Bà Mạc tìm được Cố Kiêu, khi đó bà nói chuyện thanh âm cũng run rẩy, lo sợ An Năm cùng Thanh Thanh giống như đứa nhỏ của thôn bên cạnh, mấy năm trước chạy đến dòng suối của thôn, sau đó phát sinh sự việc ngoài ý muốn.

Cố Kiêu lập tức bảo bà Mạc về nhà chờ hai đứa nhỏ, còn mình đi tìm vòng quanh thôn.

Hắn mấy năm nay rất ít khi về thôn thăm người thân, nhưng khi còn nhỏ lớn lên trong thôn, vì vậy biết rõ những con đường của thôn.

Cố Kiêu nhanh chóng đi tìm, ánh mắt sắc bén quét mọi phương hướng, không bỏ lỡ bất luận chỗ nào.

Nếu một mình vẫn không tìm được hai đứa, thì hắn sẽ phải nhờ đến cán bộ thôn kêu người dân trong thôn, cùng nhau hỗ trợ tìm hai đứa trẻ.

Cố Kiêu cùng ba của An Năm, Thanh Thanh, là bạn tốt cùng nhau lớn lên.

Khi còn nhỏ, Kỷ Hồng Quảng mang theo hắn chạy chơi trên núi, kiếm trứng chim,… Bọn họ giống như anh em trong nhà, còn cùng nhau lập lời thề, sau khi lớn lên muốn bảo vệ quốc gia.

Kỷ Hồng Quảng lớn hơn Cố Kiêu bảy tuổi, bởi vậy Cố Kiêu khi đến tuổi đăng ký đi bộ đội thì Kỷ Hồng Quảng đã là một quân nhân trẻ tuổi.

Tuy cha mẹ Cố Kiêu đều là quân nhân, nhưng người chân chính ủng hộ hắn, giúp hắn tăng sức mạnh chiến đấu lại là Kỷ Hồng Quảng.

Nhưng chẳng ai ngờ được, hai năm trước, cùng ngày Cố Kiêu lập được quân công thì tiền tuyến truyền đến tin Kỷ Hồng Quảng hy sinh.

Một tiểu binh mang vật phẩm trong người Kỷ Hồng Quân trở về, những đồ vật đó đã bị méo mó đến không thể phân biệt, nhưng Cố Kiêu trước sau vẫn luôn cho rằng, bạn tốt của mình vẫn còn sống.

Sau đó Cố Kiêu quay lại thôn Ninh Ngọc, đón hai đứa nhỏ đi, hắn quyết định nuôi lớn bọn nhỏ.

An Năm cùng Thanh Thanh là những đứa trẻ đáng thương. Mấy năm nay Cố Kiêu ở chung cùng bọn nhỏ, đã sớm coi bọn nhỏ là trách nhiệm của mình.

Bọn nhỏ tuyệt đối không thể phát sinh bất luận việc gì ngoài ý muốn.

Đây là lần đầu tiên, Cố Kiêu sinh ra cảm giác hoảng hốt.

……

Đứng trước cửa nhà doanh trưởng Cố, Sở Uyển quả thật không có một chút hồi ức tốt đẹp nào.

Cô rất muốn cất bước chạy trốn, nhưng mắt lại nhìn thấy hai biểu tình của hai đứa nhỏ.

Thanh Thanh ngây thơ, tỏ ra nghi hoặc, như là muốn hỏi Sở Uyển tại sao chị lại không bò cửa sổ?

Mà cậu nhóc An Năm thì sắc mặt lại càng thêm xuất sắc, trong mắt cậu nhóc tràn ngập kháng cự cùng lộ ra địch ý, giống như đang nói cho Sở Uyển biết cậu đã nhìn ra được cô là người xấu, vì vậy mà không dám bò cửa sổ đi vào?

Sở Uyển:……

Cửa sổ có thể tùy tiện bò sao?

Cô tình nguyện ôm cây đợi thỏ!