Chương 614

“Không….không thể nào”, Hoa Vân nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi. Hắn bại rồi, và còn bại trong tay một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên.

Thế nhưng Hoa Vân cũng chịu đựng rất giỏi, bị Diệp Thành quật đánh nhiều lần như vậy mà vẫn chưa tới mức ngây dại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể cử động được, xương cốt toàn thân không biết đã đứt gãy mất bao nhiêu đoạn.

“Không gì là không thể”, Diệp Thành liếc nhìn Hoa Vân bằng ánh mắt mỉa mai.

Phụt!

Cũng không biết do Hoa Vân bị thương hay thế nào mà cứ thế phun ra máu bắn vọt lên cao, toàn thân chìm vào trạng thái ngất lịm.

“Diệp Thành, thắng…thắng rồi?”, bầu không khí yên tĩnh bị giọng nói khẽ khàng nào đó phá vỡ.

Đột nhiên, tất cả như vỡ oà, tiếng bàn tán xôn xao dấy lên, hình thành nên cả làn sóng, người trầm trồ ngạc nhiên, người tặc lưỡi xuýt xoa.

Đúng! Diệp Thành lại thắng rồi, không chỉ thắng mà còn lập nên một kỳ tích truyền kỳ thuộc về mình. Một người ở cảnh giới Nhân Nguyên như hắn bị người ta coi thường nhưng lại tiến được vào vòng chung kết bằng thực lực của chính mình. Trước là Tiết Ẩn, sau là Bạch Dực, đến cả đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông cũng bị hắn đánh thảm hại.

Trong tiếng bàn tán xôn xao từ tứ phương, Diệp Thành trên chiến đài đặt một chân lên người Hoa Vân, sau đó hắn hất cằm nhìn Thành Côn: “Đây chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông sao?”

“Đúng là nực cười”, giọng điệu âm vang của Diệp Thành cứ thế vang vọng, đó không phải là giọng giễu cợt mà là sự tự tin tuyệt đối từ trong tâm hồn.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều phải gãi đầu, bọn họ có cảm giác mình đã gặp cảnh này ở đâu, nghe qua ở đâu đó.

Có quen mắt không? Có quen tai không?

Đương nhiên quen mắt, đương nhiên quen tai. Khi Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông và Hoa Vân của Chính Dương Tông quyết đấu, Liễu Dật bại trận, chẳng phải Hoa Vân cũng dẫm lên người Liễu Dật thế này sao? Đến cả lời nói ra cũng y hệt.

Một cái tát giáng thẳng vào Chính Dương Tông. Có đi phải có lại.

Trong lòng tất cả mọi người bất giác nghĩ tới câu này. Ngươi sỉ nhục người khác thì hôm nay sẽ bị người ta sỉ nhục lại, vả lại còn bị sỉ nhục thậm tệ hơn bao giờ hết.

“Sáng khoái, đúng là sảng khoái”, phía Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên không nhịn được mà bật cười.

Hôm đó Chính Dương Tông sỉ nhục Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông, hôm nay, Diệp Thành làm lại với Chính Dương Tông y hệt, dùng kiếm của Liễu Dật và bí thuật của Liễu Dật để đánh bại Hoa Vân. Cảnh tượng này không khác gì Liễu Dật đang dẫm lên người Hoa Vân, lúc này đến cả lời nói cũng giống nhau, sao có thể khiến người ta không sảng khoái cho được.

Lại nhìn về phía Thành Côn, khuôn mặt ông ta tối sầm cả lại, lạnh lùng y như có lớp hàn băng phủ lên, sát khí đằng đằng không thể che giấu nổi. Ông ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, một chân hắn đạp vào Hoa Vân, hai tay ôm trước ngực, hắn nhìn Thành Côn bằng vẻ mặt hứng thú: “Ta vốn tưởng rằng đệ tử chân truyền thứ hai của ông đánh giỏi lắm, nhưng giờ xem ra cũng chẳng ra sao”.

“Diệp Thành”, Thành Côn phẫn nộ, ông ta đứng phắt dậy, tung một chưởng khiến cái bàn đằng trước vỡ tan.

“Bắt sư phụ ta quỳ xuống, ông mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng nhấc chân đá Hoa Vân bay ra khỏi chiến đài.

“Ngươi…”, Thành Côn tức điên người, suýt chút nữa thì nội thương.