Cảnh Viên chưa bao giờ đóng cảnh hôn.
Các diễn viên trong giới ít nhiều đều có những quy tắc nhỏ của riêng họ, tất cả các đạo diễn từng làm việc với Cảnh Viên đều biết quy tắc của nàng là không được quay cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cảnh kích tình, khi nàng mới bắt đầu đóng phim còn có một số người cười nhạo nàng không chụp cảnh hôn thì sao được gọi là diễn viên cho đến khi biết gia thế của nàng thì những người này đều lặng lẽ biến mất.
Nàng là một quan tam đại tiêu chuẩn, một lần nữa nhìn lại, ngay cả giới truyền thông cũng không dám đưa tin, gia đình nàng xuất thân cơ bản đều từ sở nghiên cứu bên phía chính phủ, nên nếu Cảnh Viên muốn tiến vào giới giải trí, ở trong cái vòng luẩn quẩn này, bị họ nói là làm công việc không đàng hoàng, mất mặt, vì lẽ đó lúc nàng mới ra mắt quả thật đã cùng người nhà nháo nhào một trận, xung đột không nhỏ, cũng đưa ra rất nhiều quy tắc, nghe nói cảnh hôn, cảnh giường chiếu và cảnh kích tình đều không được phép quay nên đạo diễn cũng mắt nhắm mắt mở tìm người đóng thế, không ai dám có ý kiến gì.
Kịch bản của【Đáng giá】 nàng đã đọc vào tối qua, từ đầu đến cuối không có cảnh thân mật, bây giờ đột nhiên muốn thêm một cảnh, nàng nhất định không vui.
"Cảnh tiểu thư, là thế này, tôi đã thảo luận với biên kịch Chu, thêm cảnh hôn quả thực sẽ tăng hiệu quả thị giác cùng cảm giác liền mạch, nhập diễn cũng dễ dàng hơn." Kỳ Liên là lần đầu tiên cùng Cảnh Viên hợp tác, không hiểu rõ lắm mấy quy tắc nhỏ của nàng, giải thích: "Nếu cô lo lắng chúng tôi sẽ sử dụng cảnh hôn như một chiêu trò thì không cần nghĩ như vậy."
Cảnh Viên ngồi trên ghế, nàng thật sự không giỏi giao tiếp với người khác, phương pháp giáo dục từ nhỏ đến lớn biến nàng thành người trầm mặc ít nói, nàng còn nhớ rõ khi nàng còn học cấp 2, câu đầu tiên nàng tùy ý nói đã khiến ba nàng bị tạm thời cách chức hai tháng, nàng cũng bị phạt một tuần không được ra khỏi cửa, tất thảy đồ đạc trong nhà đã bị nàng khám phá hết, mà người nàng tùy ý nói chuyện kia là bạn thân nhất của nàng ở trường, nàng đã quên làm sao có thể vượt qua khoảng thời gian đó nhưng nàng còn nhớ được sau khi chuyện đó xảy ra, nàng hình thành tính cách trầm lặng, xung quanh cũng không còn bạn bè.
Sau khi tiến vào giới giải trí, tính cách nàng rất khó để thay đổi, rất nhiều việc đều do người đại diện xử lý, người đại diện sẽ giúp cô ấy thương lượng nội dung phỏng vấn, thời gian, địa điểm, thời điểm quay phim, cùng chú ý hạng mục công việc, ngoài việc bình thường nàng sẽ không quay cảnh kích tình ra thì vô cùng hợp tác, bởi vậy những đạo diễn đã từng làm việc với nàng sẽ không phàn nàn gì, dù sao so với những diễn viên có bệnh ngôi sao hay diễn xuất dở tệ thì yêu cầu của nàng cũng không phải là vấn đề.

Kịch bản của【 Đáng giá 】cũng là người đại diện sau khi xem xét xong mới giao cho nàng, thiết kế nhân vật giống nàng như đúc, lại còn hợp tác với tiền bối trong giới Cố Khả Hinh cùng với thiên hậu Tống Khê, hơn nữa Kỳ Liên còn lấy danh dự ra đảm bảo, cho nên dù người đại diện có 152 quả tim cũng không dám để nàng đóng cảnh hôn.
Cảnh Viên thay đổi tư thế ngồi, Kỳ Liên, giám chế cùng Cố Khả Hinh đang ngồi trên sô pha đối diện cách nàng vài mét, cửa phòng họp không đóng, thỉnh thoảng có nhân viên công tác cùng diễn viên đi qua, tình cờ cũng có những ánh mắt khác thường dõi vào, như thể tò mò về vấn đề họ đang thảo luận.
"Đạo diễn Kỳ." Giọng nói của Cảnh Viên rất rõ ràng, dễ dàng truyền đến màng nhĩ, Cố Khả Hinh đang cúi đầu nhìn điện thoại hơi dừng lại, đáy mắt nhắm ngay đến Cảnh Viên, người đang ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha cách đó không xa, tư thế ngồi ngay ngắn, có lẽ là nguyên nhân từ gia đình, Cảnh Viên lạnh lùng nhưng lại mang hơi thở của người trí thức, là loại khí chất rất ẩn nhẫn của người có học, hai loại khí chất kết hợp lại tạo cho người ta cảm giác tao nhã lại quý phái, cũng sẽ khiến người ta vô thức khuất phục mà thuận theo ý nàng, Cố Khả Hinh nhìn nàng mấy giây trầm tư, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Kỳ Liên đan chéo hai tay trên đầu gối nói: "Cảnh tiểu thư nếu có ý kiến ​​gì cứ nói."
Cảnh Viên mở miệng, lời ít ý nhiều: "Tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy thay đổi này có phải hơi thừa thãi hay không?"
Kỳ Liên và Chu Phó Sinh nhìn nhau, Chu Phó Sinh nói: "Cảnh tiểu thư, chúng tôi đã cân nhắc tính mạch lạc và xem xét tính chất câu chuyện mới ra quyết định này."
"Tôi nghĩ cốt truyện hiện tại đã đủ rồi, không cần thiết phải thêm cảnh hôn."

Lời nói của nàng khiến Kỳ Liên nhíu mày, sắc mặt Chu Phó Sinh cũng không vui, giám chế cũng không nói gì, chỉ ngồi khoanh tay nghe mọi người thảo luận, Cố Khả Hinh thu hết biểu hiện của mấy người thu hết vào tầm mắt, chạm đầu ngón tay vào điện thoại, màn hình sáng lên, là một cái hotsearch.
【Vọng Thư ra mắt ca khúc mới, single MV hẹn gặp mọi người vào ngày 20 tháng 10.】
Bình luận đều là "Vọng Thư Cố lên", "Bài hát mới thu được nhiều lợi nhuận", "Single phải trụ vững trên bảng xếp hạng", phía trên đều bị fans kiểm soát, tất cả đều là vui mừng chúc phúc, phía bên dưới mới xuất hiện bình luận của cư dân mạng.
—— 20 tháng 10? Ra mắt cùng ngày mới ca khúc mới của Tống Khê à?
—— Aiya, thần tiên đánh nhau!
Giải Bách Hoa, nâng lên một người cũng đạp xuống một người, giành đối tác, ra mắt single cùng một ngày, Vọng Thư làm việc vô cùng tốt.
Cô đã nghĩ tới việc Vọng Thư sau khi ra mắt single mới sẽ phát ra cái thể loại tin tức gì: Là gà rừng thì cứ chăm chỉ quay phim, đừng làm mang tai họa cho MV của Tống Khê, hạ thấp địa vị của người khác.
Con gà rừng này hiển nhiên là cô.
Cố Khả Hinh rũ mắt, đuôi lông mày toát ra vẻ lạnh lẽo, hai hàm răng cắn chặt, đầu ngón tay cắt tỉa gọn gàng dừng ở màn hình điện thoại, thoát khỏi hiện trường náo nhiệt trên Weibo, trở lại thanh tin nhắn vắng vẻ, bấm vào khung chat với Tô Anh, rồi gửi tin nhắn: Đã liên hệ được ai chưa?
Rất nhanh Tô Anh đã trả lời: Đã liên hệ rồi.
Nét mặt căng thẳng của Cố Khả Hinh hơi thả lỏng, tựa lưng vào ghế, nghe Kỳ Liên và Cảnh Viên đang tranh luận cách đó không xa.
"Cảnh Viên, chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho kịch bản."
"Nhưng nó không có trong kịch bản trước đó, trong hợp đồng cũng không có điều khoản có thể thêm cảnh trong lúc diễn."
"Hợp đồng? Trên hợp đồng cũng viết tất cả mọi việc đều phải theo bên A sắp xếp."
"..."
Hai bên tranh cãi không ai chịu ai, Cảnh Viên cũng không nói nhiều, nhưng câu nào câu nấy đều chọc Kỳ Liên nổi giận đùng đùng, Cố Khả Hinh bọn họ cãi nhau, bị lí do từ chối của Cảnh Viên chọc cười.
Vòng luẩn quẩn này làm thế nào lại có người ngây thơ như vậy?
Ngây thơ đến mức nực cười.
Kỳ Liên không chịu thua, Cảnh Viên cũng không nhân nhượng, Chu Phó Sinh cũng không hòa giải, vẫn là giám chế ra mặt nói: "Thế này đi, tôi nghĩ trước tiên cứ liên hệ với người đại diện của Cảnh tiểu thư đã."
"Người đại diện của tôi không ở trong thành phố." Người đại diện của nàng hôm nay đưa người mới đi thử vai ở ngoại thành, không đến được, Kỳ Liên nói: "Vậy tôi sẽ gọi cho cô ấy."
"Đạo diễn Kỳ." Sau khi xem mấy người này diễn trò đủ rồi, Cố Khả Hinh đứng dậy khỏi ghế, cô nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên quay trước, về phần có nên thêm cảnh hay không, chờ đến khi chúng ta quay đến cảnh đó rồi bàn bạc tiếp, anh thấy thế nào?"
Kỳ Liên ngày thường là người dễ nói chuyện, một khi đụng đến chuyện quay chụp lại càng dễ nói chuyện hơn, còn thích theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, sau khi Chu Phó Sinh đề xuất việc thêm cảnh quay, anh càng nghĩ lại càng cảm thấy không tồi, còn tự tưởng tượng ra cảnh diễn, vô cùng hài lòng, còn nghĩ đây vốn dĩ cũng là chuyện nhỏ, ai ngờ mọi chuyện lại ra cơ sự này, đương nhiên anh sẽ không vì việc này mà có ý kiến ​​gì với Cảnh Viên, nhưng thái độ của anh quả thực không tốt như lúc đầu.
"Được." Kỳ Liên nói: "Cứ ra ngoài quay phim trước đã."
Cảnh Viên đứng dậy, nghe thấy biên kịch Chu khịt mũi lướt qua cô, vẻ mặt không vui lắm, sắc mặt nàng vẫn lãnh đạm như thường ngày, tính tình vốn đã vậy, nàng thật sự không quan tâm đến thái độ của người khác.
Giám chế cũng đi ra ngoài, Cảnh Viên đứng lại sau lưng mọi người, Cố Khả Hinh đứng ở bên cạnh nàng nghiêng đầu, ôn hòa nói: "Đừng để ý, đạo diễn Kỳ và biên kịch Chu đều có tính cách như vậy, dễ tính nhưng cũng rất nghiêm khắc, lát nữa quay thể hiện tốt một chút, họ sẽ không cố tình nhắm vào em."
"Nếu có thắc mắc gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Cảnh Viên liếc mắt, Cố Khả Hinh nở nụ cười nhạt, sắc mặt ôn nhu, tóc mái được vén ra sau tai, lộ ra sườn mặt thanh tú xinh đẹp, bông tai là một viên hồng ngọc, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, người trước mặt mang đến cho Cảnh Viên một loại ảo giác, giống như người cho nàng ấm áp vẫn chưa rời đi, khiến nàng có chút hoảng hốt, Cố Khả Hinh thấy nàng như người mất hồn, lên tiếng nói: "Cảnh tiểu thư?"
Cảnh Viên hoàn hồn trở lại, vẻ mặt lạnh lùng vốn có hơi dao động, thoáng qua trong giây lát, nàng cúi đầu nói: "Cảm ơn."
Cố Khả Hinh khóe miệng mang ý cười, nửa thật nửa giả: "Đừng khách sao, chúng ta là cộng sự."
Sau khi đến phim trường, nàng bắt đầu trang điểm, cảnh quay mở đầu là Văn Bắc do Cảnh Viên thủ vai đang ngồi trên sân khấu của hòa nhạc diễn tấu, Cảnh Viên chưa từng học nhạc cụ, giảng viên âm nhạc đang dạy nàng cử động tay, quay MV hơi khác so với quay phim truyền hình, MV đặc biệt chú trọng về ánh sáng, không chỉ để hình ảnh mượt mà, tinh tế mà còn đảm bảo mọi khung hình đều hoàn hảo, Kỳ Liên cũng là một người cầu toàn, không thể không quay lại nhiều lần.
Mới cảnh quay đầu tiên Cảnh Viên quay đi quay lại sáu lần cũng chưa qua, người hướng dẫn đã dạy nàng động tác cơ bản hai lần, nhưng cảnh quay đầu tiên phải liên tục thay đổi vị trí và góc độ của máy quay, cho nên mới liên tục NG mấy lần.
Cảnh Viên đang ngồi trước đàn dương cầm, ánh đèn chiếu lên người nàng, Kỳ Liên hô Action vào bộ đàm, đầu ngón tay Cảnh Viên đáp xuống những phím đàn đen trắng đan xen, Cố Khả Hinh ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này theo bản năng lắc đầu, Tô Anh ở bên cạnh nói: "Sao vậy?"

Cố Khả Hinh ngồi dựa lưng vào ghế nói: "Tư thế không đúng."
Tuy rằng động tác đúng, nhưng lại sai tư thế, quả nhiên Kỳ Liên vội vàng kêu một tiếng: "Cắt!"
Tô Anh đối với đàn dương ù ù cạc cạc, không thể nhìn ra nguyên nhân, nàng nhìn theo bóng lưng Cảnh Viên, trầm ngâm hỏi: "Hinh Hinh, cậu có thấy hối hận không?"
Chỗ bọn họ là khu nghỉ ngơi, xung quanh không có ai, nhân viên công tác đều tập trung ở phía trước, Cố Khả Hinh không hiểu ý Tô Anh, hỏi ngược: "Hối hận vì cái gì?"
"Hối hận khi tiến vào vòng luẩn quẩn này." Tô Anh nói: "Nếu lúc đầu không vào cái vòng luẩn quẩn này, chắc giờ ước mơ của cậu đã thành hiện thực".
Dù gì thì cô cũng đã nhận được giấy báo nhập học đặc biệt của Nhạc viện nước H, đây là học viện cao nhất và danh giá nhất, nếu tiếp tục đào tạo sâu, cô nhất định sẽ có chỗ đứng trong làng nhạc.

Cố Khả Hinh nghe vậy liền nhìn xuống tay mình, khớp xương rõ ràng, mười ngón thon dài, tay của nàng từng được giáo viên khen ngợi là đôi tay thần kì nhất, nhưng bây giờ, vẫn còn là gỗ nát.
Cố Khả Hinh cuộn tròn hai tay, trầm giọng nói: "Tô Anh, trên đời này không có nếu như"
Tô Anh im lặng.
Cách đó không xa Kỳ Liên hét lên: "OK! Qua!"
Cảnh đầu tiên cuối cùng cũng qua, nhân viên công tác tại hiện trường thở phào nhẹ nhõm, muốn uống nước thì uống nước, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, Kỳ Liên đi đến bên cạnh Cố Khả Hinh nói: "Khả Hinh, cảnh tiếp theo là cảnh em cùng Cảnh Viên đối diễn, trước khi bấm máy hai người đi tìm cảm giác trước đi."
Cố Khả Hinh đáp ứng: "Được."
Sau khi gật đầu, cô phát hiện Cảnh Viên vẫn ngồi trước đàn dương cầm, cô cầm chai nước khoáng đi tới, ngồi bên cạnh Cảnh Viên, mở nắp đưa cho nàng, Cảnh Viên quay đầu lại, đáy mắt thoáng chút giật mình.
Khi không cười sẽ giống ba phần, khi cười lại không giống.
Lông mi nàng khẽ động, nhận lấy chai nước từ Cố Khả Hinh, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Khóe môi Cố Khả Hinh giương lên một độ cung, trên mặt nở nụ cười nhạt, Cảnh Viên phát hiện cô đối với ai nấy đều như thế, ôn hòa nhã nhặn, biết tiến biết lùi, tính tình khôn khéo như vậy, hẳn sẽ khiến người khác yêu thích.
So với người kia lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, tính cách nửa điểm cũng không giống, quả thật không giống.
Cảnh Viên rũ mắt xuống uống một ngụm nước khoáng, lạnh lẽo thẩm thấu vào tâm can, Cố Khả Hinh nói: "Một lát nữa là cảnh chúng ta diễn chung, đạo diễn Kỳ để chúng ta tìm cảm giác trước."
"Có thích đánh đàn không?"
Cảnh Viên đặt chai nước xuống, liếc mắt nhìn những người xung quanh, ánh sáng đã tản đi, chỗ bọn họ không còn sáng rực như trước, ngược lại có chút tối, sắc mặt của người bên cạnh nhìn không rõ lắm, nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không thích cho lắm."
Ngón tay Cố Khả Hinh đáp xuống phím đàn một tiếng dong, cô cười thầm: "Thật trùng hợp, tôi cũng không thích lắm."
Cảnh Viên cúi đầu nghịch cái chai, không nói lời nào, Cố Khả Hinh đóng nắp đàn violon lại, một tay chống lên sườn mặt quay đầu nhìn Cảnh Viên, người bên cạnh khẽ cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài dài cong cong, tóc dài xõa xuống vai, váy dạ hội màu xanh đậm, cổ sơ mi, cài nút trên đỉnh, để lộ chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, đường nét thanh tú, độ cong hoàn hảo, mái tóc đáp lại bên cổ, màu tóc đen như mực, rơi trên da thịt trắng nõn, một vẻ đẹp mơ hồ như ẩn như hiện, nàng là một người kiêu ngạo, trang điểm có phần lạnh lùng, hợp với khí chất của chính mình, mang lại cho người ta một cảm giác cấm dục không rõ.
(ừ thì độ cong hoàn hảo, ừ thì cấm dục:)))
Ánh mắt Cố Khả Hinh dừng ở cúc áo cao nhất trên cổ hẹp dài của Cảnh Viên, ánh mắt thâm sâu, âm điệu đè thấp, hé môi nói: "Cảnh tiểu thư, nếu đạo diễn Kỳ để cho chúng ta tìm cảm giác, em cũng không cần câu nệ như thế, chúng ta nói chuyện một chút, có thể không?"
Cảnh Viên không phải người giỏi nói chuyện cho lắm, dừng lại một chút, sau đó lễ phép nói: "Có thể."
Bề ngoài kiêu căng ngạo mạn nhưng bên trong vẫn là một đứa bé ngoan, sự tương phản rõ ràng này khiến đáy mắt Cố Khả Hinh nảy lên ý cười, chỉ trong nháy mắt, tiến lại gần Cảnh Viên, nét mặt ôn hòa nói: "Nếu là trò chuyện bình thường, thì có một vấn đề, tôi thực sự muốn hỏi Cảnh tiểu thư."
Vấn đề?
Cảnh Viên thuận miệng nói: "Vấn đề gì?"
Cố Khả Hinh khó hiểu nhìn: "Là vấn đề tranh chấp giữa Cảnh tiểu thư và đạo diễn Kỳ trong phòng nghỉ."
"Tại sao Cảnh tiểu thư lại cự tuyệt đóng cảnh hôn?"
Cảnh Viên không ngờ cô lại hỏi chuyện này, nàng hơi giật mình, thân thể cứng đờ, vẻ mặt trở nên lạnh lùng có thể thấy bằng mắt thường, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo: "Không có tại sao."

Rốt cuộc cũng là đứa trẻ ngoan, mới một vấn đề mà thôi, nàng đã như một con nhím không ngại trưng ra gai nhọn, dễ dàng bại lộ sự yếu đuối của mình.
Còn rất trẻ, cũng rất dễ bị người khác thao túng, ý cười nơi đáy mắt Cố Khả Hinh ngày càng sâu, tựa như không phát hiện tới cảm xúc của Cảnh Viên thay đổi, cô nói tiếp: "Không có lý do sao?"
"Tôi còn tưởng Cảnh tiểu thư cự tuyệt cảnh hôn, ra là ảo giác của tôi."
Cảnh Viên cúi đầu, cắn chặt răng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống, hai tay ôm chặt chai nước, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, bụng ngón tay đau nhức.
Cố Khả Hinh vẫn nói chuyện ở bên cạnh: "Nếu em không cự tuyệt, sao không thử xem sao?"
Cảnh Viên nghiêng đầu: "Thử cái gì?"
Cố Khả Hinh cười dịu dàng: "Thử diễn cảnh hôn."
Vẻ mặt của cô như gió thoảng mây trôi, mày mắt dịu dàng, rất có phong thái của một chị gái tri kỷ: "Đạo diễn Kỳ nói đúng, thêm một cảnh hôn, lên hình sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn."
Cảnh Viên nhìn chằm chằm khuôn mặt có ba phần tương tự với người trong trí nhớ trước mặt, kiên định nói: "Tôi không diễn cảnh hôn."
"Vì sao không diễn?" Cố Khả Hinh buông tay chống đầu xuống, nhích lại gần Cảnh Viên hơn, giống như không muốn người khác nghe thấy họ đang nói gì, cô cố ý hạ giọng: "Có phải bởi vì em không biết hôn không?"
Giọng nói của cô cũng không tính là trong trẻo, nhưng khi đè thấp thì giống như tiếng tình nhân nỉ non, vô duyên vô cớ lại có thêm chút ám muội cùng dụ hoặc, rõ ràng sau lưng nàng có nhân viên công tác đi qua đi lại, nhưng Cảnh Viên có cảm giác rằng nơi này chỉ còn lại mình nàng và Cố Khả Hinh, thân thể gần gũi, mùi hương nhàn nhạt không thuộc về nàng quẩn quanh nơi chóp mũi, những lời thì thầm văng vẳng bên tai, bọn họ rõ ràng đang ở trong bầu không khí nghiêm túc của phim trường, thế nhưng từ đầu đến cuối Cảnh Viên luôn có ảo giác rằng mình đang ở trong một quán bar say xỉn, nàng dịch người một chút đứng dậy, cổ tay bị người khác nắm lấy!
Lễ phục dạ hội không tay, đầu ngón tay Cố Khả Hinh thật lạnh, da thịt tiếp xúc làm thân thể Cảnh Viên cứng đồ, nàng hơi nghiêng đầu, đối diện tầm mắt đang ngước lên của Cố Khả Hinh, hốc mắt sâu thẳm, con ngươi đen kịt, như một hồ nước trong veo không thể nhìn thấy đáy, Cảnh Viên mím môi không nói gì, Cố Khả Hinh nhẹ nhàng nói: "Cảnh tiểu thư không biết đóng cảnh hôn cũng không sao."
Cô cười: "Tôi có thể dạy em."
- -----------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường:
Cảnh Viên: Không nghĩ đến Cố lão sư còn có thể dạy người khác diễn cảnh hôn.

Cố Khả Hinh: Được chứ, chị còn có thể dạy người khác diễn cảnh giường chiếu, diễn cảnh kích tình.

Cảnh Viên: Cố lão sư thật bận rộn.

Cố Khả Hinh: Không bận, chị chỉ dạy một mình em.
Cảnh viên:......
- ----------------------
Dúi: coi người ta là trẻ con ngây thơ mà còn câu dẫn người ta, Cố lão sư là người xấu!.