Trong Càn Khôn điện, Thiên Vũ đế cầm quyển sách trong tay, hỏi người giám sát Khâm Thiên giám đang quỳ trước mặt: "Trước không phải nói là có phượng tinh giáng thế hay sao, nay giáng thế hướng nào rồi?"

Người giám sát kia trịnh trọng đáp: "Phượng tinh đã vào kinh thành, đang từ từ hiện ra, để phượng hoàng đi vào quỹ đạo vững chắc từng bước đi lên, trong vòng mười năm nếu không có thay đổi gì, có thể... tiến lên chủ vị."

Người giám sát càng nói về sau càng nhỏ, phượng tinh mới tiến vào chủ vị, có nghĩa là phượng tinh cũ phải nhường chỗ. Mà tân phượng tinh đối ứng với hoàng, cũng không phải Thiên Vũ đại đế bây giờ, chính xác là chủ nhân mới.

Tân chủ đăng cơ, cựu hoàng... băng hà.

Thiên Vũ đế gật đầu, "Sinh lão bệnh tử chính là nhân sinh luận hồi, trẫm cũng không sợ chết, chỉ là nghĩ phải thêm vài năm nữa, tốt xấu gì thì đứa trẻ kia cũng phải đi trên con đường vững vàng... Ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Người giám sát Khâm Thiên giám nhẹ khom người rồi lui ra.

Thiên Vũ đế lại buông quyển sách trong tay ra, nỉ non tự nói: "Minh nhi, trẫm không biết rốt cuộc nha đầu con chọn có bản lĩnh hay không, nếu Phượng gia có thể làm hại nàng, có lẽ, cũng không thành đại sự được."

Chợt gió động, Thiên Vũ đế phất tay, đám cung nhân lui ra. Đến khi Càn Khôn điện chỉ còn một mình hắn, một hình bóng chớp lên trong không gian, xuất hiện giữa đại điện.

"Bệ hạ." Người nọ quỳ một gối xuống, bẩm báo: "Phượng tướng đi vào Tương vương phủ."

Thiên Vũ đế nhíu mày tức giận, "Đúng là không biết tốt xấu! Có Minh nhi mà vẫn chưa đủ, hắn đúng là quá vọng tưởng muốn đại nữ nhi lên Phượng vị sao? Hừ! Trẫm rất muốn xem, hắn chọn lão tam thì sẽ có bao nhiêu tiền đồ!"

Lại vung tay lên, ám vệ kia đã biến mất không thấy.

"Người đâu!" Thiên Vũ đế đứng lên, "Bãi giá Nguyệt Hàn cung!"

Đây là lần thứ ba mươi sáu trong một năm Thiên Vũ đế đến Nguyệt Hàn cung, mỗi một lần hắn đề nhớ rõ ràng, mỗi lần trở về hắn đều vẽ lên cây cột trong tẩm điện Chiêu Hòa một vạch thẳng.

Dọc đường đi, Thiên Vũ đến ngồi trên kiệu đuổi, lấy tay chống đầu, hỏi đại thái giám Chương Viễn bên người: "Ngươi nói xem lần này Vân phi có gặp trẫm hay không?"

Chương Viễn lau mồ hôi lạnh, trả lời: "Hoàng thượng, xem vận mệnh đi!"

Bốp!

Thiên Vũ đế đập một cái trên đầu Chương Viễn: "Đúng là lá gan càng ngày càng lớn! Sao ngươi không thể nghĩ tốt cho trẫm chứ?"

Chương Viễn thật sự ủy khuất: "Nô tài sao lại không nghĩ tốt cho Hoàng thượng! Nô tài ước gì đại môn Nguyệt Hàn cung mỗi ngày rộng mở vì Hoàng thượng. Nhưng tính cách của Vân phi nương nương không phải là ngài không biết, đã bao nhiêu năm rồi, nàng mới mở cửa cho ngài một lần."

"Vạn nhất lần này lại phá lệ thì sao?"

"Cho nên nô tài mới nói phải xem vận mệnh thế nào thôi!" Chương Viễn vừa nói vừa đếm đầu ngón tay: "Điện Chiêu Hòa của ngài đã bị vẽ đầy bảy cây cột, hiện tại là cây cột thứ tám, bây giờ đang mùa thu, nghĩ cũng sắp đầy rồi..."

Bốp!

Lại bị đánh lên đầu.

Chương Viễn ôm đầu nói: "Hoàng thượng, nếu ngài đánh nô tài đến choáng váng, vậy sẽ không có người đắc lực hầu hạ ngài đâu."

"Vậy trẫm sẽ gọi Trương Quảng trở về!"

"Ôi Hoàng thượng! Ngài muối gọi sư phụ của nô tài về, vậy cửu điện hạ sẽ không có người hầu hạ."

Thiên Vũ buồn hừ một tiếng, trừng mắt liếc Chương Viễn, "Vậy lại để ngươi lại mấy ngày, chờ ngày trẫm già đi, xem ngươi còn có ích lợi gì."

Chương Viễn rất thông minh, nhanh chóng tỏ thái độ: "Mặc kệ Hoàng thượng ở đâu, nô tài sẽ đi theo."

Thiên Vũ hiếm khi bị nô tài này chọc cười vài phần, khi kiệu đuổi đến gần Nguyệt Hàn cung, sắc mặt lại trầm xuống.

"Nếu không trẫm không đi nữa." Thiên Vũ bắt đầu do dự.

Chắc Chương viễn đã sớm quen Thiên Vũ tự dằn vặt, cũng không kêu kiệu dừng lại, chỉ theo thói quen tính khuyên hắn: "Đi thử xem, vạn nhất được vào."

Thiên Vũ gật đầu, "Vậy thử xem."

Nhưng sự thật chứng minh, không có vạn nhất. Đại môn Nguyệt Hàn cung nhiều năm như một luôn đóng chặt, cho dù Chương Viễn tiến lên gọi bao nhiêu, tiểu cung nữ bên trong đều chỉ đáp một câu: "Vân phi nương nương nói, không gặp Hoàng thượng."

Chương Viễn không còn biện pháp, chỉ có thể lui về phía Hoàng thượng, cột trong điện Chiêu Hòa ta cùng lắm lại nhiều thêm một vết."

Thiên Vũ cũng không nổi giận, chỉ huy các thái giám: "Đi Tây Biên! Đi qua Nguyệt đài bên kia."

Các thái giám nâng kiệu đuổi rồi rời đến Nguyệt đài bên kia, chỗ kia có cái cửa nhỏ, Thiên Vũ nhớ rõ có mấy lần chỗ này không có người gác, nếu hắn cẩn thận một chút, sẽ không kinh động đến ám vệ của Nguyệt Hàn cung, có thể đi vào.

Hắn hạ kiệu ở cánh cửa nhỏ, bảo mọi người lui đi, một mình lách qua cửa. Quả nhiên hôm nay lại không có người gác, Thiên Vũ vui vẻ, chuẩn bị đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên từ bên trong có một bóng người áo trắng bay ra.

Hắn lui về phía sau vài bước, giận tái mặt.

"Hừ! Ngươi biết người ngươi ngăn đón chứ?"

Thân ảnh áo trắng kia dừng lại, là một nữ tử mặt lạnh, trong tay cầm kiếm, mặt không thay đổi nhìn Thiên Vũ đế.

"Hoàng thượng."

"Biết trẫm là Hoàng thượng, ngươi còn dám ngăn cản?"

"Xin Hoàng thượng thứ tội. Tại hạ chỉ phục tùng một mình Vân phi nương nương, nếu Hoàng thượng xông vào, chỉ có thể đạp qua xác tại hạ."

Thiên Vũ thất bại.

Hắn không phải không thể xông vào, hắn tự tin rằng ám vệ của mình so với cô nương này của Nguyệt Hàn cung mạnh hơn nhiều. Nhưng hắn cũng biết, một khi xông vào, chỉ sợ Vân phi sẽ không muốn gặp hắn nữa. Hắn có thể chịu được không gặp người trong lòng, lại không thể chịu được người chuyển thành thù. Cả đời hắn rong ruổi sa trường, tung hoành thiên hạ, yên ổn Càn Khôn, trấn áp giang sơn, duy chỉ có Vân phi là không như vậy.

"Thôi." Hắn khoát tay, mệt mỏi trở lại ngồi trong kiệu đuổi, "Ngươi nói với Vân phi, nàng phải bảo trọng thân thể, nay thời tiết chuyển lạnh, không có việc gì thì đừng đến Nguyệt đài ngắm trắng, cũng đừng ăn chút thức ăn sống nguội gì đó. Nếu có một ngày nàng nghĩ thông suốt, muốn gặp trẫm, cho dù trẫm đã sắp vào mộ, cũng nhất định sẽ đứng lên vì nàng." Nói xong, Thiên Vũ đế vốn có thần thái hồng hào bỗng như già đi mười tuổi, năm tháng vội vàng làm thân thể thay đổi, dáng vẻ già nua đã hiện rõ.

"Hoàng thượng." Thiên Vũ đế chuẩn bị đi, nữ ám vệ áo trắng kia gọi hắn một tiếng, lập tức nói: "Nương nương có chuyện muốn tại hạ đưa cho ngài."

"Hả?" Tinh thần Thiên Vũ lại khôi phục lại, thân mình nhô ra phía trước, gấp giọng hỏi: "Nàng muốn nói chuyện gì với trẫm?"

Nữ tử áo trắng đáp: "Nương nương nói, ánh mắt cửu điện hạ không sai, nàng cũng chỉ có thể giúp đến đây."

Thiên Vũ sửng sốt một chút, rồi sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra không phải là cùng trẫm nói chuyện." Cô đơn lại ập đến lần nữa, tay giơ lên, kiệu đuổi thay đổi phương hướng. "Trở về nói với nương nương các ngươi, chỉ cần nàng vui vẻ, muốn gì trẫm cũng làm được. Trẫm sẽ che chở tốt minh nhi, còn cả nha đầu kia nữa."

Nói xong, kiệu đuổi đi trước, một lát sau đã rời khỏi phạm vi Nguyệt Hàn cung.

Dọc đường Chương Viễn không nói nữa, hắn biết lúc này Hoàng thượng cần yên tĩnh, sự yên tĩnh này kéo dài đến buổi lâm triều ngày mai sẽ khôi phục lại bình thường.

Sau nửa canh giờ, tại Hinh Lan cung.

Bộ Bạch Bình quý phi múc từng muỗng từng muỗng hương liệu vào trong lư hương, hương liệu kia không biết chế từ cái gì, ngửi thấy có thể làm cho người ta đắm chìm giữa sung sưỡng, dùng vài lần sẽ nghiện.

Ở bên nàng có thái giám khom người bẩm báo: "Hoàng thượng lại đi Nguyệt Hàn cung, Vân phi vẫn không gặp."

Bộ Bạch Bình nhún vai cười, "Vị Hoàng thượng này của chúng ta, rất thích cây nho không ăn được kia. Vân phi chính là nắm được tính tình của hắn, nhiều năm như vậy mà dám không gặp."

Thái giám kia cũng nói theo: "Hoàng thượng đợi nhiều năm như vậy, theo nô tài thấy, ngày lành của Vân phi kia cũng không tới vài năm."

"Hừ!" Bộ Bạch Bình bỗng kêu lên đau đớn, cầm hộp hương liệu ném tất cả vào trong lư hương. Trong nháy mắt, hương khí đầy trời, làm người choáng váng.

Có tiểu cung nữ nhanh chóng dọn dẹp lư hương, Bộ Bạch Bình trở về tẩm điện, tọa trên tháp. "Nàng sẽ không có ngày lành sao? Hơn bảy năm qua, Hoàng thượng vẫn đối với nàng như vậy. Hậu cung này đều đã thành lãnh cung, Vân phi không gặp hắn bảy năm, thì hắn bảy năm không tiến vào hậu cung nửa bước, đây là thủ khiết vì Vân phi!"

Sáng sớm hôm nay, Phượng Vũ Hành thức dậy rất sớm, thay đổi trang phục trên người, đi đôi giày vải mềm, bắt đầu chạy quanh Đồng Sinh hiên.

Vong Xuyên đi theo, vừa chạy vừa thấy kỳ lạ hỏi nàng: "Tiểu thư không ngủ được sao?" Vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn trời, "Vừa mới tờ mờ sáng mà."

Phượng Vũ Hành nói với nàng: "Về sau đều phải canh giờ chạy bộ, chạy vòng quanh Đồng Sinh hiên năm vòng, sau đó lại huấn luyện trọng lực lần nữa, ta muốn nhanh chóng rèn luyện thân gân cốt này."

Vong Xuyên không phải là không biết một tòa Đồng Sinh hiên này, năm vòng đó! Nhị tiểu thư muốn chạy đến chết luôn sao. Nhưng nghĩ lại, dự tính ban đầu cũng tốt, để thân thể khỏe mạnh không phải là chuyện xấu, nhị tiểu thư vốn đã có võ công, nếu có thể nâng cao phần nội lực, tương lai lúc gặp nguy hiểm sống chết, thì lại nắm chắc nhiều hơn.

Vì thế không khuyên nhủ, chỉ là nói với Phượng Vũ Hành: "Vậy về sau mỗi ngày nô tỳ cùng luyện tập với tiểu thư."

Phượng Vũ Hành không từ chối, luyện tập nhiều luôn tốt. Vừa chạy vừa nghĩ tới Tử Duệ, không nhịn được hỏi Vong Xuyên, "Hoàng Tuyền huấn luyện Tử Duệ lúc nào?"

Vong Xuyên đáp: "Thức dậy sớm hơn ngài nửa canh giờ."

"Hả..." Nàng hơi lo lắng, "Tử Duệ thức dậy thế nào?"

"Mỗi ngày nhị thiếu gia đều chủ động gọi Hoàng Tuyền dậy, chứ không phải là Hoàng Tuyền..."

Được rồi, Phượng Vũ Hành cảm thấy kiêu ngạo vì Tử Duệ.

"Tiểu thư nói huấn luyện trọng lực là gì?" Vong Xuyên không hiểu thuật ngữ mà Phượng Vũ Hành nói.

Vấn đề này Phượng Vũ Hành không trả lời ngay, chỉ chạy hơn một vòng, khôn biết từ đâu xuất hiện thêm hai bao cát buộc trên đùi, bốn vòng sau đều mang thêm bao cát chạy bộ.

Sau khi kết thúc năm vòng, không biết nàng lại lấy từ đâu ra hai cuộc dây thừng kỳ lạ, buộc lên thân cây, hai tay luân chuyển đan xen.

Sau đó, kiếm trong rừng một tảng đá lớn cầm trong tay, tay nâng lên nâng xuống hai trăm cái, hai tay luân phiên.

Nhảy ếch, nằm ngửa, gập bụng...

Một loạt hành động kỳ lạ, cuối cùng Vong Xuyên cũng hiểu kế hoạch luyện tập của tiểu thư nhà nàng.

Suốt một canh giờ, tương đương hai giờ ở hiện đại, Phượng Vũ Hành đã hoàn thành việc tập luyện buổi sáng, đồng thời nói với Vong Xuyên: "Cũng luyện tập buổi tối một lần nữa, mỗi ngày đều như vậy. Ngoài ra, bữa sáng ta chỉ ăn trứng chim luộc, cơm trưa và bữa tối phải có thịt bò, loại thượng hạng, hiểu không?"

Vong Xuyên vừa lau mồ hôi vừa gật đầu, "Nô tỳ đi phân phó phòng bếp." Sau đó quay người đi, chỉ thấy trước cửa viện, Phượng Tưởng Dung mang theo nha đầu của mình đi đến, "Ơ, tam tiểu thư đến rồi."