Chương 612

Ngay khi vừa lao ra, Diệp Thành lại tung một đấm vào Bảo tháp Linh Lung khiến cho nó vỡ tan.

Cảnh tượng này như ngừng lại, nhìn Diệp Thành máu tươi đầm đìa, tất cả mọi người đều xúc động, bị trấn áp trong Bảo tháp Linh Lung mà vẫn xông ra được, hơn nữa còn đánh vỡ bảo tháp.

“Điều này…”, tất cả mọi người đều bị sốc, không thể giải thích được hết thảy mọi chuyện.

“Bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp, tay không đấu chọi lại binh khí mà có phá vỡ bảo tháp, rốt cuộc thực lực Diệp Thành mạnh cỡ nào!”

“Thế giới này thật điên cuồng, cảnh giới Nhân Nguyên trở nên mạnh như vậy từ khi nào thế?”

“Sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, Thành Côn ngồi trên ghế cao cũng phải đứng dậy, trên khuôn mặt rõ vẻ khó tin.

“Bích Du, chiến tích của hắn đủ để bóp chết sự kiêu ngạo của con rồi”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi, nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con phải biết, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Nguyên”.

“Là con đã đánh giá thấp hắn”, Bích Du mím môi, nếu nói chiến thắng lần trước của Diệp Thành khiến cô chỉ hơi kinh ngạc, vậy thì cảnh tượng bây giờ thực sự khiến cô bị sốc.

“Ta biết mà”, so với Bích Du, biểu cảm của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến mấy người phía Thượng Quan Bác thảng thốt hơn nhiều. Không ngờ trong đôi mắt đẹp của cô nương này còn có giọt nước mắt lăn dài, khiến họ thực sự ngỡ ngàng.

Còn Sở Huyên bên này vẫn đang sững sờ nhìn chiến đài.

Sở Huyên, nếu người dám quỳ thì con sẽ lập tức thành ma.

Lời này cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, dường như có ma lực khiến cô không dám quỳ, cũng không quỳ xuống, đến giờ cô vẫn đang trong trạng thái choáng váng, không có chút kháng cự.

“Được lắm, bá đạo”, mấy người phía Tư Đồ Nam vui mừng nhảy cẫng lên, tiếng gào thét của họ vang vọng khắp đất trời.

“Hằng Nhạc có đệ tử như vậy, lòng ta rất yên tâm”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, trong mắt toàn hiện lên cái nhìn vui mừng, nụ cười vô cùng sảng khoái.

“Tỷ?”, trong tiếng hoan hô của mọi người, Sở Linh vỗ nhẹ Sở Huyên vẫn còn đang thẫn thờ.

“Linh Nhi, hắn… hắn là người như thế nào?”

“Ta không tin”, tiếng gào thét của Hoa Vân đã vang lên trên bục chiến đấu, tóc tai hắn bù xù như ma quỷ, hắn rút sát kiếm ra sau đó bôi máu lên thân kiếm, lập tức có phù văn hiện lên, tự động kết hợp tạo thành Âm Dương Bát Quái.

Âm Dương Vô Cực!

Đã rất nhiều người nhìn ra Hoa Vân sắp sử dụng bí thuật gì.

Keng!

Diệp Thành ở phía đối diện cũng rút thanh kiếm Thái Cực ra, hắn dựng thanh kiếm trước mặt rồi bôi máu lên thân kiếm, kiếm Thái Cực rung lên, phù văn xuất hiện, bay ra bao quanh Diệp Thành, tự hợp thành Thái Cực Bát Quái.

Thái Cực Diễn Thiên?

Khi mọi người còn chưa hoàn hồn đã thấy Diệp Thành hội tụ ra Thái Cực Bát Quái.

“Diệp Thành cũng biết bí thuật Thái Cực Diễn Thiên bất truyền của Liễu Dật?”

Bên Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đều nhìn Liễu Dật, trong mắt là vẻ cực kỳ nhạc nhiên: “Dật Nhi, con truyền Thái Cực Diễn Thiên cho Diệp Thành à?”

Liễu Dật lắc đầu, mỉm cười đáp: “Đây là bí thuật bất truyền, chỉ truyền cho người nhà họ Liễu thôi ạ”.

“Vậy thì thật kỳ lạ”, mọi người đều sửng sốt, sau đó lại nhìn lên chiến đài lần nữa.