“Sở Uyển gả vào nhà các người một năm, theo tôi thấy, cô ấy không có gì cần phải xin lỗi các người. Đêm qua, tôi ở cửa nhà mấy người, chính tai nghe thấy mấy người nói cô ấy ăn vụng trứng gà cùng đường đỏ. Mọi người ở đây nghe một chút a, cả nhà đó chỉ có Sở Uyển là người kiếm được công điểm, vậy mà cô ấy không được ăn một quả trứng gà là sao?”

“Là hai quả trứng gà!” Trần Tú Nga nói.

“Bà câm miệng cho tôi!” Lão Nhϊếp thần sắc bắt đầu xanh mét, “ bà còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”

Trần Tú Nga thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình, oán hận mà trừng mắt nhìn Sở Uyển.

Các thôn dân biểu tình trở nên vi diệu, “Tấm tắc” hai tiếng.

Sở Uyển biết hôm nay người dân trong thôn nói ra những lời này giúp cô không phải là họ tốt với cô, chỉ là bọn họ dễ dàng bị kích động mà thôi.

Nhưng người chân chính có thể làm chủ cho cô chỉ có chủ nhiệm phụ nữ cùng các cán bộ thôn khác.

“Còn có, bà nói, thanh niên trí thức Sở về nhà quá muộn, không nấu cơm tối, là lười biếng. Nhưng chính các người có cho cô ấy giải thích hay không? Cô ấy đã sớm tan tầm, là tôi gọi cô ấy tới văn phòng thôn hỗ trợ công việc, làm chậm trễ thời gian. Chúng tôi khẳng đinh, sẽ phân việc lại cho cô ấy”.

“Thân thể đồng chí Sở không khoẻ, nhưng vẫn kiên trì đi làm việc, tinh thần cùng nghị lực như vậy đáng giá được cổ vũ. Nhưng trái lại, các người một chút thông cảm, bao dung cô ấy đều không có!”

Lão Nhϊếp sống hơn nửa cuộc đời, từ trước tới nay luôn được người khác tôn kính, chưa bao giờ trải qua việc gì giống như hiện tại, đúng là không biết giấu mặt già đi đâu.

Sau khi ông ta bị bệnh, chính là bí thư Tôn hiện tại tiếp nhận công việc của ông ta. Hiện tại bí thư Tôn đứng ra, sắc mặt trầm xuống, nói: “Đồng chí Nhϊếp, chính ông trước kia cũng là cán bộ thôn, hiện tại đã nghỉ hưu, ngay cả một chút giác ngộ này cũng không có sao?’

Thẳng đến tình trạng này, Trần Tú Nga mới ý thức được sự nghiêm trọng của việc bà ta gây ra.

Bà ta liền luống cuống noi: “Tất cả việc này lều là việc nhà chúng tôi, không làm phiền đên Thôn Uỷ, chính chúng tôi trở về…”

“Thôn trưởng Lý.” Sở Uyển đánh gãy lời nói của bà ta, nhìn về phía thôn trưởng, “Cháu có thể nhờ cán bộ thôn viết ra một phần giấy tờ phân gia được không?”

“Không thành vấn đề.” Thôn trưởng Lý nói.

Lão Nhϊếp cùng Trần Tú Nga thất thần.

Phân gia……

Cư nhiên thật sự muốn phân gia, cái này không phải là ý muốn của bọn họ!

Lão Nhϊếp hiện tại đến thở cũng thấy khó.

Trong nhà ông ta, con gái cả đã lấy chồng, con trai thứ hai đã mất, con trai thứ ba còn đang đi học, chính bản thân ông ta hiện tại đã không còn là cán bộ thôn. Trong nhà không có ai làm việc kiếm công điểm, về sau làm sao có thể nhận được lương thực?

Trần Tú Nga hiện tại còn tự giận chính bản thân mình. Bà ta đã làm thế nào mà con dâu cư nhiện chạy mất a, về sau bà ta có thể còn thành thơi hưởng phúc được sao?