Kỷ Tán Cẩm thấy hắn ngốc nghếch bộ dáng, cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng nàng mắt đã nhìn lại được, Na Tư biểu tình đầu tiên là ngượng ngùng, sau đó trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác, lại là một trận kinh thiên động địa.
Kỷ Tán Cẩm cảm giác được tầm mắt khác thường, vừa hoảng hốt ngẩng đầu đã đối diện với thiếu niên nóng cháy ánh mắt như muốn đem nàng bậc lửa, khuôn mặt đều là hồng thấu.
Kỷ Tán Cẩm:...?
Thật trùng hợp, trùng hợp đến nỗi nàng không còn lời nào để nói.
Dã Anh vừa nghe từ Ngoan Y nói rằng Kỷ Tán Cẩm sinh bệnh.

Hắn lo lắng cho nàng, cố ý sáng sớm ra ngoài săn thú đem đến cho nàng.

Mạo bước chân từ đằng xa, Dã Anh không rõ ràng lắm nhìn nàng lau cái gì trên mặt.

Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, nhấc chân không một tiếng động đến gần.

Trước mắt hắn xảy ra một màn làm hắn không tin vào mắt mình, cái kia đen nhẻm giống cái giống như thay lên một khuôn mặt khác.
Mỹ đến không một thú nhân nào có thể tưởng tượng đến.

Cứ việc trong sơn động tối tăm, chỉ cần một lần thoáng nhìn vẫn làm hắn bị kinh tâm động phách.
Na Tư càng là tâm căng chặt.

Nhìn biểu tình trên mặt Dã Anh, hiểu rằng tiểu giống cái bị nhìn đến hình dáng chân thật.
Dã Anh nháy mắt xông tới, trên mặt đầy kích động cùng hưng phấn.
"Cẩm, ngươi thật đẹp.

Đây là ngươi chân thật bộ dáng sao?"
Nàng biết đến nước này không thể dấu diếm với Dã Anh được nữa.

Đáp lại hắn một câu khẳng định, bắt đầu suy tính nghiêm túc lên.
"Dã Anh, mong ngươi có thể dấu đi chuyện này."
Hắn sửng sốt, dấu đi chuyện gì, dấu chuyện nàng ngụy trang sao?
Nhưng vì sao nàng phải dấu?
Kỳ thật Dã Anh lấy tiêu chuẩn của giống cái ở nơi này để suy nghĩ, phàm là có lợi thế đối với giống cái, bọn họ không chút nào che lấp, chỉ hận không thể làm cho tất cả giống đực biết.
Nhưng Kỷ Tán Cẩm quan điểm rất rõ ràng, nàng sợ phiền phức, chỉ có một Na Tư đã rất đau đầu.

Nên một Dã Anh biết, không sao, nhưng không thể làm cả đàn đều biết.

Dã Anh dù khó hiểu, nhưng hắn đáp ứng nghe theo, đồng dạng mang theo lòng ích kỷ, không muốn càng nhiều giống đực theo đuổi nàng.
Trên đầu đỉnh hai ánh mắt, một cái rét lạnh căm căm một cái nồng nhiệt.

Kỷ Tán Cẩm nhanh chóng hóa trang lại một lần nữa.


Đôi mắt bây giờ đã không cần băng bó, nhưng nàng vẫn vẽ lên quầng thâm mắt cùng nếp nhăn xung quanh, đến khi không một ai để ý đến xấu giống cái.
Kỷ Tán Cẩm đi ra cửa cùng Na Tư, Dã Anh bồi hồi theo sau.

Sử Khuynh chạm mặt vừa nhìn đến quái dị cảnh tượng.
Hắn nhướng mày, thứ đi đằng sau hắn nhận biết, là con trai của tộc trưởng, bộ dáng e thẹn cúi đầu nhìn Kỷ Tán Cẩm, phía trước Kỷ Tán Cẩm nhìn có vẻ chán nản đờ đẫn.
Không lẽ hắn vừa bỏ lỡ một hồi trò hay nào sao?
Phía sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, nàng quay đầu lại, Sử Khuynh ánh mắ tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nhưng không có gì bất ngờ.
"Xem ra ngươi hồi phục rất tốt.

Chúc mừng."
Sử Khuynh âm thầm xem kĩ Kỷ Tán Cẩm bình đạm khuôn mặt.

Không có điểm nào thu hút khác lạ, nhưng như thế hắn càng có cảm giác nàng đang che dấu gì đó.
Tin tức Kỷ Tán Cẩm mắt đã chữa khỏi kéo theo rất nhiều thú nhân trong bộ lạc kinh sợ, nhiều phần là tò mò.

Bọn họ vờn quanh nàng quan sát, nhìn thấy khuôn mặt của nàng vẫn như vậy, dù tháo băng ra cũng không khá hơn đều thất vọng rời đi.
Tất nhiên như Dã Anh và Na Tư mong muốn.
Vào lúc này đây, nàng nhưng thật ra tự tại thêm một ít, nàng có thể ra ngoài.


Kỷ Tán Cẩm theo nơi giao nhau giữa khu rừng và dòng sông, nhạy bén ngửi ra mùi máu phiêu trong không khí, nhíu lại mày.
Có người đang bị thương?
Nhẹ nhàng bước tiếp, nàng bắt đầu cảnh giác lên.

Lặng lẽ núp sau thân cây, nàng không dám càng tới gần, khả năng sẽ bị phát hiện.

Kỷ Tán Cẩm nghe được ào ào tiếng nước, có vật nặng vừa rơi xuống nước.

Nàng đánh bạo xoay người, một người thân ảnh thon dài, toàn thân mặc màu hồng phấn có vẻ rực rỡ lóa mắt.

Cảnh này phối hợp hoa trong rừng càng có vẻ thích ý.
Nếu xem nhẹ một mạt màu vàng đan xen đen trôi nổi trên mặt sông đang bị dòng nước cuốn trôi.
Kỷ Tán Cẩm rùng mình, đây rõ ràng là hiện trường án mạng được không?.