Lâm Chí Hàn buồn chán nằm nhoài trên quầy thu tiền, tay bất giác gõ vào bàn tính hai tiếng "cạch cạch". Nào ngờ, Hại Thiên Thu vừa nghe xong, liền một trận đầu váng mắt hoa, theo sau là tiếng cười quỷ dị đánh thẳng vào đầu.

Đầu nàng bị tiếng cười tra tấn, đau nhức không thể tả. Hại Thiên Thu không thể làm gì hơn, chỉ đành quỳ rạp xuống đất ôm đầu. 

Hàn Tuyết Âm bị nàng dọa cho giật mình, vội vàng đỡ lấy nàng: "Hại Thiên Thu!"

Hại Thiên Thu chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cảm tưởng như muốn nổ tung. Mà tiếng cười "ha ha" thì vẫn cứ không chịu dừng. Tới khi nàng dùng hết sức bình sinh ngẩng đầu lên, thì chỉ biết ngỡ ngàng: "A!"

Đại sảnh đổ nát, bầu trời đen kịch, không hiểu vì sao lại bắt đầu chuyển đổi. Một mảnh tối đen lúc trước dần thành ánh nắng chiều chang hòa. Một đống đồ đổ nát, lại dần trở về với nguyên trạng của chúng.

Không chỉ thể, từng cảnh người cũng bắt đầu hiện ra. Có đám nam tử cùng nhau uống rượu, cười ha hả. Có kẻ tiểu nhị mặt cười đón khách. Có tên chưởng quỹ gảy bàn tính. Khung cảnh nhộn nhịp, yên bình mà vui tươi.

Hại Thiên Thu ngốc lăng trong phút chốc, tự nhủ thầm: "Là cảnh nơi này ngày trước?"

Trong khi Hại Thiên Thu thấy mọi thứ tới rõ ràng, thì đám người Hàn Tuyết Âm chỉ mơ hồ thấy những bóng trắng. Lâm Chí Hàn run rẩy, nép sau quầy bàn: "Đây… đây là bách hồn dạ đàm sao?"

Hàn Tuyết Âm không đáp lời, khẳng định là bách hồn dạ đàm. Đây là hiện tượng khi những oan hồn chết oan tụ lại, cùng nhau tái hiện lại cảnh vật khi bọn họ còn sống.

Thuấn Giai cau mày, làm một cái thủ quyết trước mặt, xong nói với Hàn Tuyết Âm: "Đại sư tỷ, âm khí thịnh, dương khí suy, âm dương mất cân bằng. Nơi này không thể ở lâu."

Hàn Tuyết Âm gật đầu với hắn, lại nhìn Hại Thiên Thu đang ngây dại quỳ dưới đất nói: "Trước đợi nàng tỉnh lại hẳn nói. Giai đoạn nhập hồn không thể cưỡng chế rời khỏi."

Bên kia đám người Hàn Tuyết Âm đang bối rối, bên này Hại Thiên Thu càng băn khoăn hơn. Nàng ngồi dưới nền đất, nhìn xem cảnh vật chuyển đổi. Cuối cùng hoàn toàn chuyển thành một mộng cảnh hoàn chỉnh. 

Một gã tiểu nhị từ xa bước tới trước mặt nàng, khó hiểu hỏi: "Khách quan, không có việc gì chứ?"

Hại Thiên Thu cau mày nhìn xung quanh một chút, quay sang lắc đầu đối tiểu nhị nói: "Không có gì không có gì. Chỉ là trượt chân một chút." Vừa nói nàng vừa đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo.

Tiểu nhị cười cười nói: "Không sao là tốt, khách quan mời sang bên này.” Nói rồi hắn liền cầm theo khăn lau bàn, bước sang cái bàn bên cạnh lau lau.

Hại Thiên Thu cũng theo qua, ngồi xuống ghế dài. Tiểu nhị đợi nàng an vị, ân cần hỏi: “Khách quan muốn dùng cơm hay ở trọ?”

Hại Thiên Thu lúc này đã thu lại vẻ mặt mê mang, cười nói: “Dùng cơm. Nơi này có món gì đặc sắc, giới thiệu một chút đi.”

Tiểu nhị đắc ý cười: “Mộng Viên khách điếm của bọn ta có món cá hầm ngũ vị là đặc sắc nhất. Bất cứ người nào tới thành Sa Viên đều phải nếm thử một lần!”

Hại Thiên Thu gật đầu, nói: “Vậy một dĩa cá hầm ngũ vị, một bình trà long bửu.”

Tiểu nhị gật đầu nói: “Có ngay.” Rồi sau đó hắn liền chạy ra sau bếp.

Quá kỳ lạ. Hại Thiên Thu ngồi trên ghế, không ngừng suy nghĩ về sự việc này. Từ trước tới nay, chưa từng nghe nói bách hồn dạ đàm có thể hiện rõ ràng giống như thế này. Giống như… bọn họ đều đang sống. Mà việc nhập hồn, cũng không thể tùy tiện xảy ra như vậy được. Thậm chí xảy ra nhanh tới mức nàng chưa kịp phản ứng, thì đã ở đây.

Trong lúc Hại Thiên Thu đang miên man suy nghĩ, tiểu nhị đã trở lại cùng với mấy món vừa gọi. Hại Thiên Thu nhanh tay bắt lại tay hắn, nói: “Khoan đi đã, ta là người mới tới đây lần đầu. Trước khi đi có một vị bằng hữu nhờ chuyển giao thư tới Lang Nha tộc. Không biết phủ đệ của bọn họ ở đâu?”

“Khách quan tìm đúng chỗ rồi.” Tiểu nhị vẫn trước sau như một cười nịnh nọt nói: “Khách điếm của bọn ta thuộc sở hữu của Lang Nha tộc. Phủ đệ cũng không cách xa đây, nhưng không phải người bình thường đều có thể đi vào. Không biết thư này giao cho ai?”

“Giao cho tộc trưởng.” Hại Thiên Thu kỳ thực cũng chẳng biết trong Lang Nha tộc có những ai. Thế nên cách tốt nhất, cứ nhắm mắt nói đại người cầm đầu đi.

Tiểu nhị trầm ngâm một chút, nói: “Hiện giờ lão gia của bọn ta sức khỏe không tốt, mọi việc đều do đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư làm chủ. Hay như vậy đi, khách quan đợi ta đi nói với chưởng quỹ một tiếng.”

“Được. Chuyện quan trọng, phiền ngươi đi nhanh một chút.” Hại Thiên Thu nói rồi nhanh tay đút vào tay của tiểu nhị một thỏi bạc.

Tiểu nhị nhận bạc, nhanh chóng thu vào ống tay áo, cười đa tạ Hại Thiên Thu.

Tiểu nhị đi rồi, Hại Thiên Thu cũng không có đụng vào mấy món ăn trên bàn. Mà nàng lấy ra đôi đũa cầm trên tay, giả vờ bản thân đang dùng bữa, còn mắt thì lại nhìn bốn phương tám hướng. Khách điếm về chiều, người đến ta đi không dứt. Ngoài trời nắng chiều vẫn cứ dịu nhẹ mơn trớn từng cánh hoa mai, bên trong sảnh kẻ tụ họp vẫn cứ tụ họp. Bọn họ từ nông dân thương gia, tới hiệp khách tiên nhân đều có đủ. 

Hại Thiên Thu dõi theo bọn tiểu nhị bận rộn, xem lão chưởng quỹ cười nói đón khách không ngớt. Bất tri bất giác cũng không biết đã qua bao lâu. Mà càng xem, nàng càng không khỏi lên tiếng khen ngợi. Cảnh vật quá thật đi, thật tới mức nàng cũng xém nữa bị cuốn theo bọn họ.

Không thể tiếp tục như thế này được. Hại Thiên Thu cau mày chống cằm nghĩ, nếu tiếp tục ở trong mộng cảnh nàng sẽ vô thức bị cuốn vào vòng lặp của bọn oan hồn này mất. Chưa kể đám người tiểu nha đầu ở ngoài giờ này chắc chắn cũng rối lên rồi. Nàng phải mau mau trở lại mới được.

Cơ mà, muốn thoát khỏi đây, chỉ có một cách chính là bản thân chết đi. Hại Thiên Thu nghĩ tới đây, nhìn xuống đôi đũa gỗ trên tay. Nàng khẽ rùng mình một cái, chết kiểu đó cũng quá bạo lực rồi. Không thể được, tuyệt đối không thể được. Nhưng không làm vậy, thì còn cách nào tự tử nhanh hơn cơ chứ?

Trong lúc Hại Thiên Thu đang rối rắm có nên dùng đôi đũa để tự vẫn hay không, thì ngoài cửa đã bắt đầu một trận huyên náo. Một nữ tử không thấy rõ mặt bước vào khách điếm, bên tay dắt theo một cô nương tầm mười sáu mười bảy tuổi. 

Hại Thiên Thu cũng hướng ánh mắt nhìn theo hai người bọn họ. Chỉ thấy chưởng quỹ vội vàng cung kính chạy ra đón tiếp hai người kia. Nhìn qua có vẻ như thân phận cũng không nhỏ.

Ánh mắt của nàng rất nhanh bị hai bóng dáng kia thu hút. Nàng dõi theo bọn họ, thấy nữ tử kia đi nói gì đó với chưởng quỹ, rồi lại nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dắt theo cô nương nọ lên tầng trên.

Cô nương kia tóc mai che hết đôi mắt, bộ dáng lúc nào cũng sợ sệt, hoàn toàn đối lập với nữ tử nọ. Hại Thiên Thu cau mày suy nghĩ, hai người nhìn qua không giống tỷ muội, nhưng nữ tử đối với cô nương nọ lại vô cùng ân cần. Nàng nhanh tay bắt lấy tiểu nhị đang rót trà bên cạnh, hỏi: “Hai người đó là ai vậy? Nhìn thân phận có vẻ không nhỏ.”

“Đó là nhị tiểu thư của chúng ta.” Tiểu nhị ngừng động tác rót trà, nói: “Còn người đi cạnh nàng là A Thất cô nương.”

Hại Thiên Thu chậc lưỡi một cái, nói: “Hai người không giống như tỷ muội, nhưng có vẻ tiểu thư các ngươi rất quan tâm tới cô nương tên A Thất kia.”

Tiểu nhị gật đầu nói: “Nghe nói lúc trước nhị tiểu thư xuất thành, chẳng may gặp phải thổ phỉ. Là A Thất cô nương ra tay ứng cứu. Nếu nói ra thì A Thất cô nương cũng là ân nhân, nhị tiểu thư ân cần với ân nhân cũng là lẽ thường thôi.”

“Ta hiểu rồi.” Hại Thiên Thu gật gật đầu nói.

“Không có việc gì nữa thì ta liền trở lại làm việc. Khách quan từ từ dùng.” Tiểu nhị vừa lau nước trà vương trên bàn, vừa nói.

Hại Thiên Thu cũng gật đầu, phẩy phẩy tay với hắn. A Thất? Cô nương này một bộ dạng sợ sệt, nhưng bước đi lại nhẹ nhàng hữu lực. Lại còn đánh thổ phỉ cứu được nhị tiểu thư của Lang Nha tộc, không phải quá không hợp lý sao? 

Không chừng người này cố ý che giấu thực lực. Tuy nói kẻ tài năng giả bình dị trên giang hồ không ít. Nhưng nếu quá che dấu, có khi lại có mưu mô. Hại Thiên Thu nghĩ tới đây, liền đặt đôi đũa khiến nàng phân vân xuống. Nàng chỉnh lại ống tay áo, rồi đứng dậy đi một vòng.

Hại Thiên Thu làm như lơ đãng, quanh qua quẩn lại dưới tiền sảnh, rồi thừa lúc không ai để ý mà ung dung bước lên lầu. Nàng men theo hành lang gấp khúc dẫn ra hậu viện, vừa đi vừa làm bộ một dạng ngắm cảnh.

Đến khi thấy không có người xung quanh, nàng liền đi nhanh, tìm kiếm hai thân ảnh vừa nãy. Cũng may bọn họ đi quả thật chậm, Hại Thiên Thu vừa qua một khúc quanh đã thấy được bọn họ.

Hai người kia vẫn như cũ ung dung, tiến vào một căn phòng. Bên ngoài cửa phòng thì có gia đinh đứng canh, bảo đảm không ai tới quấy rầy.

Hại Thiên Thu nhìn lên trần, tung ngươi một cái, liền đứng trên mái nhà. Nàng cước bộ như lông hồng, thân thủ như gió tiến tới bên trên căn phòng lúc nãy. Hại Thiên Thu quỳ xuống, dở ra một mái ngói, vừa vặn nhìn thấy toàn cảnh bên trong.

Nhị tiểu thư kia vẫn không thể thấy rõ mặt. Nhưng thông qua dáng điệu cùng cử chỉ, có thể thấy nàng ta đang rất cao hứng: “A Thất tới mau đi! Nhìn xem bộ này có thích hợp với ngươi không?”

Hại Thiên Thu nhìn phấn y trên tay nữ tử, mắt lấp lóe. Nàng cũng muốn một bộ!

A Thất vẫn như cũ sợ sệt, vội xua tay nói: “Tiểu thư không cần đâu! Ta mặc mấy bộ bố y là được rồi!”

Hại Thiên Thu khinh thường nhìn A Thất, ngươi không cần nhưng ta muốn.

Nhị tiểu thư tiến lại bắt lấy tay A Thất, kéo nàng ta về phía ghế dài: “Đã nói rồi, ngươi cứ gọi ta Huệ Vũ. Ngươi là ân nhân của ta, sao có thể chỉ mặc bố y được. Mau tới lựa mấy bộ đi, đều là mẫu y phục mới nhất ta kêu người mua về!”

A Thất bối rối vô cùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Huệ Vũ đi qua: “Thật sự là không sao mà.”

Đúng lúc này, Hại Thiên Thu liền thấy được rõ ràng vật treo bên hông của A Thất. Nàng kinh ngạc trợn mắt, đó là con thỏ bông nàng nhặt được trong Khởi Đan cung! A Thất với Khởi Đan cung có liên hệ gì? Tại sao một cung điện bị diệt đã gần trăm năm, trăm năm sau lại có người liên hệ với nó xuất hiện? Tại sao nàng ta đeo con thỏ bông đó bên người? Tại sao Hại Thiên Thu nàng lại như biết được con thỏ bông đó?

Hàng trăm câu hỏi lần lượt nảy lên trong đầu Hại Thiên Thu. Có quá nhiều nghi vấn mà nàng chưa thể rõ. Thậm chí còn có người lén lút đưa huyết thư cho nàng. Người đó rốt cuộc là ai? Cố ý dẫn dắt nàng tới đây vì mục đích gì? 

Tất cả mọi thứ cô đọng lại, tiến tới một khả năng mà Hại Thiên Thu cũng không dám nghĩ tới. Đó là khả năng nàng đã đánh mất một phần ký ức. Mà ký ức đó chắc chắn có liên quan tới chuyện này. Cũng như người từ sáu năm trước gửi huyết thư cho nàng, chắc chắn biết gì đó về việc này.

Ký ức sâu xa nhất mà nàng có chính là lúc nàng nhận biết được sư phụ. Hại Thiên Thu nhớ sáu trăm năm trước, nàng được sư phụ đưa về sơn môn. Sư phụ bảo nàng là một cô nhi, được sư phụ cứu ra từ trong một trận hỗn chiến. Từ đó nàng liền theo sư phụ tu tập tại Trúc Vân môn. 

Còn gì nữa? Không còn gì cả. Hại Thiên Thu chợt sững người lại. Tu luyện nhất định phải có đụng độ. Mà nàng bỗng nhiên nhận ra, số trận đụng độ mà nàng nhớ kỹ, ít tới thảm thương. Lần gần nhất là đại chiến tam tộc. Nàng chỉ nhớ bản thân xuất trận, nhưng rồi nàng đã đánh như thế nào, nàng đã dùng chiêu gì, Hại Thiên Thu hoàn toàn không có ký ức.

Những chiêu thức hiện tại, nàng có thể sử dụng giống như là một thứ bản năng. Còn lại thì như một hũ rượu, trống rỗng không một giọt rượu. Còn có cái chết của sư phụ. Lúc đó, sư phụ của nàng nói gì đó với Bình Giang vương. Hai người đánh nhau kịch liệt. Đánh tới lông trời lở đất, cuối cùng sư phụ bại trận. Nàng ôm sư phụ vào lòng, người truyền cho nàng Thiên Ma Xích, còn nói với nàng điều gì đó.

Sư phụ cũng nói rất nhiều, nhưng Hại Thiên Thu nhận ra là lời nói trước đó nàng không thể nhớ được. Chỉ có một câu cuối cùng, nàng nói với Hại Thiên Thu rằng: “Là ta cầu Bình Giang vương gϊếŧ ta, ngươi không cần phải hận nàng.” Nàng cười xoa đầu Hại Thiên Thu: “Đời người sinh ly tử biệt là chuyện thường tình. Hợp hợp tan tan cũng không phải điều quá ghê gớm. Coi như là sống một đời, rồi lại vào luân hồi mà chu du một phen. Hứa với ta nhất định phải sống. Chỉ cần còn sống, hữu duyên ắt có ngày gặp lại.”

Nói xong lời đó, sư phụ liền qua đời. Hại Thiên Thu còn nhớ, nàng cùng Bình Giang vương chôn cất sư phụ. Xong các nàng liền ra chiến trường, cùng nhau đưa số tộc nhân ít ỏi tới rừng Thanh U. Vào trận cuối cùng, nàng tự bạo, rồi rơi vào giấc ngủ ba trăm năm. 

Nghe Tuệ Lan nói, lúc đó là Bình Giang vương hủy đi trăm năm công lực, cứu được về cho nàng một mạng. Lại có thêm Vô Sắc vương ngày đêm dùng Tỏa Linh Đài ôn dưỡng thần hồn của nàng, phối hợp với dược liệu của Độc Cô tiên tôn ôn dưỡng thể xác. Nếu không thì giờ này nàng đã theo chân sư phụ qua cầu Nại Hà rồi.

Khoan đã, chiếu theo tâm tính của nàng, di ngôn của sư phụ nàng chắc chắn không dám làm trái. Sư phụ muốn nàng sống, Hại Thiên Thu tuyệt đối không dám tự vẫn. Vậy thì lý do nàng tự bạo là từ đâu?

Hại Thiên Thu càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Chuyện đáng sợ nhất không phải là ngươi không biết được tương lai sẽ xảy ra điều gì. Mà đáng sợ nhất là việc ngươi trải qua, nhưng không nhớ gì. Giống như một kẻ mù, lạc lõng giữa phố thị rộng lớn. Rõ ràng nghe được âm thanh, rõ ràng cảm nhận được không khí, nhưng thủy chung vẫn không thể thấy.

Cảm giác hoang mang tới cực độ này, là lần đầu tiên Hại Thiên Thu cảm nhận được trong suốt sáu trăm năm. Là chân chính hoang mang, nhưng lại không thể nói ra cùng ai. Những ký ức đó rốt cuộc vì sao mà đánh mất, liệu nàng có tiếp tục quên nữa hay không? Câu hỏi này giờ đây đã lặng lẽ cắm một cái rẽ thật sâu trong lòng Hại Thiên Thu.

Nàng quý trọng sinh mạng hiện tại, nàng không muốn quên đi những người xung quanh. Những người bằng hữu đã từng theo nàng vào sinh ra tử. Mà đặc biệt là đám hậu bối, đặc biệt là tiểu nha đầu của nàng!

-------

Tác giả: tui đói! (´;ω;`)