Hai ngày sau, Mạc Hi mang tạ lễ đến.

Mở cửa là cô gái váy lục kia, vừa thấy Mạc Hi liền vui vẻ mời nàng vào.

Tòa nhà lớn năm gian, nhưng vì bày trí thanh u, nên không lộ vẻ hiên ngang. Trong vườn hoa cỏ tươi tốt, nước chảy róc rách. Giữa hành lang gấp khúc là một vườn cây cảnh nhỏ. Guồng nước cao khoảng nửa người đưa thác nước nhỏ trên núi giả dẫn về phía ống trúc, đợi nước đầy sẽ đảo hướng, cứ thế tiến dần lên, tưới khắp cả vườn. Thấy Mạc Hi nhìn đầy hứng thú, cô gái váy lục cũng không thúc giục, giới thiệu cách bố trí vườn cho nàng biết.

Quả là bút tích của Đường Hoan.

Cuối cùng cũng đến nơi rộng nhất vườn, là một rừng lá phong lớn, nhuộm đỏ cả chân trời.

Đường Hoan tựa hồ đã sớm dặn dò, cô gái váy lục trực tiếp đưa Mạc Hi đến thư phòng.

Mạc Hi đưa lễ vật lên, là một gốc hoa lan để trong chậu tử sa, nở từ cuống lên, hoa màu xanh nhạt, chính là tuyệt phẩm trong các loại lan.

Cô gái váy lúc hai mắt sáng ngời, nói: "Cô nương sao lại biết tục danh của tôi."

"Chỉ cảm thấy chậu Lục Vân này xứng với cô, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy." Phong tổ tra không được chút tin tức nào về muội muội của Đường tứ, lại dò xét được nha đầu bên người hắn tên Lục Vân, quả thật là cô ấy.

"Tôi chỉ là một nha đầu, làm sao xứng với hoàng hậu của các loài lan. Cô nương khen sai rồi." Lời tuy như thế, nhưng giọng điệu không hề tự ti, vui vui vẻ vẻ nhận. Nhất thời lại hoàn toàn quên mất vị Đường Hoan chủ tử này rồi, chỉ loay hoay trong phòng, thử bày ở vài nơi, lại vẫn thấy không ổn.

"Ta biết tên cô rồi, nếu cô lại gọi ta là cô nương thì quá xa lạ rồi. Ta họ Mộc tên Khê, mộc là cây, khê tức nước suối."

Đường Hoan thấy hai nàng không coi ai ra gì đối đáp có vài phần kinh ngạc lẫn buồn cười. Hoa này quý báu như thế, người ta lại cố tình lướt qua người chủ nhân như hắn đưa cho nha đầu của mình. Vị cô nương này làm việc thật nhanh nhẹn thú vị, tên nghe mặc dù bình thường, lại có ý chỉ thiên nhiên, cũng tương xứng với nàng. Lục Vân chính là loại lan quý, ngàn vàng khó cầu, càng không cần nói nó là hoa mùa xuân. Trong thời tiết cuối thu này, lan lại nở hoa, cành lan nghiêng nghiêng, không gió tự tỏa hương. Xem ra vì gốc hoa này, mạch nước ngầm trong thư phòng hắn không đợi được đến mùa đông đã bắt đầu dùng rồi, chỉ là nếu thế thì không khí sẽ khô hanh, còn phải nghĩ thêm cách khác. Người mẫn tuệ như hắn, lại không nghĩ tới mạch nước trong vườn là suối nước nóng, hoa này chuyển vào vườn chẳng phải tiện lợi hơn sao.

Mạc Hi không biết suy nghĩ của hắn, chỉ chăm chú đánh giá thư phòng. Nơi này bày trí lấy đơn giản thanh nhã làm chủ đạo, trên giá sách gỗ lim dựa vào tường xếp đầy các bộ sách đóng gáy. Nhìn kĩ hơn, sách dược chiếm đại đa số, truyện ma quỷ, tạp ký, truyện ký cũng không ít, có thể thấy chủ nhân đọc rộng.

Trên án thư bày một cái đồ rửa bút phỉ thúy hình quả đào. Bên cạnh có những bức vẽ tỉ mỉ, liếc mắt quét qua hình như là bản vẽ thiết kế.

Đường Hoan thấy ánh mắt nàng nhìn về phía bản vẽ, chẳng những không che giấu, ngược lại hỏi: "Nghe nói ‘thất xảo bản’ Cơ Xảo Các bán chính là do cô nương tiện tay vẽ ra. Tại hạ đang thiết kế một vật, không biết cô nương có hứng thú đánh giá hay không."

Mạc Hi trong lòng giật mình, đang muốn trả lời, bên ngoài đã báo đến giờ cơm.

Đường Hoan lại cười, nói: "Lục Vân, ngươi đưa Mộc cô nương đến nhập tiệc trước đi. Đường Hoan sẽ ra sau." Câu sau là nói với Mạc Hi, hẳn là để cho biết tên thật.

Mạc Hi âm thầm kinh hãi nghi hoặc không thôi. Nàng lại không biết, Đường Hoan từ mười một mười hai tuổi đã có dung mạo như tiên, những nữ tử gặp mặt lúc đầu đều bị dung nhan của hắn làm mất hồn, nhưng sau khi biết được hắn tàn tật hoặc thương hại hoặc xa lánh, nhưng không một người nào có thể dửng dưng. Mạc Hi cư xử trước giờ luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng tùy ý, muốn tiếp cận cũng không cố ý thân thiện. Chỉ một phần trong trẻo lạnh lùng tùy ý này Đường Hoan cũng hiếm khi gặp.

Cổ đại ăn cơm chú trọng ăn không nói, Đường Hoan lại rất hay nói, toàn nói về phong cảnh đất Thục. Còn nói đã từng đến ngõ Ô Y nghe kể chuyện pháp gia Vương Hi Chi từng dùng lối thảo thư viết cho bạn tốt Chu Phủ đang ở đất Thục, hỏi về cảnh miêu tả của Dương Hùng trong "hỏa tỉnh trầm huỳnh vu u tuyền, cao diễm phi phiến vu thiên thùy" cùng cảnh tượng "bãi giếng muối".

Tương truyền mỏ muối này vốn là một bãi đất vắng vẻ, có người phát hiện nước muối từ đất thấm ra, vì thế đào giếng rang muối ngay đó. Giếng đào càng sâu, muối càng nhiều, khiến cho mọi người tranh nhau bắt chước. Trước sau tổng cộng đào ra sáu cái giếng xếp theo hình lúc giác, gọi chung là "Lục Giác Tỉnh". Một đêm kia, sấm sét vang trời, một tia chớp đánh xuống, trong giếng sâu nhất đột nhiên bùng lên ngọn lửa, cao mấy trượng, dân gian kính xưng là "Thần lửa", đây là khí đốt tồn tại trong giếng. Mạc Hi nghe thấy thú vị, âm thầm đoán đây là khí thiên nhiên được phát hiện sớm nhất. Đường Hoan rất có khả năng trở thành nhà tư bản công nghiệp, không ngờ có thể nghĩ đến làm ra ống dẫn bằng gốm để vận chuyển khí đốt dùng chiếu sáng.

Cơm xong, trở lại thư phòng, bồn Lục Vân kia đã đặt trên đỉnh giá sách, sánh cùng hoa văn chạm trổ mai lan trúc cúc hết sức thích hợp.

Thì ra bản thiết kế Đường Hoan vẽ là một khu vườn, nhưng lại không giống như khu vườn chú trọng sơn thủy của Giang Nam, cố gắng tạo ra một khuôn viên trống trải. Thiết kế như vậy phần lớn đều có sự đối xứng, Đường Hoan cũng không ngoại lệ. Chủ là vườn hoa của Trung Quốc cổ điển mặc dù chú ý "Một đỉnh núi như ngàn tầm (một đơn vị đo chiều dài thời xưa, một tầm bằng tám thước) phồn hoa, một muôi (đơn vị cân đong, bằng 1% đấu) chứa giang hà vạn dặm", nhưng dù sao cũng là nơi nhỏ hẹp, không khỏi có chút lừa mình dối người. Mà thủ pháp quen thuộc nhất là tạo ra con đường mòn uốn khúc để thể hiện sự rộng lớn cũng chẳng ra sao. Mạc Hi đối với những thứ này có thể nói là không biết gì cả, nhưng nàng cảm thấy khu vườn mà người Trung Quốc yêu thích là nơi có thể thưởng thức hình dáng đẹp đẽ của mỗi cây mỗi hoa, mà khu vườn của phương Tây lại theo đuổi sự sắp xếp số lượng các cây theo hình thái nhất định; cũng như thế vườn của người Trung Quốc dùng núi đá suối nhỏ theo đuổi sự trầm lặng sâu kín để chuyển cảnh; còn vườn của phương Tây lại dùng suối phun, thác nước, bãi cỏ lớn, tạo thành một không gian mở đánh sâu vào thị giác của mọi người.

Mạc Hi không biết vẽ, nhưng nói sẽ không rõ ràng, chỉ có thể kiên trì nguệch ngoạc vài nét. Không ngờ Đường Hoan lại có thể từ trong những nét mực hiểu ra ý của nàng.

Chỉ là mấy nét mờ mịt, Đường Hoan lại có cảm giác sâu xa vô cùng, trong lòng đã xem Mạc Hi như người thầy một lời đã khơi gợi những điều mới mẻ. Lại không biết, trong lòng Mạc Hi cấp bậc nguy hiểm của hắn lại tăng thêm vài điểm, người này nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối, nhưng trí tuệ cực cao. Có thể sử dụng một bản vẽ như vậy, cần phải gây dựng cơ nghiệp như thế nào!