Lục Yến Thần có hơi sửng sốt.
 
Góc nhìn một cao một thấp này làm anh thấy rõ bên cạnh đôi xương quai xanh trắng nõn là con bướm hồng xinh đẹp rực rỡ.
 
Khương Dư Miên cuối cùng cũng phản ứng lại sau một trận hoa mắt chóng mặt vừa rồi, một tay che xương quai xanh, tay kia cầm lại chiếc khăn tắm đã bị rơi xuống một nửa. Cô không biết nên nhìn vào đâu, cũng không rõ hiện tại dáng vẻ của bản thân là như thế nào. 
 
Thấy cô gái che chắn một cách vừa không tự nhiên vừa hoảng loạn như vậy, Lục Yến Thần dời đi tầm mắt, nhặt áo khoác rơi trên mặt đất lên mắc vào giá treo bên cạnh, xoay người rời khỏi phòng tắm.
 
Ngay lúc cửa phòng tắm sắp đóng lại, thì anh ngừng lại một chút, giữ lại một khe hở nhỏ nói: “Có chỗ nào khó chịu thì lúc nào cũng có thể nói với anh.”
 
Anh nói xong, nhẹ nhàng khép cửa lại.
 
Khương Dư Miên đưa tay vịn tường đứng lên, bàn tay run rẩy xoa trán có chút, đi đến bên cạnh bồn tắm hít vào một hơi.
 
Lúc ngẩng đầu lên nhìn vào gương thì thấy cả người từ tai cho tới mặt đều đã đỏ hết lên.
 
Khương Dư Miên vặn vòi nước, hất lên mặt hai ngụm nước lạnh, giúp chính mình tỉnh táo lại.
 
Cô vòng trở lại giá treo đồ, từ trong áo khoác lấy ra di động gửi tin cho bà Tống, nói chính mình đã rời khỏi suối nước nóng.
 
Bà Tống nhận được tin nhắn đúng lúc đang đem văn bản kế hoạch đưa cho chồng bà ấy, khóe mắt thoáng thấy màn hình di động sáng lên, lập tức trả lời: [Được rồi, vậy dì sẽ không xuống nữa.]
 
Nếu Khương Dư Miên đã về rồi, vậy bà ấy cũng không cần phải đi ngâm mình nữa.
 
Khoảng bảy giờ ba mươi tối, người đến suối nước nóng bắt đầu nhiều lên, Triệu Mạn Hề vịn lan can đứng dậy, lau sơ thân thể đầy kiêu ngạo của mình, rồi quấn khăn tắm lại quay về khu nghỉ ngơi. 
 
Đôi dép lê ướt sũng nước tạo nên từng dấu chân, Triệu Mạn Hề cẩn thận nhìn đất bước đi, bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất phía trước có một tấm thẻ phòng không biết là của ai làm rơi.
 
Triệu Mạn Hề cúi người nhặt lên, mặt trên viết 5006, cảm thấy có chút quen mắt.
 
Cô ta vốn muốn đưa cho nhân viên, nhưng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra chủ nhân thẻ phòng là ai.
 
Bởi vì Lục Yến Thần, cô ta đối với thông tin của mỗi người nhà họ Lục đều đặt biệt lưu ý, thông tin của Lục Tập và Khương Dư Miên cô ta đều đã ghi lại. Triệu Mạn Hề lấy di động ra đối chiếu, quả nhiên là của Khương Dư Miên. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô ta từ chỗ của ông cụ Lục thăm dò được một ít về tình huống của Khương Dư Miên, bố mẹ đều mất, không có nhà để về, ông cụ Lục nhớ đến tình nghĩa với người bạn cũ nên đem Khương Dư Miên mang về nhà họ Lục ở tạm.
 
Lục Yến Thần đối với cô gái nhỏ đó rất quan tâm chăm sóc.
 
Có thể bởi vì như vậy, nên Khương Dư Miên mới sinh ra một loại tình cảm đặc biệt với Lục Yến Thần.
 
Hiện tại mà nói, Lục Yến Thần chỉ xem cô như em gái mà quan tâm, nhưng Khương Dư Miên lại không nghĩ như vậy.
 
Lúc đầu, cô ta cũng không đem Khương Dư Miên xem như đối thủ, nhưng hôm qua không biết nguyên nhân vì sao Lục Yến Thần đột nhiên đang là người bào chữa cho cô ta lại lấy lý do muốn đi tuyết sơn để rời đi.
 
Tuy rằng lúc đó có rất nhiều người, nhưng Lục Yến Thần tại sao lại đi? Vì ai mà đến đó? Chuyện này đáng phải suy nghĩ.
 
Triệu Mạn Hề đem thẻ phòng cất đi, sau khi tắm rửa đơn giản xong, cô ta thay một bộ quần áo sạch sẽ đi dạo quanh suối nước nóng một vòng, xác định không có ai, cô ta mới đem thẻ phòng đi tìm Khương Dư Miên.
 
Cô ta không biết thẻ phòng của Khương Dư Miên đánh rơi lúc nào, có thể hiện tại Khương Dư Miên đã đi quầy lễ tân lấy thẻ phụ mở cửa, hoặc có thể Khương Dư Miên không có ở phòng.
 
Triệu Mạn Hề thử nhấn chuông cửa, nhưng mãi không nhận được phản hồi, chẳng lẽ Khương Dư Miên thật sự không có trong phòng. 
 
Nếu Khương Dư Miên từ chỗ suối nước nóng không về phòng, vậy còn có thể đi đâu được?
 
“Đinh đong…”
 
Lục Tập đang làm bài tập trong phòng nghe được tiếng chuông cửa, cậu không kiên nhẫn mà vò giấy nháp thành một cục rồi ném vào thùng rác, mang dép vào đi mở cửa.
 

Từ khi bắt đầu kỳ nghỉ Khương Dư Miên đã giao một mớ bài tập, mà cậu mãi chơi từ lúc được nghỉ đến bây giờ, mắt thấy chỉ còn năm ngày nữa là khai giảng, nên mới bảo Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân lấy câu trả lời được chia sẻ trong nhóm lớp chép lại. 
 
Câu nào không có đáp án cậu sẽ tự làm, chỉ là cần phải động não một chút. 
 
Lục Tập mở cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì rất ngạc nhiên: “Chị Mạn Hề?”
 
Ai tìm cậu cũng có khả năng, Triệu Mạn Hề thì đúng là lần đầu đến tìm, chắc là có liên quan đến anh cả.
 
Nào ngờ Triệu Mạn Hề lại mở lời trước hỏi: “Em có biết Miên Miên ở đâu không?”
 
Lục Tập kinh ngạc: “Chị tìm cô ấy có việc sao?”
 
“Là thế này, chị vừa rồi ở phòng thay đồ nữ nhặt được một tấm thẻ phòng, phát hiện là của Miên Miên nên muốn trả lại cho em ấy” Triệu Mạn Hề đưa ra thẻ phòng. “Nhưng phòng em ấy không có ai”
 
“Thẻ phòng cũng làm rơi nên hẳn là không có ai.” Lục Tập nhớ đến chuyện trước đó không lâu Khương Dư Miên đã cùng cậu trao đổi tiền lì xì: “Cô ấy không phải đi tắm suối nước nóng sao, có khả năng vẫn còn ở dưới đó.”
 
Triệu Mạn Hề nói cho cậu một cách rất chắc chắn: “Không có, con bé không có ở đó.”
 
“Vậy được rồi, để em hỏi xem.” Lục Tập nghênh ngang trở về lấy di động, tìm số điện thoại lưu tên ‘Tiểu câm’ gọi vào, chuông reo hồi lâu mà vẫn không có ai bắt máy.
 
“Không ai nghe điện thoại.” Người không ở phòng, điện thoại gọi không nghe, chuyện này có chút lạ lùng.
 
Vừa không có trong phòng, lại không ở khu tắm nước nóng, đột nhiên Lục Tập nhớ đến một việc, hình như dạo gần đây cô khá thân thiết với bà Tống.
 
Cả hai người đều không có phương thức liên hệ với bà Tống, Lục Tập nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho kẻ thù không đội trời chung Tống Tuấn Lâm, cậu ấy bắt máy rất nhanh, trong điện thoại quái gở nói: “Ồ! Mặt trời mọc phía Tây sao, Lục Nhị gọi điện tìm tao sao, tao không có nhìn lầm chứ nhỉ?”
 
Lục Tập đánh nhanh thắng nhanh: “Đừng nói nhảm, tôi có việc cần tìm Khương Dư Miên, cô ấy có ở chỗ của mẹ mày không?”
 
Tống Tuấn Lâm tấm tắc: “Sao tao nghe như mày đang mắng tao vậy?”
 
Lục Tập nghiêm giọng: “Tống Nhị, thực sự có chuyện.”
 
Tống Tuấn Lâm: “Không có.”
 
Lục Tập lặp lại: “Thật sự là có chuyện.”
 
“Không có ở đây!” Tống Tuấn Lâm nói thật cho cậu, “Mẹ tao đang lựa ảnh trên máy tính đây, Khương Dư Miên không có ở chỗ bọn tao.”
 
Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến tiếng của bà Tống, xem ra Tống Tuấn Lâm nói thật.
 
Lục Tập Nhìn nhìn chằm chằm di động, nhỏ giọng nói: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
 
Triệu Mạn Hề nhìn thẻ phòng trong tay, đột nhiên có một suy đoán không mấy tốt đẹp…
 
Cô ta hy vọng suy đoán này của mình không phải là sự thật.
 
Trên lầu, phòng 6012.
 
Khương Dư Miên tắm xong, mặc áo bông đi ra từ phòng tắm, cô muốn nghỉ ngơi, nhưng dù sao cô cũng là con gái, không tiện vào trong phòng ngủ, chỉ đành ngồi đợi trên ghế sô pha trong phòng khách. 
 
Sô pha rất mềm, Khương Dư Miên cầm lấy tấm chăn dày cuộn tròn mình lại. 
 
Lục Yến Thần đưa đến một tấm thẻ phòng: “Vừa rồi anh gọi điện thoại bảo người đi tìm nhưng tìm không thấy, nên đã bảo bọn họ mang thẻ phụ lên.”
 
Khách sạn có camera an ninh, nên không sợ mất đồ. 
 
Khương Dư Miên ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, em sẽ về ngay.”

 
Sau khi rời khỏi suối nước nóng, trạng thái thân thể của cô dần được xoa dịu, chỉ là cảm thấy lạnh một chút.
 
Chiếc chăn bọc cô từ cổ xuống chân không một khe hở, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn, cùng với đôi mắt liên tục nhìn khắp nơi.
 
Bất chợt cô nhìn thấy hộp cơm mà Triệu Mạn Hề đưa đến.
 
“Lục Yến Thần.”
 
Người đàn ông đang ngồi trước máy tính xử lý công việc, nghe thấy có tiếng gọi mình thì ngẩng đầu lên.
 
Khương Dư Miên cuộn chặt mình trong chăn, mắt không nháy mà nhìn chằm chằm phía hộp cơm: “Anh đã ăn cơm tối chưa?”
 
Lục yến Thần day nhẹ ấn đường: “Anh quên rồi.”
 
Quá giờ ăn nên cảm giác đói cũng không còn.
 
Khương Dư Miên nhẹ nhàng “a” một tiếng.
 
Cô thà để cho Lục Yến Thần ăn cơm Triệu Mạn Hề đưa, cũng không hy vọng anh để bụng đói.
 
Ông nội Lục nói Lục Yến Thần tự có sắp xếp của mình, nhưng kết quả chính là quên ăn quên ngủ sao? 
 
Đây là lần đầu cô thấy một tình huống như vậy xảy ra, nhưng khẳng định không phải lần đầu tiên Lục Yến Thần bận công việc đến mức quên ăn cơm. 
 
Khương Dư Miên xốc chăn lên, đặt chân xuống đất đi qua mở hộp cơm ra, đồ ăn trong hộp đã lạnh rồi.
 
Bóng hình cô ẩn hiện trong khóe mắt anh, Lục Yến Thần nhíu mày: “Không mặc áo khoác vào đã chạy loạn rồi? Chờ đến khi bị cảm rồi lại đau đầu.”
 
“Có lò sưởi, sẽ không bị cảm đâu.” Khương Dư Miên đã khỏe hơn, đầu óc cũng dần trở nên tỉnh táo hơn, nên việc nói chuyện cũng rõ ràng hơn: “Với lại khi nãy em không khỏe là do ngâm suối nước nóng, giờ đã đỡ nhiều rồi.” 
 
Dừng một chút cô lại nói: “Anh muốn ăn cái gì? Em đi lấy cho anh ăn nhé!”
 
Không biết còn bao nhiêu công việc, Khương Dư Miên lo rằng anh đã để bụng đói lâu lắm.
 
Lục Yến Thần thản nhiên nói: “Không cần đâu.”
 
Khương Dư Miên vô cùng kiên trì nói với anh: “Nhịn đói không tốt cho cơ thể, những lời này là anh đói đó.”
 
Lúc cô bị bệnh ở biệt thự Thanh Sơn  cũng không thích ăn gì, mỗi lần đưa thức ăn tới đều chỉ ăn vài miếng. Lúc đó Lục Yến Thần đã đích thân bưng bát đến, cũng dỗ cô như thế này.
 
Cô ôm lấy hộp cơm lạnh đi qua, dùng đôi mắt vừa to tròn, vừa trong trẻo xinh đẹp nhìn chằm anh, làm anh không cách nào chuyên tâm làm việc được.
 
Lục Yến Thần cứ như vậy nhìn cô, nhẹ giọng cười một cái: “Vậy em đi đi.”
 
“Vâng!” Khương Dư Miên có được câu trả lời cô muốn nên tràn đầy sức sống, lúc này mới nhớ đến di động còn để ở phòng tắm chưa cầm ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khương Dư Miên cầm lấy di động trên bồn rửa tay, không nhìn mà trực tiếp nhét vào túi, mang theo hộp thức ăn đi ra ngoài.
 
Giây phút cửa phòng mở ra, cô bị dọa cho giật mình.
 
Triệu Mạn Hề cùng Lục Tập đang đứng trước cửa, Khương Dư Miên không kịp phòng bị mà bất ngờ đối diện với hai người họ.
 
Khương Dư Miên sửng sốt: “Hai người…”

 
Lục Tập kinh ngạc: “Cậu…”
 
Trong lòng Triệu Mạn Hề có chút phức tạp.
 
Khương Dư Miên làm mất thẻ phòng đến phòng Lục Yến Thần làm gì? Còn có hộp cơm trong tay cô, không biết là anh đã ăn, hay là vẫn chưa mở ra.
 
Chỉ có Lục Tập nhớ rõ mục đích đến đây: “Gọi điện thoại không nghe, còn cho rằng cô mất tích.”
 
“Hả?” Lúc này Khương Dư Miên mới nhìn di động, màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ: “Thật xin lỗi, khi nãy tôi không xem điện thoại.”
 
“Cậu làm gì ở phòng anh tôi?” Lục Tập bắt đầu giảng lí lẽ: “Mọi người đều nói công việc của anh cả bận rộn, cậu đừng đến làm phiền anh ấy.”
 
“Tôi…”
 
Dù sao cô cũng không thể nói mình chóng mặt, tắm trong phòng tắm của Lục Yến Thần được.
 
Khương Dư Miên nhanh trí lấy hộp cơm trong tay làm cớ: “Tôi nhìn xem anh ấy đã ăn cơm tối chưa.”
 
Lục Tập a một tiếng: “Vậy nên hiện tại cậu đang?”
 
“Thức ăn bên trong nguội rồi, ăn không được.” Lúc nói những lời này, cô đặt biệt để tâm đến phản ứng của Triệu Mạn Hề.
 
Biết thức ăn mình đưa anh không hề động một chút, Triệu Mạn Hề trong lòng hẳn là không dễ chịu.
 
Quả thực, lúc nụ cười giả tạo trên mặt sắp không giữ được, Triệu Mạn Hề mới đưa ra thẻ phòng: “Vừa rồi chị ở phòng thay quần áo nhìn thấy một tấm thẻ phòng, chắc là của em.”
 
“Ôi.” Khương Dư Miên đưa mắt nhìn qua, đúng là thẻ phòng mà cô đã làm mất, cô vô cùng kinh ngạc, lập tức nói: “Cảm ơn.”
 
Cô không nghĩ tới Triệu Mạn Hề sẽ đích thân đưa thẻ phòng đến, cảm thấy rất có lỗi với hành động khiêu khích trẻ con của chính mình vừa nãy.
 
Lục Tập không hề biết mạch nước ngầm khởi động giữa hai người phụ nữ, cậu dựa vào tường: “Anh tôi vẫn còn đang làm việc bên trong sao?”
 
“Đúng vậy, rất bận.” Nói xong, Khương Dư Miên nhẹ nhàng khép cửa lại, tránh quấy rầy đến anh.
 
Cô lại lần nữa nói cảm ơn với Triệu Mạn Hề, thái độ hết sức chân thành.
 
Triệu Mạn Hề cũng cười nói: “Đừng khách sáo.”
 
Trong lời nói cất giấu vài phần hàm ý khác.
 
Khương Dư Miên lễ phép hỏi một tiếng: “Em xuống lầu đây, hai người còn có việc gì sao?” 
 
Triệu Mạn Hề: “Không có việc gì, em cứ tùy ý đi.”
 
Lục Tập đuổi theo cô: “Tôi có một đề không biết làm, cô giúp tôi đi.”
 
Khương Dư Miên ấn thang máy đồng thời từ chối cậu: “Không được, tôi phải đưa cơm cho anh Yến Thần.”
 
Đưa cơm…
 
Triệu Mạn Hề nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng vừa bước vào thang máy, trong lòng khó chịu vô cùng.
 
Lúc cô ta đến đưa cơm, thì bị trợ lý Diêu ngăn không cho vào, nhưng Khương Dư Miên chẳng những được vào, mà còn lấy đi hộp cơm của cô ta, nói muốn chuẩn bị lại một phần mới.
 
Này là thái độ gì đây?
 
Còn cô ta thì sao?
 
Triệu Mạn Hề nhắm mắt, lẳng lặng đứng ngoài cửa một lúc, rồi chậm rãi đi về hướng một căn phòng khác.
 
“Ông nội Lục.”
 

 
Ngày hôm sau, tin Lục Yến Thần mang Khương Dư Miên đi từ phòng thay đồ nữ không biết làm sao truyền ra ngoài, ông cụ Lục sáng sớm đã ngồi ở phòng khách, sắc mặt xanh mét, ngay cả điểm tâm sáng cũng chưa ăn.

 
Bác người hầu lo lắng cho sức khỏe ông, nhưng ông cụ Lục vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Đem Lục Yến Thần gọi tới cho ta.”
 
Cả thời gian buổi sáng, Lục Yến Thần vẫn không xuất hiện, tối qua anh tăng ca đến ba giờ sáng, nên ngủ một mạch đến khi bị một cuộc gọi đánh thức.
 
Người đàn ông mỏi mệt mở mắt, nhấc di động áp vào tai.
 
Trong điện thoại, giọng nói ra lệnh không cho phép xen vào của ông cụ Lục khiến anh tỉnh táo vài phần. 
 
Anh mặc quần áo vào, đi đến phòng ông cụ Lục.
 
Ông ngồi trên sô pha với thần sắc nghiêm minh.
 
Thấy anh đến, ông cụ Lục trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Anh gần đây có phải là quá gần gũi với Miên Miên rồi không?”
 
Lục Yến Thần sớm đã biết được vài phần tình hình từ bác người hầu, ung dung giải thích: “Tối qua cô ấy cảm thấy không khỏe sau khi tắm suối nước nóng, nên cháu đến đón.”
 
Ông cụ Lục: “Có cần thiết phải đón về phòng anh?”
 
Lục Yến thần nói thẳng không giấu giếm: “Cô ấy làm mất thẻ phòng.”
 
Ông cụ Lục phản bác: “Thẻ phòng làm mất thì có thể bảo nhân viên khách sạn mở cửa bất cứ lúc nào.”
 
“Lúc đó không tiện.” Lúc đó Khương Dư Miên vốn là không khỏe, quần áo cũng chưa kịp thay.
 
Ông cụ Lục: “Nên ý của anh là đến phòng anh thì tiện?”
 
Lục Yến Thần cũng không nghĩ tranh chấp: “Là cháu suy nghĩ không chu toàn.”
 
Anh nhận sai.
 
Ông cụ Lục vẻ mặt không hài lòng: “Anh làm việc trước nay luôn trầm ổn đúng mực, tôi chưa từng nhọc lòng. Ngày hôm qua bảo anh mang theo Mạn Hề, anh mượn cớ nói bận công việc, tôi tin. Kết quả vừa quay đầu anh đã đến tuyết sơn, anh đem mặt mũi người ta để ở đâu?” 
 
“Còn Miên Miên, con bé đợi ở phòng anh cả buổi chiều sau đó mới đến đây, tối qua lại đợi đến hơn mười giờ mới đi.” Sau chuyện đó, ông cụ Lục kiểm tra giám sát, ông quen biết với chủ khu nghỉ dưỡng, từ việc giám sát có thể nhìn thấy rõ ràng thời gian Khương Dư Miên ra vào. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Về những thời gian này, Lục Yến Thần nhớ rất rõ: “Hôm đó, Lục Tập và Tống Tuấn Lâm ở trước cửa phòng đánh nhau ầm ĩ, cô ấy ở phòng sách làm bài tập nguyên buổi trưa.”
 
“Tối qua, cô ấy đem cơm cho cháu.”
 
“Ý anh là, Miên Miên chủ động tìm anh, mới dẫn đến nhiều hiểu lầm như vậy.” Ông cụ Lục trầm mặt: “Anh là một người đàn ông trưởng thành, anh cần phải biết cái gì nên cái gì không nên chứ.”
 
“Con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh cũng hùa theo không hiểu chuyện luôn sao?”
 
Nếu không phải Triệu Mạn Hề đến nhắc nhở ông, ông cũng không biết được Khương Dư Miên lại ỷ lại vào Lục Yến Thần như vậy.
 
Một người đàn ông trưởng thành gần gũi với một cô bé còn đi học, truyền ra ngoài có bao nhiêu khó nghe?
 
Lục Yến Thần trầm giọng: “Ông nội, lúc trước là ông muốn cháu chăm sóc cô ấy.”
 
Lời này nói ra, ý bảo anh nhiều lần dung túng Khương Dư Miên là vì hoàn thành giao phó của ông. 
 
“Chỉ bảo cháu chăm sóc, không phải để cháu làm ra những chuyện không nên làm.” Ông cụ Lục chống gậy đứng dậy: “Ông thấy bây giờ Miên Miên khôi phục rất khá, sau này không cần cháu phải theo sát quá trình trị liệu nữa.”
 
Lục Yến Thần vẻ mặt bình tĩnh: “Gã bắt cô ấy đi vào kì thi cao khảo vẫn chưa tìm được.”
 
“Đoạn ký ức kia đã bị con bé chôn sâu trong lòng, làm cho việc điều tra chứng cứ trở nên khó khăn. Trước khi con bé thuận lợi thi vào đại học, đừng nhắc lại việc này tránh kích thích đến nó.” Ông cụ Lục lần nữa căn dặn: “Miên Miên nhạy cảm, ta sẽ không nói việc này với con bé, nhưng cháu phải chú ý chừng mực của bản thân.”
 
Lục Yến Thần thản nhiên: “Cháu không thẹn với lương tâm.”
 
Mỗi từ của đứa cháu lớn từ trước đến nay đều không để ai lo nghĩ này lại làm ông không vừa ý, ông cụ lục chống gậy nói: “Anh chính trực, con bé thì đơn thuần, nhưng mà miệng người lại rất đáng sợ.”
 
“Lục Yến Thần.”
 
“Nhớ lời ông dặn, giữ gìn khoảng cách.”