Cố Tử Ý thấy hai bảo bối muốn ăn thịt, cô lập tức ngồi dậy, bước xuống giường, đẩy hai đứa bé ra ngoài chơi thì cô mới có thời gian mà sắp xếp những ký ức đang lộn xộn trong đầu mình.Không ngờ cô thật sự đã xuyên không, còn xuyên vào một người phụ nữ đã lập gia đình, mà đứa bé vừa rồi gọi cô là mẹ chính là đứa con thứ hai của nguyên chủ, Lâm Nhị Bảo, tên thật là Lâm Hạo Kiệt.Nhưng cô lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vừa rồi đứa bé nói rằng nhóc đang rất đói bụng.Cố Tử Ý chỉ có thể dẹp những suy nghĩ hỗn loạn kia sang một bên, chờ đến khi có thời gian rảnh rỗi sẽ suy nghĩ kỹ càng, sắp xếp lại ổn thỏa.Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cô ra khỏi gian phòng và đi đến nhà bếp bên tay phải.Đến nhà bếp.


Hiện tại, bếp vẫn dùng là bếp lò, phía trên có đặt một chiếc chảo sắt lớn để nấu ăn, bên cạnh bếp lò hẳn là nước dùng, bên trên còn đặt một cái ấm sắt.Bên cạnh có một cái kéo lửa, cạnh bếp lò là những chai chai lọ lọ.

Cố Tử Ý mở ra xem, đồ gia vị bên trong không còn nhiều lắm, chậu đựng dầu ăn gần đó cũng chỉ còn thừa lại một chút mỡ heo đông đặc.Bên cạnh có một chiếc tủ, hẳn là nơi bình thường hay đặt lương thực vào.


Nhà bếp cũng không lớn lắm, trên cơ bản, Cố Tử Ý chỉ dùng một chút thời gian đã đi dạo toàn bộ căn bếp.Đây hẳn là một thời đại còn thiếu thốn vật chất, cũng may trước đó cô đã chuẩn bị trước cho chính mình.

Nghĩ đến đây, Cố Tử Ý lập tức tính toán đi gom một ít trong không gian chứa đồ của mình.Hay quá!!!Không ngờ siêu thị mà cô nghĩ trong đầu lúc này đã ở bên trong không gian của mình, như thế này thật sự khiến người ta vui mừng.Cô qua loa quét một vòng.

Trong lòng Cố Tử Ý cũng đã nắm vững rồi.Nhưng lúc này cũng không phải lúc nghĩ đến việc này nữa, cô nhớ đến hai đứa bé nói muốn ăn thịt, nên Cố Tử Ý dứt khoát lấy xương sốt tương đã mua trước đó ra.Cô vừa ra khỏi nhà bếp đã nhìn thấy Nhị Bảo đi theo một đứa bé trai lớn hơn một chút vào sân nhỏ.


Bọn nhỏ nhìn thấy cô thì lập tức gọi một tiếng mẹ.Dựa vào ký ức, Cố Tử Ý biết đây đây chính là con trai lớn trong cặp sinh đôi tên Đại Bảo, năm nay cũng ba tuổi.Đứa nhỏ đen đúa, gầy gò, trên người mặc chiếc áo bằng vải bố, cậu bé hẳn là giống cha nhiều hơn.Hai bảo bối vừa nhìn thấy mẹ thì cân nhắc một lát, rồi chạy đến ôm lấy bắp đùi Cố Tử Ý, sau đó ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi mẹ, hỏi: “Mẹ ~ trưa nay ăn gì ạ?”Cố Tử Ý nhìn thấy hai anh em chơi đùa, cả người đều là bùn đất thì ngồi xuống ôm lấy Nhị Bảo lên, tay còn lại dắt lấy Đại Bảo đi đến cạnh giếng nước trong sân.Vào thời này, gia đình có điều kiện cũng sẽ tự xây một cái giếng áp lực trong sân nhà mình, lúc nào cần sử dụng, chỉ cần dùng tay đè xuống dưới thì nước sẽ lập tức chảy ra.“Ăn xương sốt tương thì thế nào?” Cố Tử Ý nhìn hai đứa bé, dịu dàng nói.Đại Bảo nghe thấy xương sốt tương thì ngẩn ra.Là xương sao? Xương không ngon đâu, bọn nó gặm không nổi.Đại Bảo lập tức ỉu xìu nhìn Cố Tử Ý một cái, rồi tủi thân nói: “Thế nhưng răng của chúng con gặm không được xương đâu.”Nhị Bảo cũng gật đầu: “Cứng lắm.”Cố Tử Ý bị hai nhóc con này làm cho buồn cười.Hóa ra chúng cho rằng xương sẽ không có thịt.Nhưng Cố Tử Ý cũng không nói gì, chỉ dẫn theo hai đứa bé đến gần giếng, múc nước cho Đại Bảo và Nhị Bảo rửa tay..