Nhiệt độ nơi tiếp xúc giữa hai người cực kỳ nóng, nhất thời không rõ là tay cô hay môi anh nóng bỏng.
 
Lục Yến Thần nhíu mày, lập tức tránh đi, ánh mắt kiên định nhìn cô chằm chằm: “Khương Dư Miên, em uống rượu.”
 
Giọng điệu chắc nịch.
 
Khương Dư Miên hít một hơi thật sâu, liên tục ngả người ra sau giữ khoảng cách. Lục Yến Thần nhanh tay lẹ mắt sấn đến, gáy cô mới không đập vào cửa sổ.
 
Tư thế này, cơ thể hai người không thể không kề cận.
 
Cánh tay anh vòng qua cạnh cô, hơi ấm cách lớp áo len dày xông vào.
 
Cô gái để lộ vẻ mặt ngây thơ mơ màng, giơ ngón tay ra dấu: “Em chỉ uống có một chút thôi.” 
 
Lục Yến Thần sẽ thở dài, sau khi đỡ cô ngồi vững mới nói: “Lần sau phải ngoan ngoãn nghe lời.”
 
Đừng có lén uống rượu sau lưng anh.
 
Dường như cô gái đã hiểu, gật đầu thật mạnh. Lúc này, Lục Yến Thần mới thu hồi ánh mắt, thoải mái dựa lưng vào ghế.
 
Khương Dư Miên ôm cặp ở trước người, giấu đi trái tim đang loạn nhịp của mình.
 
Điên thật mà, rõ ràng cô vẫn tỉnh táo mà.
 
Hai người ngồi về vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể không ai để ý đến sự gần gũi ngoài ý muốn vừa nãy.
 
Trên đường về, điện thoại Lục Yến Thần đổ chuông, ông nội Lục tham gia thương hội trở về hỏi Khương Dư Miên đâu, nghe nói cô đã đến biệt thự Thanh Sơn thì đích thần gọi điện thoại đến bảo cô ‘về nhà’.
 
Ông nội Lục chưa biết chuyện Khương Dư Miên đã nói chuyện nên mới gọi điện thoại cho Lục Yến Thần. Lúc này Khương Dư Miên đang ngồi cạnh anh, nghe cuộc trò chuyện rõ ràng rành mạch.
 
Cô ngửa đầu nhìn Lục Yến Thần, lặng lẽ cắn môi.
 
Người kia cúp máy rồi quay đầu nhìn về phía cô: “Ông nội bảo em quay về.”
 
Mà cô hoàn toàn không có lý do cự tuyệt.
 
Lục Yến Thần lập tức bảo tài xế quay đầu xe, đưa cô đến cổng nhà họ Lục.
 
Anh ngồi trên xe không nhúc nhích, không có ý định muốn xuống xe. Khương Dư Miên chậm chạp mở cửa xe, đứng ở bên ngoài mãi không chịu đi.
 
Cô lề mà lề mề, Lục Yến Thần cũng không hối thúc, cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi: “Anh không ở lại ạ?”
 
Lục Yến Thần: “Không.”
 
Đợt tí nữa ông nội nhìn thấy anh, có khi niềm vui đón Tết của ông lập tức không cánh mà bay.
 
Khương Dư Miên biết khúc mắc trong lòng anh nên không dám tùy tiện mở miệng nữa.
 
Cô biết chuyện từ miệng thím Đàm chứ không phải là Lục Yến Thần chủ động nói cho biết, cô sợ phải thân ăn nói không cẩn thận lại bị phản tác dụng.
 
Khương Dư Miên một mình đi vào nhà họ Lục, ông nội Lục và Lục Tập đều đang ở phòng khách.
 
Lục Tập nằm ở nhà cả ngày, đến đêm thì tràn đầy năng lượng hẹn Lý Hàng Xuyên và những người khác chơi game. Bây giờ cậu đang ở phòng khách là bởi vì ông nội đã trở về, không thể để bầu không khí trong nhà quá quạnh quẽ.
 
Lục Tập vừa đánh xong một ván, thua sấp mặt, lúc nhìn thấy Khương Dư Miên thì buột miệng nói: “Cô còn biết đường về à?”

 
Tâm trạng cậu không tốt, lúc nói chuyện âm điệu cũng châm chọc theo như đang lên án cô ra ngoài đi chơi đến thoải mái còn để cậu ở nhà cô đơn lẻ loi.
 
Đối mặt với tình huống này, Khương Dư Miên thường chọn im lặng. Đây là cách tốt nhất để đối phó với Lục Tập.
 
Không, không cần cô trả lời, ván mới bắt đầu, Lục Tập chơi game đến nhập tâm không rảnh để ý đến cô.
 
Ông nội Lục nhìn cô: “Miên Miên, đi theo ông.”
 
Khương Dư Miên chạy nhanh đến bên cạnh ông nội Lục, đỡ ông, chầm chậm đi đến ban công yên tĩnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Không có âm thanh Lục Tập chơi game, cả thế giới như chìm vào im lặng. Ông nội Lục nhìn màn đêm đen tối ở phía xa, giọng nói già nua hơi cô đơn: “Nó đưa cháu về à?”
 
Khương Dư Miên nghe ra ý của ông, nhớ lại người kia đến trước cổng nhà nhưng không vào, trong lòng khó chịu.
 
Cô đứng sau lưng ông nội Lục, nói: “Ông nội Lục.”
 
“Cháu...” Ông nội Lục ngạc nhiên quay đầu lại: “Cháu có thể nói chuyện rồi?”
 
“Mới khỏi không lâu.” Khương Dư Miên khẽ gật đầu, nói qua loa thời gian để bò qua đề tài này, cô muốn nói: “Ông nội Lục, anh Yến Thần bận việc không có thời gian về nhà nhưng anh vẫn muốn về nhà đón năm mới với người thân.”
 
“Cùng đón năm mới...” Ông nội Lục vẫn còn nhớ rất rõ đêm giao thừa mười mấy năm trước, cháu trai út khóc quấy không ngừng còn ông chỉ có thể trút hết lửa giận lên Lục Yến Thần ‘sai lầm’. Từ đó về sau, Lục Yến Thần không bao giờ xuất hiện trong ngày Tết nữa.
 
Thi thoảng nhớ lại, ông sẽ hối hận vì đã nói nặng lời với đứa cháu mới mười hai tuổi nhưng ông không thể không để ý mặt mũi bảo Lục Yến Thần trở về, dần dà ông im lặng chấp nhận việc Lục Yến Thần sẽ không quay về nữa.
 
“Bỏ đi, không nói nó nữa.” Ông nội Lục phất tay, cuối cùng vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng.
 
Nhưng việc Khương Dư Miên mở miệng nói chuyện khiến ông rất vui: “Lúc trước cháu cứ không nói chuyện, ông vẫn luôn lo lắng, nếu đã thật sự khỏi rồi thì đúng là chuyện vui lớn.”
 
Ông nội Lục đột nhiên nhắc đến: “Lần này tham gia thương hội, nhà họ Lộc nói mới mở một khu nghỉ dưỡng trên núi tuyết, muốn mời mọi người đến đó ngắm tuyết nghỉ ngơi.”
 
“Hiếm khi cháu và Lục Tập được nghỉ lễ, chi bằng ông dẫn hai đứa đến nút tuyết chơi một chuyến?”
 
Núi tuyết?
 
Đối với Khương Dư Miên, những nơi mới mẻ luôn có sức hấp dẫn với cô, đường nhiên cô sẽ không từ chối. Nhưng nghe ông nội Lục nói thế, ý là chỉ dẫn cô và Lục Tập đi à?
 
Khương Dư Miên cẩn thận chỉnh đốn câu chữ rồi mới hỏi: “Cháu, Lục Tập và ông đi thôi ạ?”
 
“Ừ, Lục Tập không thể ngồi yên ở nhà, nếu còn cho nó ra ngoài một chuyến thì nó sẽ điên lên đấy.” Lúc ông nội Lục nhắc đến đứa cháu út, giọng điệu không thể giấu sự yêu chiều.
 
Sau khi mất con, ông nội Lục đã dồn hết tình thương lên người đứa cháu nhỏ này.
 
Sau khi bị mất đi giọng nói, tốc độ nói chuyện của Khương Dư Miên chậm đi rất nhiều. Trước khi nói chuyện phải cân nhắc viết trong lòng một lần mới có thể nói ra: “Vậy, anh Yến Thần thì sao?”
 
“Không phải nó bận việc à?”
 
Câu hỏi ngược lại của ông nội Lục khiến cô nghẹn họng.
 
Vừa nãy, cô nói Lục Yến Thần ‘bận việc’ chỉ là một cái cớ. Khương Dư Miên rũ mắt suy nghĩ, tròng đen liên tục đảo qua đảo lại: “Ông nội có thể hỏi anh ấy thử, có khi anh ấy sẽ dẹp công việc qua một bên, đi với ông.”
 
Ông nội Lục rất ngạc nhiên.
 
Khương Dư Miên ngày thường luôn ngoan ngoãn để người ta sắp xếp nhưng hôm nay lại chủ động nói thay cho Lục Yến Thần. Hình như cô đã thay đổi rất nhiều, là vì hết bệnh ư?
 

Ông nội Lục quay đầu nhìn lại, thấy cô gái nhỏ cúi đầu lảng tránh ánh mắt ông, tóc mái thẳng tắp che khuất tầm nhìn khiến ông Lục không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô.
 
Sau đó, vẫn là Khương Dư Miên đỡ ông nội Lục trở về phòng khách, cô vẫn bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn rất ít khi nói chuyện.
 
Đi từ xa đã nghe thấy Lục Tập nói với đồng đội là ‘không chơi nữa’ rồi quăng điện thoại sang một bên. Thấy một già một trẻ lại đây, ánh mắt tò mò của cậu tập trung xăm soi Khương Dư Miên.
 
“Hể? Cô còn mua vòng tay cơ á?” Lục Tập sáp lại ngắm nghía, Khương Dư Miên theo bản năng che cổ tay lại.
 
Thấy động tác phòng bị của cô, Lục Tập ‘xì’: “Chỉ là dây đỏ thôi mà, giấu như bảo bối vậy.”
 
Cậu bĩu môi, quay đầu đi. Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại khó chịu.
 
Theo quan sát và đánh giá của cậu, Khương Dư Miên chắc chắn thuộc loại con gái thích đeo trang sức nhưng cậu chưa từng thấy cô đeo cái kẹp tóc con cừu.
 
A, đáng ghét!
 
May mà ‘kỳ nghỉ trên núi tuyết’ cậu nghe thấy từ trong miệng ông nội Lục đã quét sạch sự giận dỗi trong lòng cậu không còn manh giáp. Lục Tập lập tức chạy đi thu dọn hành lý, ước gì có thể đi ngay trong đêm.
 
Khu nghỉ dưỡng của nhà họ Lộc được xây ngay trên núi tuyết ở Ninh Thành, mở cửa trùng với Tết nên có vô số khách du lịch ghé đến. Ông nội Lục đã nói chuyện từ trước, đặt hết mấy căn phòng tốt nhất.
 
Gần núi tuyết có sân bay tốc hành, người bên khu nghỉ dưỡng đặc biệt phái người đến tiếp đón.
 
Nhà họ Lục có bốn người, ông nội Lục, Lục Tập, Khương Dư Miên và một người hầu chuyên dụng đi theo giúp ông nội Lục đi lại thuận tiện hơn.
 
Khi xuống máy bay, Khương Dư Miên đang định lấy hành lý ký gửi thì Lục Tập đã cúi người xách trước cô: “Đi thôi đi thôi.”
 
Một bên tay xách một chiếc vali màu xanh, tay còn lại xách chiếc vali màu hồng, chạy như bay.
 
Ra khỏi sân bay, người đến đón bọn họ đã chờ sẵn ở đó, cất hành lý vào trong cốp xe. Khương Dư Miên đến bên cạnh Lục Tập và nói với cậu: “Cảm ơn.”
 
Lục Tập không thèm để ý mà xua tay: “Chuyện nhỏ.”
 
Cậu là một thằng đàn ông mà lại đi trước, sao có thể để một cô gái chân yếu tay mềm xách hành lý?
 
Nói ra mất mặt biết bao.
 
Khu nghỉ dưỡng người đến người đi rất đông, nhà họ Lục vừa đến là ông chủ nhà họ Lộc đích thân đến đón tiếp.
 
Khương Dư Miên và Lục Tập ngồi một bên nghỉ ngơi. Lục Tập bắt chéo chân, miệng bắt đầu cằn nhằn: “Lại tán dóc rồi, trước khi nói chuyện không thể bảo chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước à? Tôi sắp khát chết rồi.”
 
Khương Dư Miên chủ động đứng lên: “Tôi lấy nước cho cậu.”
 
Coi như là cảm ơn cậu đã xách hành lý vậy.
 
Dưới sự chỉ dẫn của tiếp tân, Khương Dư Miên đã tìm thấy máy uống nước.
 
Lúc này, một nam thanh niên phóng khoáng bước vào sảnh lớn sáng sủa, cầm một bình giữ nhiệt xếp hàng sau lưng cô.
 
Khương Dư Miên giơ tay lên, hình như thanh niên đã chú ý tới cái gì đó, đẩy kính râm thấp xuống, cầm điện thoại lên chụp cổ tay cô.
 
Khương Dư Miên cầm nửa cốc nước sôi mới để ý đến chàng trai trẻ đẹp sau lưng mình, cô lặng lẽ lùi lại hai nước rồi mới quay về đưa nước cho Lục Tập.

 
Chàng trai đeo kính râm trở về phòng với bình nước sôi đầy, nói chuyện với bà Tống đang ngồi tao nhã trong phòng: "Mẹ, phá được vụ án rồi."
 
Bà Tống khó hiểu nhìn, anh chàng đeo kính râm đưa bình nước cho mẹ mình rồi lấy điện thoại ra cho bà xem ảnh chụp: “Nhìn nè, đây chẳng phải là vòng tay mười hai con giáp mẹ thiết kế à?”
 
Bà Tống nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc vòng tay có khóa an toàn theo mười hai con giáp do chính bà thiết kế nhưng sau khi ảnh được phóng to quá mờ, không nhìn rõ là con gì: “Tuấn Lâm, câu con vừa nói lúc nãy có ý gì?”
 
Tống Tuấn Lâm đẩy kính râm nhớ lại drama mình mới hóng hai hôm trước: “Chẳng phải hôm kia mẹ với ba thảo luận về chủ sở hữu của chiếc vòng con dê hả? Hôm nay con thấy rồi, là một cô gái rất nhỏ, trông chỉ mới mười mấy tuổi thôi.”
 
Đêm giao thừa, Lục Yến Thần giành được chiếc vòng con ‘dê’ có giá cao nhất để lại ấn tượng rất sâu sắc.
 
Vào thời điểm đó, mục tiêu của Lục Yến Thần rất rõ ràng. Anh chỉ bỏ tiền ra để đấu giá chiếc vòng tay con giáp ‘dê’, tổng giám đốc Lương lôi con gái nhỏ ra đánh bài tình cảm cũng không có tác dụng. Sau đó bọn họ còn thảo luận xem Lục Yến Thần định tặng món đồ đó cho ai? Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nghe con trai nói thế, bà Tống rất tò mò: “Trên tay một cô gái trẻ?”
 
Nhiều chuyện là bản tính con người.
 
Tống Tuấn Lâm đập bàn: “Chắc chắn một trăm phần trăm.”
 
“Vậy thì lạ thật.” Bà chưa từng nghe nói Lục Yến Thần có em gái hay bạn gái gì, bà Tống không đoán được thân phận đối phương nhưng bà tò mò thiết kế ‘dê’ của mình đang ở trên tay một cô gái như thế nào.
 
“Nếu mẹ tò mò thì tự xuống dưới xem, lúc nãy còn ngồi ở dưới đó đó.” Tống Tuấn Lâm bắt chéo chân rung đùi.
 
Bà Tống không nhìn nổi dáng vẻ này của cậu ấy, lập tức vỗ vào đầu gối cậu: “Ở trong phòng còn giả vờ làm đẹp cái gì, mau, cởi kính râm xuống!”
 
Lúc này Khương Dư Miên đã không còn ở sảnh lớn nữa.
 
Sau khi nhận phòng, cô nhận được thẻ phòng ở cùng tầng với Lục Tập.
 
Quẹt thẻ vào phòng, Khương Dư Miên để hành lý dựa vào tường còn ánh mắt vẫn dán chặt trên điện thoại.
 
Cô đang nhắn tin với Lục Yến Thần.
 
Tối hôm đó, cô và ông nội Lục cá cược một phen, lúc ông nội Lục nhắc đến chuyện núi tuyết với Lục Yến Thần, anh thật sự đã đồng ý. Nhưng do kẹt lịch công việc nên tối nay Lục Yến Thần mới đến.
 
Khương Dư Miên nhận được tin nhắn, anh và trợ lý Diêu vừa lên máy bay.
 
Nhà ăn ở khu nghỉ dưỡng đã chuẩn bị bữa trưa, đến giờ cơm có rất nhiều người tụ tập ở đấy. Khương Dư Miên có cảm giác có người đang nhìn mình, khi cô quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên thanh lịch đang mỉm cười nhìn cô.
 
Cách ăn mặc và khí chất của người phụ nữ rất dịu dàng, không có tính công kích. Khương Dư Miên lặng lẽ quay đi, tiếp tục ăn cơm.
 
Cô ăn rất ít, trên đường trở về phòng thì gặp phải người phụ nữ kia, đối phương còn đang nhìn cô chằm chằm.
 
Khương Dư Miên sinh lòng cảnh giác, bà Tống giải thích: “Dì đang nhìn vòng tay của cháu.”
 
“Có lẽ cháu không biết dì, nhưng dì là người thiết kế vòng tay con giáp trên tay cháu.” Thấy cô gái nhỏ cảnh giác với mình, bà Tống vẫn rất kiên nhẫn: “Nếu cháu không tin có thể lên mạng tra, chắc chắn có thể nhìn thấy hình ảnh buổi đấu giá đêm giao thừa.”
 
Khương Dư Miên cho là thật, cầm điện thoại lên tra. Buổi đấu giá từ thiện vẫn đang nằm trên hot search, người phụ nữ trong ảnh thật sự là người trước mặt.
 
Trùng hợp thật, đi lên núi tuyết còn có thể gặp được nhà thiết kế vòng tay.
 
“Cháu có biết ý nghĩa của vòng tay này không?” Bà Tống hỏi.
 
Khương Dư Miên chậm chạp lắc đầu.
 
Bà Tống vui vẻ giải thích cho cô nghe: “Ý nghĩa của khóa bình an con giáp này là mong người có được nó mãi mãi bình an.”
 
Ý nghĩa thâm sâu khiến ánh mắt Khương Dư Miên sáng lên.
 
Cô tưởng Lục Yến Thần chỉ tiện tay mua một món quà năm mới nhưng cô không biết món quà này có ý nghĩa như vậy.
 
“Hôm đó cậu ta tranh với lão Lương một chiếc vòng tay nói là muốn dỗ dành người ta nên cô rất tò mò, Lục Yến Thần sẽ tặng nó cho một người như thế nào.” Bà Tống tuần tự để lại vấn đề bà ấy muốn biết ở cuối câu mà không trực tiếp hỏi mối quan hệ giữa hai người.
 

Vừa nãy ở nhà ăn đã nhìn thấy Khương Dư Miên đi cùng với ông Lục, bà Tống đoán cô là họ hàng của nhà họ Lục.
 
“Dỗ dành người ta?”
 
Cô nhìn lại, khi cô tìm kiếm các từ khóa liên quan đến trang vừa rồi, có vài người đang thảo luận Lục Yến Thần sẽ tặng sợi lắc tay cho cô hồng nhan tri kỉ nào.
 
Ba người thành cái chợ, cái miệng của người ngoài có thể bào mòn vàng, Khương Dư Miên có chút nghi ngờ tính xác thực của câu nói đó, không nhịn được muốn xác nhận lại: “Anh ấy nói để dỗ dành người ta thật ạ?”
 
Điểm chú ý của cô nằm ngoài dự đoán của bà Tống nhưng bà Tống không để lộ biểu cảm gì, gật đầu nói: “Dì chắc chắn.”
 
Chỉ mới trò chuyện được mấy câu nhưng Khương Dư Miên đã có ấn tượng rất tốt về bà Tống thân cận này.
 
Tiếc là cuối cùng bà Tống vẫn không biết thân phận của Khương Dư Miên. Bà ấy tưởng cô là họ hàng nhà học Lục còn Khương Dư Miên thì không thừa nhận. Nhưng cứ nhắc đến Lục Yến Thần, phản ứng của cô gái nhỏ hoàn toàn khác với lúc bình thường, đúng là thú vị.
 
Buổi chiều, bà Tống rất có nhã hứng ở trong phòng pha trà, đặt bút vẽ tranh, còn thuận tay viết ra mấy nét chữ rất đẹp.
 
Đến khi cậu con trai ngốc nghếch nhà mình ướt sũng quay về, bà Tống vội vàng đưa giấy trong tay cho cậu ấy: “Con trai, đi đưa thư cho mẹ đi.”
 
Tống Tuần Lâm cởi kính râm ra, xoa hai mắt, ngón tay kẹp theo ‘thư’ đến trước phòng Khương Dư Miên gõ cửa. Cậu chàng thẳng lưng ưỡn ngực, phải đảm bảo ấn tượng đầu tiên người khác nhìn thấy mình phải là đẹp trai.
 
‘Cốc cốc cốc’.
 
Một tiếng, hai tiếng, cửa phòng Khương Dư Miên chưa mở nhưng lại gọi Lục Tập ở bên phòng cách vách ra.
 
Hai thiếu niên mười tám, mười chín gặp mặt ghét ngau vô cùng.
 
Năm ngoái, trong một cuộc thi đấu game, hai người đã đánh đến trời đất mù mịt, từ đó kết thù không đội trời chung. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Tống Hai.”
 
“Tập Hai.”
 
Tống Tuấn Lâm là con một trong nhà, Lục Tập lại gọi là hai mang nghĩa châm chọc.
 
Sau đó Tống Tuấn Lâm học theo cách xưng hô của cậu, Lục Tập gật đầu ra vẻ tán đồng: “Đúng là tôi là con thứ hai trong nhà.”
 
Chuống cảnh cáo trong lòng Lục Tập rung lên: “Tống Hai, mày muốn làm gì?”
 
“Liên quan gì đến mày?” Tống Tuấn Lâm lười đấu võ mồm với cậu, tiếp tục gõ cửa,
 
Lục Tập đi tới giữ lấy tay cậu ấy, không cho cậu ấy tiếp tục gõ cửa, lá thư trên tay Tống Tuấn Lâm rơi xuống đất. Tờ giấy gấp lại, Lục Tập mới đọc lướt quá mấy chữ cậu hiểu bên trong đó, là mời cô đến suối nước nóng.
 
“Mời người ta đi ngâm suối nước nóng? Đờ mờ mày giở trò biến thái hả!” Lục Tập xé tờ giấy trước mặt cậu ấy.
 
“Này, tao nóng rồi đấy.” Tống Tuấn Lâm giơ nắm đấm hướng về phía cậu.
 
Người hầu già đến tìm Lục Tập nhưng lại nhìn thấy cảnh này nên đã vội vàng quay lên lầu tìm ông Lục: “Ông chứ, có chuyện rồi. Cậu chủ nhà họ Tống đang đánh nhau với Lục Tập đánh nhau trước cửa phòng cô Khương.”
 
Lúc bọn họ đuổi đến nơi, hai người đã đè đối phương trên đất lăn qua lăn lại.
 
Người hầu già không thể ngăn hai người, ông nội Lục nhìn cửa phòng đóng chặt: “Miên Miên đâu?”
 
‘Đinh’. Thang máy đến tầng.
 
Cô gái quàng khăn choàng đỏ từ trong thang máy bước ra, quay đầu nhìn về phía phòng mình.
 
Cô với nhân viên đón khách của khu nghỉ dưỡng đến sân bay đón Lục Yến Thần, khi làm thủ tục nhận phòng, mạng lưới internet trong phòng của Lục Yến Thần đột nhiên gặp sự cố, anh phải xử lý công việc nên Khương Dư Miên đã chủ động mời anh đến phòng mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
"Phòng của em rộng rãi, đúng hướng mặt trời, vô cùng yên tĩnh, anh có thể..."  m thanh Khương Dư Miên nói chuyện tắt ngúm.
 
Lục Tập nắm lấy cổ áo của Tống Tuấn Lâm. Tống Tuấn Lâm không chịu kém cạnh kéo tai cậu, hai người đàn ông đứng trước cửa, quần áo xộc xệch.