“Thanh niên trí thức Phó, anh tự mình xâm nhập vào nhà của doanh trưởng Cố, chuyện này cần phải bị nghiêm trị, chúng tôi sẽ đăng thông báo cảnh cảo ở công xã, đồng thời sẽ phê bình xử phạt anh!”Phó Hiền Quang liền ngây dại.

Hắn là thanh niên trí thức có khả năng nhất ở trong thôn, hắn đã giúp cho cán bộ thôn làm không ít việc.

Trong danh sách quay lại thành phố có lẽ có tên của hắn, nhưng bây giờ hắn đã bị mất hết mọi thứ.

Sau khi bên thôn phê bình hắn xong, hắn rất có thể sẽ bị sắp xếp làm những công việc vừa mệt nhất, vừa bẩn nhất ở trong thoon.

Thậm chí… Hấn chính là đã đắc tội với doanh trưởng Cố, chỉ không cẩn thận một chút sẽ vĩnh viên không có tư cách được trở về thành phố.

Việc này, tại sao lại phát triển đến bước này?Hắn vì cái sao lại muốn chạy tới khi dễ tiểu quả phụ?……Có một thanh niên trí thức từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở một bên, lặng yên cảm thụ nhóm cán bộ thôn tỏ ra kính trọng với Cố Kiêu, trái tim cô ta đập thình thịch thình thịch, chính là nữ thanh niên trí thức Uông Mỹ Như.


Đời trước, cô ta có nghe người dân trong thôn nói về một người quân nhân, chỉ cần nhắc đến người đó, người dân trong thôn luôn nói giống như người đó là một nhân vật lớn vậy.

Nhưng đời trước, Uông Mỹ Như không gặp qua người này, hôm nay, tại cuộc đời này là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy hắn.

Doanh trưởng Cố trên người vẫn đang mặc quân trang, dáng người đĩnh bạt, hắn ta chỉ cần đứng yên ở nơi đó, khí thế khiến cho mọi người phải thất sắc.

Gương mặt của doanh trưởng Cố rất anh tuấn, hắn có một chiếc mũi cao, nhọn sắc bén, một ánh mắt lạn lùng, làm cho những người đứng trước mặt hắn đến thở mạnh cũng không dám.

Hắn chính là Tư lệnh trong tương lai sao? Nếu cô ta có thể trở thành vợ của tư lệnh, vậy thì cuộc sống của cô ta còn gì phải phiền não?Uông Mỹ Như đang suy nghĩ làm sao làm cho doanh trưởng Cố chú ý tới mình.

Cô ta liền xụ mặt, cất tiếng nói, biểu lộ sự phẫn nộ của mình, chứng tỏ mình là một người chính nghĩa.


“Tôi đã nói mà, Sở Uyển không phải là người như vậy.

”“Tôi cùng Sở Uyển là cùng nhau xuống nông thôn, tôi chính là người hiểu rõ cô ấy nhất”.

“Sở Uyển ngày thường, đến lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, làm sao cô ấy có lá gan làm ra hành động bò giường cơ chứ?”Khi nói, Uông Mỹ Như cố ý đứng đối diện với Cố Kiêu.

Nhưng Cố Kiêu căn bản không đưa mắt nhìn cô ta một lần nào.

Hắn hiện tại đã dần dần mất kiên nhẫn.

Sao người dân thôn này lại lắm chuyện như vậy cơ chứ?Nhưng đồng thời trong lúc lơ đãng hắn liền ghi nhớ một cái tên —— Sở Uyển.

.