Đời trước vì miệng mình quá kén ăn, nên mới học ra khả năng nấu nướng như thế này.Nghĩ đến đời trước, Cố Tri Ý có chút hoảng hốt, sau đó lại tập trung vào món thịt kho.Đường đã đổi màu thì cho thịt vào, đảo qua cho thịt thấm đều màu, cho hành đã cắt đoạn, gừng và một số hương liệu vào, thêm một ít rượu, gia vị vào nồi, đảo đều tất cả lên.Lại cho thêm bột bát nước ấm lớn, đậy kín nắp lại, nấu lửa nhỏ trong một giờ đồng hồ.Cố Tri Ý lại cho vài cây củi vào lò, vo gạo nấu cơm rồi bước ra khỏi nhà bếp.


Nhiệt độ trong nhà bếp tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với bên ngoài.Trong bếp rất oi bức, nếu không phải bất đắc dĩ, Cố Tri Ý cũng không muốn phải nấu cơm.Chờ đến khi cơm sôi, lại hạ nhỏ lửa.

Chờ đến khi nồi thịt kho tàu cũng sắp hoàn thành, lại thả vào trong nồi mấy quả trứng cút đã luộc trước đó, lại nấu nhỏ lửa thêm một lúc nữa là được.Lúc Cố Tri Ý nấu cơm, cô không cho hai cái đuôi kia bám theo mình, nên phát cho mỗi đứa một quyển sách nhỏ, bảo hai đứa tự ra sân thoáng mát ngồi, tự mình lật xem hình.Tuy hai đứa đều không biết đến nửa chữ, nhưng vẫn có thể xem được hình vẽ, thỉnh thoảng còn tiến lại gần đối phương, thuận tiện trao đổi một chút ‘tâm đắc’ của chính mình, bầu không khí cũng rất hòa hợp.Chờ đến lúc Cố Tri Ý mở nắp nồi thịt kho tàu ra, nước thịt kho sôi lên sùng sục, hai đứa ngửi thấy mùi, lập tức không nhìn sách nửa, đặt sách xuống chạy thẳng đến trước cửa bếp.Cố Tri Ý cũng không quá bất ngờ khi thấy hai nhóc con này thập thò trước bếp.

Chẳng làm được gì, chỉ có cái mũi là thính vô cùng! Cố Tri Ý bảo hai đứa đi rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị ăn cơm.Bữa cơm này ăn đến mức vô cùng no nê.


Thôi được rồi! Mỗi bữa cơm chúng đều ăn rất no, không thể không nói rằng Cố Tri Ý rất có thiên phú về nấu nướng, cứ nhìn vào dáng vẻ hai nhóc con này ăn cơm là biết.Nhìn thấy có người tâng bốc mình như thế, trong lòng Cố Tri Ý trước đó còn đang bức bối vì nấu cơm lúc trời nóng cũng vì thế mà tiêu tan không ít.Cơm nước xong xuôi, người trong nhà vẫn đi làm một giấc ngủ trưa.

Ngủ trưa dậy, Cố Tri Ý nghĩ nên đi làm một ít đồ ăn để mai mang theo lên xe lửa, chí ít đến lúc đó còn có thứ che dấu được người ngoài.Đầu tiên cô lấy ra một ít bột mì từ không gian, chuẩn bị làm thành bánh nướng cỡ lớn.

Thứ này dù hơi khô khan, nhưng đúng là có thể ăn no, Cố Tri Ý cũng không làm quá đặc biệt, trên xe lửa nhiều người phức tạp, ăn bánh nướng rất phù hợp với mức độ sinh hoạt vào thời này.Hiện tại là thời kỳ rất đặc thù, còn chưa kể đến mở cửa cải cách, vì vậy Cố Tri Ý vẫn biết phải tỏ ra khiêm tốn.Chờ cho đến khi bột đã lên men, cô quết một chút dầu lên, thả vào một ít hành cắt mỏng, gia vị, sau đó đặt vào cạnh nồi, nướng chín, để nguội, lúc muốn ăn có thể dùng nước nóng hâm lại.Bất quá ở đây thuộc phương nam, người phương nam không không thích các loại bánh bằng bột bằng gạo.


Bản thân Cố Tri Ý hai đời đều là người phương nam, nhưng cô lại thích bánh hơn, khẩu vị của nguyên chủ cũng khá giống với Cố Tri Ý, vì vậy cô không lo bị người ta nghi ngờ điểm này.Bánh nướng xong, lại cho hai anh em mỗi đứa một nửa gặp ăn.

Cố Tri Ý làm một lần rất nhiều bánh nướng, nhớ đến phải nhờ mẹ Lâm mua lương thực giúp mình, thế là cô dứt khoát cầm theo mấy cái bánh, dắt theo hai cái đuôi đến Lâm gia.Trên đường đi, có không ít thiếu phụ tán gẫu bên dưới gốc cây đa ngay cửa thôn nhìn thấy Cố Tri Ý bưng bát, xem ra lại đi đến Lâm gia, thì họ không khỏi nhao nhao bàn tán.“Cô nói xem, vợ lão tứ này, mấy ngày nay đều thấy cô ta mang đồ đến Lâm gia, thật sự hiếm thấy mà!”“Mỗi tháng, lão tứ nhà người ta đều gửi tiền trợ cấp về, một tháng vị họ Cố kia còn không chỉ đi chợ mỗi hai lần đâu! Có gì mà kỳ lạ.” Một người phụ nữ trung niên hơi tròn trịa ngồi bên cạnh có vẻ ghen ghét.Bên cạnh đó lại có một người phụ nữ giọng điệu quái gỡ: “Cũng may không phải con dâu nhà tôi, nếu không, chỉ dựa vào cách tiêu pha này chắc nhà cửa đã toang hoang rồi!.