tiêu, bàn tay vốn không được linh hoạt cũng trở nên cứng nhắc hơn.
Ngòi bút tinh xảo dừng trên trang giấy tạo ra một vệt đen thật dài, nét thứ hai lại chậm chạp không viết xuống.
Không biết thế nào, Quý Tiêu một chút cũng không muốn bị xấu mặt trước mặt Ngụy Khinh Ngữ.
Nhưng trời không toại lòng người, vài chữ ‘Vĩnh’ được miễn cưỡng viết xuống, xấu đến mức chữ nào chữ nấy đều có đặc điểm khác nhau.
Quý Tiêu vừa định nghiêng người ngăn trở tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ, thì quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của nàng thiếu nữ.
Ý thức được toàn bộ quá trình viết chữ của mình đều bị nàng nhìn thấy, trong mắt đều là vẻ xấu hổ: “Có phải rất xấu đúng không… Đến một đứa nhỏ cũng không bằng…”
“Cũng được.
” Ngụy Khinh Ngữ nghiêm túc gật đầu.
Ánh mắt Quý Tiêu hơi ngời sáng, cũng không ngờ ngay sau đó Ngụy Khinh Ngữ lại bồi thêm một câu: “Tốt hơn chữ trẻ con viết rất nhiều.
”
Trong nháy mắt, cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng Quý Tiêu.
Cô có thể luyện sớm hơn một chút là tốt rồi, như vậy có thể cho Ngụy Khinh Ngữ thấy một mặt tốt nhất của bản thân.
Có thể bản thân Quý Tiêu không nhận thấy được, nhưng không biết là bắt đầu từ khi nào, cô không chỉ quan tâm đến tình cảnh của Ngụy Khinh Ngữ, mà còn bắt đầu để ý cái nhìn của Ngụy Khinh Ngữ đối với bản thân mình rồi.
Hương Brandy đào mang theo vài phần trầm lắng dừng bên bả vai Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng thừa dịp Quý Tiêu không chú ý mà đưa tay qua lấy tờ giấy trước mặt cô, vừa nhìn vừa nhẹ nhàng nói: “Như này đã tốt lắm rồi.
”
“Kỳ thực cậu không cần phải gấp gáp, bình thường mọi người phải dùng rất nhiều sức lực để luyện được chữ viết tay có đặc trưng riêng.
Cậu chỉ mới bắt đầu luyện ngày đầu tiên, không cần phải so sánh với chữ được viết bằng tay thuận, cậu cứ xem như mình đang là một đứa trẻ tập viết chữ thôi.
”
Thanh âm của Ngụy Khinh Ngữ vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, xoa dịu tâm tình của Quý Tiêu.
Cô cầm giấy luyện chữ trước mặt, tự mình châm chọc bản thân: “Chữ của trẻ con thật sự rất xấu, còn không đẹp bằng chiếc lá trơ trụi trong bình hoa cậu cắm nữa.
”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bình hoa còn chưa được sửa sang xong đã bị nàng quên lãng ở ngăn tủ đối diện.
Những đóa hoa violet bị Quý Tiêu nhận sai đều bị nàng đặt ra ngoài, hình ảnh bóng lưng Tấn Nam Phong bất ngờ hiện lên trong đầu, khơi dậy lên một cơn sóng ghen tị trong lòng nàng.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu, ma xui quỷ khiến mà nói: “Chữ của cậu, xinh đẹp hơn hoa của cậu ta.
”
Hơi thở ấm áp đẩy những sợi tóc rời khỏi sườn mặt Quý Tiêu, đồng thời giọng nói mang theo vài phần mê hoặc cũng dừng lại bên vành tai cô.
Rõ ràng Quý Tiêu không nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đang đứng phía sau, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nàng đang ở rất gần.
Hương bạc hà mát lạnh cùng với hơi ấm trên thân thể thiếu nữ hạ xuống lưng Quý Tiêu, như là một nhà tù hình trái tim bao phủ lấy cô.
Mà Quý Tiêu lại như phạm nhân mất đi sức chống cự, cam tâm tình nguyện bị Ngụy Khinh Ngữ giam cầm.
Bàn tay mềm mại như ngọc bất ngờ không phòng bị, hoặc như đã sớm dự liệu mà dừng lại trong tầm mắt Quý Tiêu.
Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy tay cô như thể đang cầm bút, trong hơi mát còn mang đến sự ấm áp ẩm ướt.
Lòng bàn tay và mu bàn tay kề sát vào nhau, hương bạc hà và Brandy đào đan xen vào cùng một chỗ.
Thanh âm của nàng thiếu nữ mang theo vài phần thanh lãnh cùng tẻ nhạt, rót những lời bình tĩnh nhất cũng là nóng bỏng nhất vào tai Quý Tiêu.
“Tới đây, tôi dạy cho cậu.
”
Thình thịch…
Quý Tiêu nghe được tiếng tim mình đập cuồng loạn một cách rõ ràng.
Cô như nhìn thấy được cảnh tượng cánh cửa bị đẩy ra ở bệnh viện ngày ấy, phát ra tiếng két nặng nề rồi từ từ mở ra trước mắt cô.
Ký tự cổ xưa lâu đời đơn điệu được ghi trên bia đá thông thiên phủ đầy dây thường xuân, với nét bút đầy mạnh mẽ hùng hồn: Thích.
.