Giờ khắc này, không có ai hối hận bằng hai người Nhϊếp gia.

Rốt cuộc là như thế nào dẫn đến một bước phân gia này?

Ngay từ đầu, bọn họ chỉ muốn dạy dỗ lại tiểu quả phụ mà thôi, nhưng đến cuối cùng, họ lại mơ màng, hồ đồ mà thật sự đem con dâu phân gia ra ngoài…

……

Con gái lớn Nhϊếp gia là Nhϊếp Tuệ Tuệ đang đứng trên xe buýt đi về nhà mẹ đẻ, sắc mặt cô ta trông rất khó coi.

Thôn Ninh Ngọc quá xa, mỗi lần cô ta về nhà mẹ đẻ, cô ta đều mất không ít thời gian.

Cô ta cũng đã lấy chồng, gả cho người thành phố, ở tiệm cơm quốc doanh còn có vị trí công tác, ngày tháng trôi qua rất tốt, vì cái gì phải chịu nhà mẹ đẻ làm chậm trễ?

Xe buýt đã đến trạm, Nhϊếp Tuệ Tuệ chuẩn bị xuống bước xuống dưới. Khi đứng dậy, liền bị một ông lão nông dân trong tay cầm dụng cụ lao động cọ vào người mọt chút.

Mặt cô ta lập tức đen lại: “Áo sơ mi của tôi là sợi tổng hợp, bị bẩn thì ông có tiền đền không?’

Ông lão cũng không phải người dễ bị khi dễ, “phun” một ngụm nước bọt, nói: “Cô không cần phải tỏ ra giống như người thành phố, quần áo đắt tiền như vậy, còn tỏ vẻ luyến tiếc thì đừng có mặc, cởi ra mà cất đi”.

Trên xe mọi người đều cười ra tiếng.

Nhϊếp Tuệ tuệ sắc mặt lập tức liền thay đổi, không làm gì được, tức giận bước xuống xe.

Xe buýt không phải đỗ ở cửa thôn Ninh Ngọc, cô ta muốn về đến thôn còn phải đi một đoạn đường dài.

Thời tiết nóng nực, càng làm cho cô ta thêm bực bội. Khi cô ta về đến nhà, cầm lấy bình đựng nước sôi để nguội ở trên bàn, vẻ mặt tức giận trực tiếp há to mồm rót nước vào uống.close

“Em trai con đâu?” Trần Tú Nga hỏi.

“Con vừa đến nhà mà mẹ chỉ biết hỏi con trai mẹ thôi”. Nhϊếp Tuệ tuệ hừ cười một tiếng, nói, “Sắp được nghỉ hè, vì vậy hôm nay nó không về, còn có, trường học thông báo cần phải đóng học phí cho nó, bố mẹ chuẩn bị một chút”.

Trần Tú Nga mí mắt nhảy dựng: “Chúng ta nào có tiền a!”

Lão Nhϊếp thanh thanh giọng nói: “Tuệ Tuệ, nếu không con …”

“Con cũng không có tiền.” Nhϊếp Tuệ Tuệ lập tức nói, “Người khác là đòi tiền nhà mẹ đẻ, còn con thì phải còng lưng gánh nhà mẹ đẻ, nếu nhà chồng biết, ba mẹ nghĩ con còn sống tốt được không?”

Cô ta vừa nói xong, mắt liền liếc nhìn xung quanh, liền nhìn thấy trong phòng của Sở Uyển đang để một rương hành lý dưới đất.

Sở Uyển lấy rương hành lý ra làm gì?

Nhϊếp Tuệ Tuệ bỏ bình đựng nước xuống, bước vào trong phòng Sở Uyển.

Rương hành lý đang bị mở ra, trong đó có vài bộ quần áo đẹp, cô ta liền biết, đây là quần áo mà Sở Uyển mang đến từ nhà mẹ đẻ.