"Kẹo nhân rượu trái cây ăn thật ngon, ta đều đã ăn hết." Tống Tây Tử nhắn tin nhắn giọng nói cho Lâu Xuân Vũ, lại nghĩ tới bản thân phải đi công tác một hai ngày, đem chuyện này thông qua WeChat nói cho Lâu Xuân Vũ, qua một tiếng sau Lâu Xuân Vũ vẫn không có hồi âm lại nàng. Nàng liền đoán được là Lâu Xuân Vũ đang bận rộn hồi âm khách hàng trên Taobao, không có thời gian xem WeChat của nàng.

Nàng không thể không lên wangwang, nói với người kia một tiếng.

Vừa mở miệng, Lâu Xuân Vũ trên wangwang đã hồi âm một câu -- thân, hàng hóa của ta đều đã được gởi cho bên vận chuyển a, nếu có yêu cầu đặc biệt xin vui lòng thông báo cho bộ phận chăm sóc khách hàng a.

Tống Tây Tử nhớ tới hiện tại bộ phận chăm sóc khách hàng chính là Tống Giai, liền chuyển sang tìm Tống Giai.

Tống Tây Tử -- xin lỗi, ta tìm lão bản của ngươi.


Bộ phận chăm sóc khách hàng đáp lại nàng: Thân, có chuyện gì liên hệ với ta là được rồi, ta cũng có thể giải đáp thắc mắc cho thân a.

Tống Tây Tử -- ta là tỷ tỷ của ngươi.

Bộ phận chăm sóc khách hàng -- thân, không cần chiếm tiện nghi của ta a.

Tống Tây Tử -- ta thật sự là tỷ tỷ của ngươi, Tống Giai, tìm tẩu tử của ngươi, nói với nàng một tiếng, nói nàng xem qua WeChat.

Bộ phận chăm sóc khách hàng -- a! Tống tỷ tỷ, xin lỗi bây giờ ta mới nhận ra, ta lập tức tìm tẩu tử, đúng rồi, ngươi và tẩu tử ở cùng một chỗ, ngươi vẫn còn đến cửa hàng đặt nhiều đơn hàng như vậy, ngươi còn có thẻ thành viên đen của cửa hàng chúng ta.

Tống Tây Tử -- ta tặng người khác không được sao? Ai cần ngươi xen vào việc của người khác.

Tống Giai đi đến văn phòng nhỏ tạm thời đơn giản của Lâu Xuân Vũ gọi người, lại phát hiện Lâu Xuân Vũ đang hết sức chăm chú nhìn ảnh chụp cô dâu trên máy tính, trên mặt Tống Giai lập tức hiện lên vô số dấu chấm hỏi (???), đây là xảy ra chuyện gì a?


Ban đầu Lâu Xuân Vũ không có chú ý tới, chuyên chú lên mạng tìm ảnh chụp, là Tống Giai cố ý ho nhẹ vài tiếng nhắc nhở nàng, "Là có vấn đề gì sao?" Lâu Xuân Vũ hỏi.

Nửa người của Tống Giai từ sau cửa lộ ra, "Tẩu tử, không không, lão bản, tỷ tỷ nói ta nhắc ngươi một tiếng, nhớ xem WeChat, nàng hình như có chuyện muốn nói với ngươi. Đúng rồi, ngươi đang xem cái gì a, ảnh chụp cô dâu? Hay là áo cưới?"

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì a, đi làm đi." Lâu Xuân Vũ đem Tống Giai đuổi đi, lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện Tống Tây Tử đã nhắn cho mình rất lời tin nhắn giọng nói, nàng điểm mở từng cái, thanh âm của Tống Tây Tử từ trong điện thoại truyền ra, dường như dán ở bên tai mà nói chuyện với nàng.

Tin đầu tiên là Tống Tây Tử nói kẹo đường nhân rượu trái cây ăn thật ngon, nàng đều đã ăn hết.


Lâu Xuân Vũ vừa định nói với nàng, một lần liền ăn nhiều kẹo như vậy không sợ hư răng sao.

Sau đó điện thoại lại truyền tới thanh âm của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử nói phải đi công tác hai ba ngày, là an bài nhất thời, không kịp chuẩn bị liền phải đi rồi, nàng nói với Lâu Xuân Vũ một tiếng, để Lâu Xuân Vũ không cần chuẩn bị phần cơm chiều cho nàng.

Lâu Xuân Vũ nghe Tống Tây Tử phải đi công tác, thần sắc trở nên phức tạp, có thể là đã quen mỗi ngày tan làm đều có thể gặp được người kia, thói quen đã trở thành tự nhiên, biến thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng, một hai ngày tách rời làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

Nàng nhấn nút gọi, đưa di động áp vào bên miệng, nói: "Ngươi đi công tác bên ngoài cẩn thận một chút, mang theo đầy đủ vật dụng, còn có, lúc nào trở về liền báo trước với ta một chút."
Chưa đến một phút đồng hồ, Tống Tây Tử lập tức hồi âm nàng một đoạn tin nhắn giọng nói thật dài: "Đi công việc là an bài tạm thời, còn chưa biết lúc nào trở về, nhanh nhất là hai ba ngày, nhưng mà ta thấy Trương Hâm còn nói có khả năng lưu lại nói chuyện hợp tác gì gì đó, chỉ sợ phải ở lại thêm vài ngày, ngươi đừng lo lắng cho ta, chính ngươi cẩn thận một chút, đừng quá mệt mỏi."

"Đây không phải là không biết lúc nào có thể trở về sao, đồ dùng ngươi mang theo đủ chưa?" Lâu Xuân Vũ nói vào điện thoại trong tay, luôn cảm thấy không cách nào, thanh âm nghe được cũng không phải là thanh âm chân thật nhất, nàng cũng không nhìn thấy gương mặt của Tống Tây Tử, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ mà suy đoán nét mặt của người kia bây giờ.

"Hẳn là đủ rồi, không đủ sang bên kia ta lại mua."
"Đi đường cẩn thận, không cần quá mệt mỏi a."

"Ân ân."

Nói xong, Lâu Xuân Vũ lại đem màn hình trượt lên, đem những lời nói kia của Tống Tây Tử, lại nghe qua một lần nữa, nghe nghe, đầu lưỡi có vị ngọt như được nếm qua kẹo đường.

Ngây người một lát, Liêu Dật Vân liền nhắn ba tin nhắn cho nàng, hối thúc nàng cho một đáp án tham khảo.

Liêu Dật Vân tuổi còn trẻ, thoạt nhìn là đại khí trầm ổn, nhưng mà lại là người thiếu kiên nhẫn nhất trong phòng, sau khi nàng tốt nghiệp đại học liền cùng với một học trưởng nói chuyện tình cảm, nhất kiến chung tình, qua lại một thời gian liền quyết định đính hôn, hai người đều có sở thích chung trong âm nhạc, quen nhau không bao lâu liền quyết định kết hôn, Liêu Dật Vân là nghĩ tuổi còn trẻ muốn chơi thêm hai năm, không muốn nhanh như vậyđã tiến vào cuộc sống hôn nhân, điểm ấy cũng nhận được sự ủng hộ của bạn trai nàng, nhưng mà một lần ngoài ý muốn hai người đã có hài tử, Liêu Dật Vân lại có chút hậu tri hậu giác, lại lấy lại tinh thần, nàng dùng tốc độ nhanh nhất mà phát thiệp cưới, quyết định hôn lễ cẩn thận, mấu chốt là nàng cũng là lần đầu tiên kết hôn, rất nhiều thứ cũng là mù mịt, cho nên nàng nghĩ tới để bằng hữu hỗ trợ nghĩ kế làm tham khảo.
Lâu Xuân Vũ bị gọi đến chọn áo cưới cho nàng, Liêu Dật Vân ném cho Lâu Xuân Vũ mười mấy kiểu áo cưới, để Lâu Xuân Vũ giúp nàng chọn một kiểu dáng thích hợp. Nàng hiện tại bụng đã có hình dạng đại khái, đến lúc đó nếu như mặc không vừa, chính là liền lúng túng a.

Mà vị hôn phu của nàng chính là một nam nhân ngành kỹ thuật, không quản nàng nói cái gì, người đó đều là hảo hảo hảo mua mua mua, làm cho nàng nửa điểm vui thú cũng không có, vẫn là bằng hữu đáng tin.

Ngay cả Tề Nhã Nhã cũng bị gọi đến hỗ trợ, trong khoảng thời gian này vừa tan tầm chính là đi đến nhà của Liêu Dật Vân gói bánh kẹo cưới, tố khổ với mọi người trong group lớp nói bây giờ nàng không muốn nhìn thấy màu đỏ nữa, liền có chứng sợ hãi màu đỏ.

Bởi vì thời gian cấp bách, thời gian định hôn lễ của Liêu Dật Vân phi thường gấp gáp, Lâu Xuân Vũ cũng tận khả năng mà giúp nàng, thay nàng giảm bớt áp lực.
Theo đề nghị của Lâu Xuân Vũ, Liêu Dật Vân lựa chọn kiểu lễ phục Trung Quốc, vừa vặn có thể che dấu dáng người, nhưng mà nàng lại không bỏ được kiểu áo cưới Tây Âu, cho nên nói Lâu Xuân Vũ sau khi tan việc đi đến cùng nàng mặc thử một chút. Lâu Xuân Vũ không muốn đi, nhưng mà Liêu Dật Vân liền sử dụng quấn quít đại pháp, ngay cả bạn trai của nàng cũng chưa từng được chứng kiến kỹ xảo làm nũng này của nàng.

Lâu Xuân Vũ cắng răng đáp ứng, cũng không phải là bị thuyết phục, mà thật sự là không thể tiếp nhận chuyện Liêu Dật Vân làm nũng với nàng.

Không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp lần đầu tiên chính thức tụ hội, lại là trong tiệm áo cưới, Lâu Xuân Vũ cùng Tề Nhã Nhã không sai biệt lắm chân trước sau mà vào cửa, vừa vào cửa, liền nhìn đến Liêu Dật Vân cùng Tạ Nhuế đã đứng lên, giang hai cánh tay, mở miệng hô hào gọi tên hai người sau đó nhanh chóng chạy tới.
Tề Nhã Nhã và Lâu Xuân Vũ đều lo lắng đến hài tử trong bụng Liêu Dật Vân, chủ động nghênh đón, đỡ lấy người.

Liêu Dật Vân nói khóc liền khóc, khóe mắt mang theo nước mắt, hai tay đồng thời ôm lấy hai người: "Ta rất nhớ các ngươi, thật rất nhớ các ngươi a, các ngươi đều là người xấu, cũng không tới nhìn ta."

"Này không liên quan tới ta, là vấn đề của ngươi, ngươi quanh năm suốt tháng chạy đi các nước trên thế giới, ta muốn hẹn ngươi ăn cơm, kết quả ngươi đã đến Hy Lạp." Lại nói Tề Nhã Nhã liền là một bộ dạng xót xa, ngày tháng sau khi Liêu Dật Vân tốt nghiệp trôi qua không quá tiêu diêu a, chính mình lại chỗ nào cũng không thể đi, mỗi ngày ngoại trừ công việc chính là công việc.

Liêu Dật Vân nghe được câu này, lộ ra biểu tình khó chịu.

Lâu Xuân Vũ âm thầm nhéo eo Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã hoàn toàn biến sắc, ngũ quan vặn vẹo vặn, "Ngươi nhẹ một chút, ngươi có cừu oán với ta sao?"
"Ngươi liền không biết nhìn trường hợp sao, Tiểu Vân đang mang thai, nói chuyện khách khí một chút." Lâu Xuân Vũ nhẹ giọng nói ở bên tai Tề Nhã Nhã.

Tề Nhã Nhã khóc không ra nước mắt, bởi vì thật sự là vô cùng đau, nàng gật đầu cam đoan tuyệt đối sẽ theo lời Liêu Dật Vân, ai bảo Liêu Dật Vân là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai liền lớn nhất.

Tề Nhã Nhã nói với Liêu Dật Vân: "Là lỗi của ta, ta nên tới thăm ngươi a."

Chỉ có Tạ Nhuế ở bên cạnh Liêu Dật Vân nhìn ra kỳ thật Liêu Dật Vân căn bản không có khóc thật sự, nàng chỉ là đang chọc ghẹo Tề Nhã Nhã.

Liêu Dật Vân hướng Tạ Nhuế thè lưỡi, ai bảo nàng có đặc quyền của phụ nữ mang thai a.

Khi thử y phục, Liêu Dật Vân đột phát ý tưởng, muốn tất cả mọi người chọn vài bộ áo cưới thử qua một lần.

Có điểm khiến mọi người không ngờ tới chính là, sau khi Tề Nhã Nhã nghe được đề nghị này, là người đầu tiên tay, nói nàng nguyện ý.
Nhưng mà nàng là một mái tóc ngắn đến không thể ngắn hơn được, cùng một bộ dạng đơn giản giống như nam hài, khiến cho ba người còn lại không hẹn mà cùng lắc đầu.

"Đừng không tin, ta mặc cho các ngươi xem." Tề Nhã Nhã để nhân viên đặc biệt lựa cho nàng một bộ áo cưới màu trắng có thể lộ ra vòng ngực, nhìn nàng ở bên trong bận rộn khoảng chừng mười phút, mọi người ở bên ngoài đã đợi đến không nổi, Liêu Dật Vân thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Người ở bên trong, xong chưa?"

"Xong rồi xong rồi, đừng hối thúc, hối thúc cái gì, ta cần có thời gian không được sao, cái váy này là làm sao vậy a, vì cái gì lại dài như vậy?" Nói xong, Tề Nhã Nhã mặc áo cưới từ trong phòng thử áo đi ra.

Nàng bước đi đến trước mặt bằng hữu, kéo lấy làn váy thật dài, xoay người trước mặt ba người, đi catwalk, hào phóng mà biểu hiện ra bộ dáng nàng mặc áo cưới.
Lâu Xuân Vũ dùng di động âm thầm quay lại một màn này, trong lòng đã có ứng cử viên muốn gởi đến, sau khi tìm được người liền đem đoạn video này gởi cho đối phương.

Chỉ một lát sau, Dương lão bản nhắn tới một chuỗi dài ha ha ha ha ha, cẩn thận đếm một chút không sai biệt lắm liền là hơn một trăm cái ha ha.

Tề Nhã Nhã đứng chống nạnh trước mặt Lâu Xuân Vũ, ngẩng đầu ưỡn ngực, cái cằm nâng cao, hỏi nàng: "Thế nào, đẹp đứng không?"

"Đẹp." Những lời này Lâu Xuân Vũ cũng không phải đang lừa gạt Tề Nhã Nhã, tay chân Tề Nhã Nhã gầy gầy, người cũng cao gầy, xương quai xanh rõ ràng, loại áo cưới biểu tượng cho sự lãng mạn này mặc lên người nàng, chính là mang theo một phong tình khác biệt, mái tóc ngắn kia cũng không quá đột ngột, tất cả những gì nàng cần hẳn là xé rách làn áo cưới, lộ ra một chân, trên đùi mang theo một ít vũ khí, rõ ràng rát giống một sát thủ.
Giọng nói của Lâu Xuân Vũ không đủ chân thành, Tề Nhã Nhã tỏ vẻ không tin.

Liêu Dật Vân dùng sức vỗ tay, nói: "Tốt, không thể tốt hơn được! Ta quyết định, trong hôn lễ tân nương liền chính là ngươi a."

"Ôm ngực quá khó chịu, ta muốn cởi ra." Tề Nhã Nhã không chút ngượng ngùng nâng lên bộ ngực ngạo nhân của mình, quay đầu đi vào phòng thử áo.

Liêu Dật Vân cúi đầu nhìn nhìn ngực của mình, đó là vạn vạn thua kém, Tạ Nhuế bên cạnh cũng làm động tác tương tự. Lão thiên gia thật sự không công bằng, vì cái gì không thể đem phần thịt Tề Nhã Nhã không muốn này chia cho các nàng a?

Tạ Nhuế mặc một bộ áo cưới màu hồng nhạt, mặc trên người nàng lộ ra vẻ thanh tú đáng yêu, nàng nói yêu thích, còn nói sau này nếu như nàng kết hôn, liền đến mua bộ này.

Mà Lâu Xuân Vũ luôn không muốn mặc, bị ba người đẩy vào phòng thay quần áo, Liêu Dật Vân ỷ vào mình là phụ nữ có thai, động thủ liền bám lấy quần áo của Lâu Xuân Vũ, làm nàng không có lựa chọn nào khác, nhất định phải mặc thử.
Lâu Xuân Vũ hai tay ôm ở trước ngực, thủ hộ sự trong sạch của mình, không biết làm sao để chống lại sáu cánh tay của ba người này đồng thời đánh úp về phía nàng.

Nàng lớn tiếng nói: "Ta mặc, ta thật sự sẽ mặc."

"Tốt, không cho phép gạt chúng ta, ta canh giữ ở cửa ra vào, nếu ngươi không mặc áo cưới đi ra, ta liền... Đêm nay ngươi liền đừng hòng trở về, hắc hắc hắc." Liêu Dật Vân chống một tay, nghênh ngang mà đi ra ngoài.

Lâu Xuân Vũ sửa sang lại quần áo có chút mất trật tự, bất đắc dĩ mà liếc nhìn áo cưới treo trên tường.

Nàng đã từng mặc qua áo cưới, cũng từng nước chảy bèo trôi mà chụp ảnh cô dâu, nàng liền nhớ rõ đó là một cuộc chiến, bắt đầu từ sáu giờ sáng, nàng không thể không ứng đối với một nhiệm vụ lại nối tiếp một nhiệm vụ, sau khi kết thúc, nàng tẩy trang, dọn dẹp tân phòng mất trật tự, trong lòng không có nửa điểm vui sướng khi làm tân nương. Nàng cho rằng đây là tâm lý chung của các tân nương, nhưng mà sau này nàng mới ý thức được không phải như vậy, chỉ có bản thân nàng, bởi vì nàng đem cuộc hôn lễ này xem như một nhiệm vụ, làm hôn lễ kết hôn, nàng từ vị hôn trở thành dĩ hôn*, nàng giao bài thi, hoàn thành cuộc thi, trầm mặc mà rời khỏi trường thi.
(*Từ người chưa kết hơn trở thành người đã lập gia đình)

Nàng khi đó, cho rằng mình cuối cùng đã hoàn thành xong một nhiệm vụ quan trọng trong đời, mọi người đều vui vẻ, nàng cũng vui vẻ. Sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Cho nên, khi nàng lần nữa nhìn đến áo cưới, nàng tựa hồ còn có thể nhớ tới suy nghĩ mà khi đó nàng cho là ủy khuất nhưng kỳ thật chính là vô trách nhiệm kia.

Nàng hít sâu một hơi, kéo ra tấm rèm nặng nề, trong nháy mắt khi ba vị bằng hữu đứng ở ngoài cửa nhìn đến thời khắc nàng xuất hiện liền mở to hai mắt.

"Xuân Vũ, ngươi rất thích hợp làm tân nương a." Tề Nhã Nhã đứng lên vỗ tay.

"Không tệ không tệ." Liêu Dật Vân nhìn xong liền gật đầu.

Tạ Nhuế nói: "Ngươi có muốn mua bộ váy cưới này luôn không, vạn nhất ngày nào đó ngươi muốn kết hôn, liền có sẵn áo cưới để mặc a, không cần lại đi mua."
Lâu Xuân Vũ cúi đầu nhìn bộ áo cưới màu trắng trên người mình, nụ cười có chút bất đắc dĩ.

"Đến, nhìn vào màn ảnh."

Lâu Xuân Vũ nhất thời không chuẩn bị, chỉ biết nghe theo thanh âm mà nhìn sang, sau đó bị Tề Nhã Nhã chụp lại khoảnh khắc đó.

"Ta gởi cho Tây Tử." Tề Nhã Nhã cúi đầu ấn lên màn hình.

Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe được trong lòng liền hoảng hồn, "Không cần gởi cho nàng."

"Ah?" Tề Nhã Nhã nghe thấy nàng nói không cần, liền kinh ngạc không thôi, lúc cúi đầu phát hiện ảnh chụp đã được gửi đi rồi.

Lâu Xuân Vũ nâng tay xoa trán: "Trời ạ, ta không muốn để cho nàng nhìn thấy a."

"Vì cái gì a. Đây không phải nhìn rất đẹp sao?" Tề Nhã Nhã nghĩ biện pháp thu hồi, thậm chí đã áp dụng phương pháp gắt mạng, nhưng mà căn bản là không có biện pháp, hình đã gởi đi rồi, chuyện có thể làm chính là bịt tai trộm chuông, đem hình ảnh bên mình xóa bỏ, giả vờ không có gởi qua.
Lâu Xuân Vũ tức giận đến muốn đánh Tề Nhã Nhã, "Ngươi làm vậy nàng sẽ nghĩ thế nào a."

"Nghĩ cái gì?" Vẻ mặt Tề Nhã Nhã vô cùng nghi hoặc.

Qua đại khái vài phút, Tống Tây Tử nhắn lại một câu: Có hình nào rõ hơn không, hình ngươi nhắn cho ta mờ quá.

Tề Nhã Nhã đặc biệt đem di động lắc lắc trước mặt Lâu Xuân Vũ, nói: "Ngươi xem, phản ứng của nàng không sai a, ta đã nói rồi, ngươi xinh đẹp như vậy vì cái gì không cho nàng xem?"

Liêu Dật Vân chống cằm, thám thính hài người đang thì thầm bên cạnh, xuất kỳ bất lên tiếng:"Không cho ai xem?"

"Ta a, làm ta sợ muốn chết. Ngươi không cần đột ngột lên tiếng có được không?" Tề Nhã Nhã vỗ ngực, trong lòng đã nhận lấy sự kinh hãi không nhở.

"Các ngươi đang nói ai? Xuân Vũ đồng chí có phải hay không đã có đối tượng? Nhã Nhã, ngươi nhất định biết rõ, mau nói cho ta biết."
Lâu Xuân Vũ vội cắt ngang lời của nàng, "Không có đối tượng, Tề Nhã Nhã!"

"Hung dữ như vậy làm gì vậy, ta đã thấy được, là Tây Tử, là Tây Tử a, ta còn cho là ai." Liêu Dật Vân biết rõ đối phương là Tống Tây Tử, thoáng cái liền cảm thấy tẻ nhạt đơn điệu, nàng còn cho rằng Lâu Xuân Vũ thật sự đã có đối tượng rồi.

Tề Nhã Nhã tỏ vẻ không liên quan nàng.

Tề Nhã Nhã đổi góc độ mà chụp một tấm ảnh khác cho Lâu Xuân Vũ, có duy nhất một tấm ảnh rõ ràng, lại gởi đến cho Tống Tây Tử.

Sau khi Tống Tây Tử nhận được ảnh chụp liền nhắn lại hai chữ, cám ơn.

Nháo đến không sai biệt lắm, Liêu Dật Vân yêu cầu ba người trong phòng cùng thử trang phục phù dâu, chụp một tấm ảnh cùng nhau, ảnh chụp gởi vào nhóm, dùng ảnh gốc được chụp cẩn thận, để mọi người xem qua một chút.
Khi Lâu Xuân Vũ muốn rời đi, Liêu Dật Vân một mình gọi lại Lâu Xuân Vũ, "Ngươi bây giờ vẫn cùng thuê nhà với Tây Tử sao?"

"Ân." Nhấc tới danh tự Tây Tử, nhịp tim Lâu Xuân Vũ liền rối loạn, chuyện nàng và Tống Tây Tử cùng một chỗ trước mắt vẫn là trạng thái giữ bí mật, ngoại trừ Tề Nhã Nhã và Tống Giai tương đối gần gũi biết rõ mối quan hệ của các nàng, những người khác nàng đều không có nói.

Nàng cũng không phải là cảm thấy nói không nên lời, chỉ là nàng muốn cẩn thận bảo vệ mối quan hệ, nàng sợ nói nhiều sẽ làm cho Tống Tây Tử mất hứng, cho nên nàng cẩn thận hành động, hết thảy đều không cần nói nhiều.

Liêu Dật Vân và Tống Tây Tử quan hệ cũng rất tốt, Lâu Xuân Vũ nghĩ, nếu như cần có một người thẳng thắn với Liêu Dật Vân, Lâu Xuân Vũ nhận thấy người này hẳn là Tống Tây Tử.
"Đây là thiếp mời cho Tống Tây Tử, ngươi liền giúp ta chuyển đến nàng a, nàng bây giờ là người bận rộn rồi, ta sợ quấy rầy nàng. Ngươi thay ta đưa cho nàng a." Liêu Dật Vân để vị hôn phu lấy ra hai tờ thiếp mời cùng hai túi bánh kẹo cưới.

Một tấm thiếp mời viết tên Lâu Xuân Vũ, một tấm thiếp mời viết tên Tống Tây Tử, hai tờ thiếp mời đặt cùng một chỗ, đồng thời giao cho Lâu Xuân Vũ.

"Nếu như ngươi có đối tượng, cũng có thể đi cùng đối tượng, tiệc rượu ta đặt đủ chỗ, không sợ nhiều người, đến bây giờ ta đều cảm thấy rất tò mò, người như ngươi, sẽ bị một người như thế nào thu hút." Liêu Dật Vân cười nói.

Lâu Xuân Vũ bị tấm thiệp màu đỏ trước mắt làm cho xúc động, trong lòng có rất nhiều lời nói, mỗi một lời giống như một bong bóng khí, từ đáy nước trầm lắng nổi lên, thời khắc khi nổi lên mặt nước liền nhao nhao vỡ tan biến mất, nàng cúi đầu đáp lại một chữ: "Ân."
"Ân cái gì? Là sẽ đi cùng đối tượng, hay là biết rõ ngươi sẽ bị người như thế nào thu hút." Liêu Dật Vân nói đùa.

Lâu Xuân Vũ nở một nụ cười nhẹ nhàng, "Dù sao, ta sẽ cùng Tây Tử đến tham gia hôn lễ của ngươi, ngươi là tân nương đẹp nhất trong hôn lễ."

"Nhớ là không cần mang theo hồng bao, chúng ta không nhận hồng bao, đúng rồi đúng rồi, ta quên nói với ngươi, lão công, ngươi tới đây, cùng Xuân Vũ nói chuyện mua đồ ăn vặt, tiểu lễ vật trong hôn lễ của chúng ta liền giao cho nàng a, ta vào phòng vệ sinh trước." Liêu Dật Vân đem vị hôn phu của nàng kéo qua, tự mình chạy đi.

Giống như Liêu Dật Vân nói, vị hôn phu của nàng là nam nhân tiêu chuẩn của ngành kỹ thuật, đơn giản vài câu liền đặt mua hàng, yêu cầu và số lượng được thông báo, Lâu Xuân Vũ đã nắm chắc, cùng hắn trao đổi WeChat, nói: "Lát nữa ta liền đến nhà kho, buổi tối nhắn cho ngươi một phần tổng hợp, liền để giá vốn cho ngươi, ngươi cảm thấy thích hợp ta liền chuẩn bị đầy đủ số lượng cho ngươi."
"Ngươi cứ như vậy mà làm liền tốt rồi, Tiểu Vân nói bất luận là người nào trong phòng, nàng cũng có thể nhắm mắt tin tưởng, nói ta không cầm cò kè mặc cả với ngươi, còn có nàng nói ngươi cũng không cần để lại giá vốn cho nàng, nếu như ngươi không kiếm tiền nàng sẽ ngại ngùng a. Ngươi vẫn là lấy thêm một chút."

"Ta sẽ không khách khí a." Phần tín nhiệm vô điều kiện đến từ bằng hữu này, đã triệt để thuyết phục Lâu Xuân Vũ.

Mà từ trong đôi mắt người nam nhân bên cạnh này, nàng đã nhìn thấy hình dáng của một nam nhân đang tìm trong tình ái, hắn đối với tình yêu cùng hôn nhân tràn đầy chờ mong, đối với hắn mà nói, hôn nhân là một loại nghi thức, mà không phải là một bài thi vì ứng phó người khác mà kiên trì hoàn thành.

Liêu Dật Vân nhanh chóng trở lại, "Như thế nào, nói xong rồi sao? Ngươi có nói rõ ràng sao?" Liêu Dật Vân kéo lấy cánh tay vị hôn phu nhỏ giọng hỏi hắn.
Hắn gật gật đầu, nói: "Nói rồi."

Lâu Xuân Vũ cười nói: "Trong lòng ta đã có tính toán, ngươi cũng không cần lo lắng ta sẽ phá sản, hơn nữa trong cửa hàng của ta cũng cần phú bà như ngươi đưa tới những đơn đặt hàng lớn a."

"Chúng ta là bằng hữu a, ngày nào đó ngươi kết hôn, ta mang theo hài tử tới tham gia hôn lễ của ngươi, ăn chết ngươi." Liêu Dật Vân cầm lấy tay Lâu Xuân Vũ, chân thành nói với nàng: "Ngươi nên cho bản thân một cơ hội, nếu như gặp được người thích hợp, cũng nên thử một chút, đương nhiên mấu chốt là hạnh phúc, ngươi không thể giống như ta, lớn tuổi ta cũng hết cách rồi, tùy tiện kéo một người tới đây liền kết hôn a."

Liêu Dật Vân vừa nói xong, vị hôn phu của nàng liền kháng nghị, "Ngươi không cần làm cho Lâu đồng học hiểu lầm, chúng ta rõ ràng là..."
Liêu Dật Vân hướng hắn vẫy vẫy tay, để hắn đi xa một chút, ảnh hưởng nữ nhân các nàng nói chuyện, "Ta đùa với ngươi, ta kết hôn với hắn là chân tâm thành ý mà muốn kết hôn với hắn, không phải là vì cái gì khác, chính là muốn nửa đời sau, hai người nắm tay cùng nhau đi tới, ta nhất định sẽ luôn tìm hắn."

"Các ngươi sẽ hạnh phúc." Bởi vì đây chính là sự thật rõ ràng.

Tề Nhã Nhã tự giác nhấc tay nói muốn đưa Lâu Xuân Vũ về. Lâu Xuân Vũ cho rằng Tề Nhã Nhã vẫn là lái xe điện của mình đến đây, kết quả Tề Nhã Nhã liền làm cho nàng chấn động, Tề Nhã Nhã chính là lái một chiếc Mercedes.

Trong xe, Tề Nhã Nhã giải thích cùng Lâu Xuân Vũ: "Xe điện của ta bị hư, liền hỏi lão bản mượn xe, xe của lão bản có phải rất rộng rãi hay không, ngồi rất dễ chịu đi?"

"Dù dễ chịu, đây cũng không phải là xe của ngươi, ngươi kích động cái gì?" Lâu Xuân Vũ không quen nhìn bộ dáng đắc ý kia của nàng, giống như chủ nhân chiếc xe này chính là nàng.
"Xe này là lão bản của ta vừa mua, nàng nói ta nỗ lực công tác, cống hiến nhiều tiền cho nàng như vậy, nàng mới có thể mua được chiếc xe này, ta đương nhiên nên kiêu ngạo a." Tề Nhã Nhã vui vẻ không ngừng.

Đây không phải là đang tô hồng cho nhà tư bản đè ép nguồn lao động giá rẻ sao, Lâu Xuân Vũ hoài nghi những gì Tề Nhã Nhã học được trong bốn năm đại học đều đã bị ném vào thùng rồi.

Lâu Xuân Vũ nói đến nhà kho, không phải về nhà, Tề Nhã Nhã kinh ngạc môt chútu, "Đã trễ như vậy ngươi còn muốn đến nhà kho?"

"Tiểu Vân đặt một đơn hàng lớn, trong hôn lễ nàng dự tính đặt một trăm phần tiểu lễ vật trong cửa hàng của ta. Ta làm một phần tổng hợp cho nàng, còn phải có thời gian để tìm ra một tổ hợp lễ vật thật sáng tạo a."

Lâu Xuân Vũ vừa nói xong, Tề Nhã Nhã hô to một tiếng trời ơi!!."Đó là một đơn đặt hàng lớn a. Bằng hữu của nàng có thể là bất đồng a, không phải trong giới âm nhạc, chính là người làm công tác văn hoá, cha mẹ nàng thật quá ngưu bức a, người quen biết cũng ngưu bức, sao ngươi không làm thế này a, in tên cửa hàng của ngươi lên bao bì, như vậy làm cho người ta có thể nhìn đến..."
Lâu Xuân Vũ đánh giá Tề Nhã Nhã, "Ngươi sauy nghĩ rất tốt. Nhưng mà đây là hôn lễ của Tiểu Vân, ta sợ làm tuyên truyền cửa hàng của ta trong hôn lễ của nàng, liền làm biến chất sự việc a."

"Đừng lo đừng lo, Tiểu Vân không phải là loại người so đo như vậy, hơn nữa ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi chỉ cần nói với nàng, nàng nhất định sẽ ủng hộ ngươi. Xuân Vũ, vì cái gì ngươi luôn xem mình là người ngoài, bốn năm đại học, giống như mỗi lần đều là chúng ta đến làm phiền ngươi, cho tới bây giờ ngươi đều chưa từng nói với chúng ta yêu cầu của, có phải ngươi đem chúng ta bài xích ở bên ngoài hay không?" Tề Nhã Nhã cài đặt vị trí nhà kho, tự thân đưa Lâu Xuân Vũ đến nhà kho, đã trễ như vậy, chỗ kia hơn nửa đêm đoán chừng cũng không có người, nàng cũng sợ Lâu Xuân Vũ một mình có chút nguy hiểm.
"Ta chỉ là..." Lời nói của Lâu Xuân Vũ dừng lại giữa chừng, trong lòng nàng tự hỏi, nàng không muốn làm phiền người khác, kỳ thật là muốn cùng người khác giữ một khoảng cách, không thiếu nợ nhau, đối với nàng mà nói là tốt nhất. Nhưng mà nàng làm như vậy, kỳ thật cũng là đang cùng người khác giữ một khoảng cách, khó trách Tề Nhã Nhã lại nói như vậy.

Tề Nhã Nhã cho là lời nói của mình làm tổn thương Lâu Xuân Vũ, nàng lập tức xin lỗi, "Thực xin lỗi, ta không có ý trách cứ ngươi, ngươi không cần để trong lòng, dù sao ngươi liền nhớ rõ, chúng ta là bằng hữu, nếu như ngươi có gì phiền phức, cần người hỗ trợ, nhất định phải đem cơ hội lưu cho chúng ta, chúng ta là người thân cận nhất của ngươi, đặc biệt là ta, ta đã từng ngủ đối diện với ngươi, nhiều ngày đêm như vậy, tình cảm cũng có thể đã có a, ngươi đừng thấy hiện tại ta nghèo túng, trong nhà của ta là rất có tiền a."
"Ngươi biết lấy lòng người như vậy, vì cái gì không có bạn gái?" Trong lòng Lâu Xuân Vũ là cảm động, Tề Nhã Nhã luôn sẽ một lời trúng đích mà đánh trúng tuyến lệ của nàng.

Lời này có thể là Tề Nhã Nhã không thích nghe, Tề Nhã Nhã nói: "Có thể ta đời này đều là mệnh độc thân. Lại nói thật là khổ sở, ngươi và Tây Tử đều đã cùng nhau, này là một việc có bao nhiêu không thể tưởng tượng nổi, Tây Tử người này mềm không được cứng không xong, không phải là tường đồng vách sắt sao? Ngươi đều đem tường đồng vách sắt công phá được, kết quả người có kinh nghiệm phong phú như ta vẫn còn độc thân, trời xanh a, thật sự là quá không công bằng."

"Đại khái là ta không chịu thua, khi bại khi thắng, lũ chiến lũ bại, liền kiên trì vài năm như vậy, kiên trì đến thời khắc nàng buông lỏng."
"Kỳ thật ngươi cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, nhiều người muốn đến gần Tây Tử như vậy, đều bị Tây Tử ngăn cản, ngươi xem những năm này, người so với ngươi có nghị lực cũng không phải không có, nhưng mà không ai thành công, kỳ thật trong mắt ta, Tây Tử đối với ngươi vốn chính là bất đồng, nàng có thể đã âm thầm mở một cửa sau cho ngươi, đang chờ ngươi mắc câu, nói ra là ngươi chủ động theo đuổi nàng, quấn chặt lấy nàng, kỳ thật thế nào, nàng đã sớm có hứng thú với ngươi, còn ngóng trông ngươi nhanh chóng đến cửa."

"Nếu nói như vậy, ta sẽ vui vẻ đến ngủ không ngon giấc a." Bởi vì Lâu Xuân Vũ nhìn ra được, cùng nhau đi tới, đều là một mình đang cố chấp va vào bức tường Tây Tử này, từng bước một mà tới gần, là Tây Tử từng bước một mà nhượng bộ, mới có được một bước tiến như hôm nay, để cho hai người đi đến mối quan hệ trước mắt. Nói khó nghe một chút, đó chính là mình nhất đầu nhiệt*. Nàng cũng muốn hai bên tình nguyện a, ít nhất mình còn có một chút hi vọng.
(*Có nghĩa là chỉ sự quan tâm hay nhiệt tình đến từ một phía)

"Ta không phải trêu đùa để làm ngươi vui vẻ, Tây Tử đối với ngươi và đối với người khác thật sự không giống nhau, ta là người ngoài đứng xem, ta nhìn thấy rõ ràng."

"Thật sao?" Ánh mắt Lâu Xuân Vũ yếu ớt mà bất lực, nàng khát vọng Tề Nhã Nhã sẽ cho nàng một câu trả lời khẳng định nhất, mà Tề Nhã Nhã cũng nghiêm túc gật gật đầu, "Ngươi nhìn đôi mắt của ta, một đôi mắt to lòe lòe tỏa sáng, ta nhìn ai đều không có nhìn lầm, ta có thể cam đoan với ngươi, Tống Tây Tử đối với ngươi, cùng đối với người khác, hoàn toàn bất đồng."

"Cám ơn ngươi."

Đưa Lâu Xuân Vũ đến dưới lầu, nhìn nơi này đèn đuốc sáng trưng, nhân khí còn rất vượng, bảo an ở gần đây, thoạt nhìn rất an toàn, Tề Nhã Nhã mới yên tâm một chút, "Buổi tối ngươi làm sao trở về?"
"Nơi này rất nhiều xe taxi, buổi tối không sợ không bắt được xe. Ngươi trở về đi, tạm biệt." Lâu Xuân Vũ phất tay với Tề Nhã Nhã, nói tái kiến.

Tề Nhã Nhã trở lại công ty, muốn đem chìa khóa xe trả lại trên mặt bàn của lão bản, kết quả nhìn đến văn phòng của lão bản vẫn là đèn đuốc sáng trưng, xuyên qua tấm thuỷ tinh mờ, nàng nhìn đến bên trong mơ hồ có người đang di chuyển.

Nàng gõ ba cái trên cửa thủy tinh, bên trong truyền đến thanh âm của Dương Chiêu Đệ, "Vào đi."

Tề Nhã Nhã cẩn thận đẩy cửa ra, thăm dò ló nữa cái đầu vào, "Lão bản, ngươi còn chưa tan tầm sao? Đã mười một giờ đêm rồi."

Kết quả nàng nhìn thấy một màn làm cho nàng kinh ngạc đến không ngậm được miệng, ảnh chụp nàng mặc áo cưới lúc ban ngày được in ra, hình màu, khổ giấy A3, bị dán trên tấm bảng đen ở sau lưng lão bản, lão bản cầm bút đang vẽ lên trên.
Tấm hình kia không cần nói là có bao nhiêu quỷ dị, nàng mặc áo cưới, một tay cầm làn váy áo cưới kéo xuống bắp đùi, hai chân tùy tiện chuyển hướng đứng thẳng, thoạt nhìn giống như cây com-pa* dưới ngòi bút của Lỗ Tấn.

(*Phần này là nói đến đoạn miêu tả chị Hai Dương trong truyện ngắn Cố hương của tác giả Lỗ Tấn. Hình ảnh chị Hai Dương - "Tây Thi đậu phụ", ngày xưa "phấn son" nổi danh tài sắc bây giờ đã trở thành một "bỉ vỏ" trơ tráo, lúc thì ăn cướp đôi tất tay, lúc thì lấy cái "cẩu khí sát" rồi chạy biến. Đoạn miêu tả gốc: "Ta giật mình, vội vàng nhìn lên, chỉ thấy một người phụ nữ có gò má nhô cao, môi mỏng, chừng năm mươi tuổi đang đứng trước mặt, tay cầm bánh bao, không mặc váy, chân mở rộng, giống như một chiếc com-pa mảnh mai trong bộ dụng cụ vẽ.")
"Lão bản, van cầu ngươi, không cần đối với ta như vậy, ta sẽ xấu hổ đến muốn nhảy lầu a." Tề Nhã Nhã suýt nữa đã quỳ xuống, thảm trạng trước mắt làm cho ánh mắt của nàng không đành lòng nhìn xem, tấm hình kia bị Dương Chiêu Đệ lấy ra vẽ xấu xấi, vệt đen như mực trên chân nàng là đang vẽ cái gì? Quần sao?

Dương Chiêu Đệ ngồi lại xuống vị trí, hướng Tề Nhã Nhã ngoắc ngoắc ngón tay, Tề Nhã Nhã mang theo nụ cười khổ bước vào."Lão bản, ngươi đối với ta có chỗ nào bất mãn, chuyện gì cũng có thể nói cho ta biết, nếu có ta liền sửa nếu không có ta liền nỗ lực thêm, tuyệt đối không cần đối với ta như vậy."

"Ta đối với ngươi thế nào a? Ngươi cho ta linh cảm, ta để ngươi làm người mẫu cho ta, quá phận sao?"

Tề Nhã Nhã ý thức được bản thân đã lý giải sai rồi, vội thu hồi biểu lộ ủy khuất, thay đổi một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, "Nếu như lão bản đã để mắt đến ta, đừng nói là làm người mẫu, xông pha khói lửa cũng không chối từ." Nói xong, nàng lại ngồi xổm xuống níu lấy cạnh bàn, tội nghiệp mà nhìn Dương Chiêu Đệ, "Vậy lão bản, ngươi có thể cho ta thêm vài đồng tiền lương sao? Liền vài đồng thôi."
"Nghĩ cũng thật tốt." Dương Chiêu Đệ thuận tay từ trên bàn làm việc chộp tới thứ gì đó ném qua, Tề Nhã Nhã tay mắt lanh lẹ, đưa tay bắt lấy thứ đó trong tay, thì ra là một quả táo.

Đem Tề Nhã Nhã đuổi đi, Dương Chiêu Đệ nhìn ảnh chụp dán trên tấm bảng đen, cau mày, vừa rồi nói muốn dùng Tề Nhã Nhã làm người mẫu, kỳ thật là thuận miệng mà nói, nàng xác thực chẳng qua là cảm thấy bộ dạng này của Tề Nhã Nhã rất thú vị, ngứa tay lấy ra vẽ xấu.

Nhưng mà đã mở miệng nói với Tề Nhã Nhã, nàng chỉ có thể cắn răng hoàn thành, nàng nhìn bộ dạng cười đùa tí tửng của Tề Nhã Nhã trên tấm hình kia liền dùng một chữ tiện để hình dung chính là rất thỏa đáng. Nàng nhanh chóng vẽ lên một cái bịt mắt trên đôi mắt Tề Nhã Nhã, sửa chữa một chút trên chân của Tề Nhã Nhã, trong nháy mắt Tề Nhã Nhã từ một cô nương kỳ quái mặc chiếc áo cưới không phù hợp với khí chất trung tính của bản thân, biến thành một cô nương oai phong.
Sau khi Dương Chiêu Đệ suy nghĩ, thật sự liền có linh cảm.

Nàng suy nghĩ một chút, cho rằng chủ ý này là rất tốt, nhưng mà điểm duy nhất không tốt chính ở chỗ này, nàng không muốn tăng tiền lương cho Tề Nhã Nhã.

Tề Nhã Nhã cầm quả táo lấy được từ văn phòng của Dương Chiêu Đệ đánh giá hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi, chỉ cần vài cái liền đem quả táo gặm đến sạch sẽ gọn gàng.

Dương Lộ Lộ đứng ở cửa ra vào đợi nàng, "Nhã Nhã tỷ tỷ, ngươi đang ăn vụng cái gì?"

"Là mẹ của ngươi tự cho ta quả táo, ta không ăn vụng." Tề Nhã Nhã phát hiện nàng mặc đồ ngủ, trên chân mang tiểu dép lê liền đã đi ra, "Ngươi không ngủ được sao, đi ra đây làm gì?"

"Đó là quả táo ta để cho mẹ ta ăn a." Dương Lộ Lộ biết quả táo bị Tề Nhã Nhã ăn sạch, liền không vui.

"Ta biết, ngươi nói đưa cho mẹ ngươi ăn, kỳ thật là bởi vì ngươi không muốn ăn." Tề Nhã Nhã còn nắm bắt không được tâm thái của Dương Lộ Lộ sao, tiểu lanh lợi điển hình.
"Nhã Nhã tỷ tỷ, ta ngủ không được, ngươi đến kể chuyện xưa cho ta."

"Không muốn, tự mình ôm lấy bé thỏ ngủ đi, là ai nói muốn biến thành một người kiên cường?" Tề Nhã Nhã kéo lấy cánh tay Dương Lộ Lộ trở về phòng nhỏ của nàng.

"Giường của ta chia cho ngươi một nửa, ngươi kể chuyện xưa cho ta." Dương Lộ Lộ rất tự giác mà chui vào chăn, đem chỗ bên cạnh nhường ra khoảng trống.

Tề Nhã Nhã nhìn bên giường trống này, tâm bỗng động, bởi vì nàng ở tạm trong nhà kho, giường kia đều là mua tạm trên Taobao, ngủ phi thường không thoải mái. Giường của Dương Lộ Lộ ngủ dậy rất dễ chịu, cái này nàng là biết rõ, bởi vì nàng từng ngủ qua nhiều lần, nơi này còn có một chỗ đặt y phục của nàng, cho nên nàng ngủ lại ở đây một chút khó khăn cũng đều không có.

"Vậy được rồi. Ta miễn cưỡng kể cho ngươi nghe một câu chuyện, nhưng mà ta phải đi tắm rửa, ta còn chưa tắm rửa." Tề Nhã Nhã đã không thể chờ đợi được mà muốn leo lên chiếc giường mềm mại dễ chịu của Dương Lộ Lộ.
Tề Nhã Nhã cao hứng bừng bừng mà đi ra ngoài, tắm rửa ở phòng vệ sinh bên ngoài, mang theo một thân thơm ngào ngạt hương sữa tắm mà trở về, phát hiện trên giường Dương Lộ Lộ đã sớm có một người khác, Dương Chiêu Đệ ngồi bên mép giường, cầm lấy một cuốn truyện 3D tự mình kể chuyện xưa cho Dương Lộ Lộ.

Nhưng mà câu chuyện nàng kể không phải là một câu chuyện dễ nghe, cái gì mà công chúa muốn độc lập liền tự mình cố gắng, cùng ác long đạt thành hiệp nghị hòa bình, cùng nhau khai phát khu vực tài nguyên...

Tề Nhã Nhã đứng ở cửa ra vào nghe Dương Chiêu Đệ kể gần nửa câu chuyện, giống như một phiên bản truyện cổ tích về đại phú ông, còn dính đến một ít vấn đề xã hội tối tăm, rõ ràng không phải là truyện tiểu hài tử có thể nghe

Dương Lộ Lộ vốn không thích nghe những thứ này, nàng hướng Tề Nhã Nhã vẫy vẫy tay, tự cho là tiểu hành động như vậy Dương Chiêu Đệ nhìn không ra, kỳ thật Dương Chiêu Đệ đều là nhìn thấy rõ ràng.
"Không thích nghe ta kể chuyện?" Dương Chiêu Đệ thu hồi quyển sách, hỏi nàng.

"Hmmm, con thích câu chuyện của Nhã Nhã tỷ tỷ."

Dương Chiêu Đệ không quay đầu lại, nhưng mà biết rõ phía sau có người, "Nhã Nhã tỷ tỷ của con có thể kể được chuyện gì, mẹ thật ra cũng muốn nghe một chút. Còn đứng đó làm gì, mau tới đây a."

Tề Nhã Nhã không thể không bước ra, gượng cười tiếp nhận quyển truyện cổ tích trong tay Dương Chiêu Đệ, nàng bị ép ngồi trên mặt ghế thấp bé, mở ra quyển sách đặt trên đầu gối, bắt đầu kể truyện cổ tích.

Trong lòng của nàng là rất ủy khuất, một sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường học danh tiếng, lại chỉ có thể kể chuyện cổ tích cho tiểu hài tử, để đổi lấy một đêm yên giấc, thương tâm đến khiến cho người nghe phải rơi lệ.

Câu chuyện của nàng, Dương Lộ Lộ thích nghe, nghe đến vui vẻ, bất tri bất giác đôi mắt đã khép lại.
Mà lão bản của nàng, nữ xí doanh nhân thành đạt Dương Chiêu Đệ, luôn mang theo dáng tươi cười trào phúng, nửa điểm cũng không có ý tứ đắm chìm vào trong đó, nếu như không nơi này còn có Dương Lộ Lộ, nàng nhất định sẽ trạc phá bọt biển tốt đẹp trong truyện cổ tích, bày ra một thế giới chân thật mà tàn khốc.

Tề Nhã Nhã kể xong câu chuyện, Dương Lộ Lộ đã ngủ say, Dương Chiêu Đệ sửa sang lại chăn, nhỏ giọng nói với Tề Nhã Nhã: "Ngươi còn chưa đi?"

Tề Nhã Nhã lúc này liền lúng túng, nàng cũng đã thay đồ ngủ cậu bé bút chì, không phải là muốn ngủ ké một buổi tối sao? Nhưng mà gia trưởng người ta đã lên tiếng đuổi người, nàng có thể làm sao a.

Nếu sớm biết là không cho nàng ngủ, nàng liền không hi sinh thời gian nửa giờ của bản thân để kể chuyện xưa, lớn nhỏ đều là quỷ hút máu. Đè ép tiểu nhân viên đáng thương như nàng.
Tề Nhã Nhã đang muốn đi, Dương Chiêu Đệ gọi lại nàng, "Ngươi ở lại đây a, ta là sợ ngươi đá chăn, làm cho nàng bị cảm lạnh."

"Hảo, ta sẽ cẩn thận a." Nội dung câu chuyện phong hồi lộ chuyển, trong lòng Tề Nhã Nhã tràn đầy cảm kích. Hận không thể hô to một tiếng cám ơn lão bản.

Trước khi đi Dương Chiêu Đệ hạ xuống một nụ hôn trên gương mặt Dương Lộ Lộ, nói với Tề Nhã Nhã ngủ bên cạnh: "Buổi tối không cho phép đá chăn."

"Đã rõ, nhất định, ta đảm bảo." Tề Nhã Nhã nhỏ giọng đảm bảo. Dương Chiêu Đệ tắt đèn, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lâu Xuân Vũ cùng Liêu Dật Vân và vị hôn phu của nàng thông qua WeChat quyết định nội dung quà tặng. Lâu Xuân Vũ không có thói quen cầu người, nhưng mà lời nói của Tề Nhã Nhã thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu nàng, nàng nổi lên dũng khí hỏi Liêu Dật Vân, có thể để cho nàng đem thông tin của cửa hàng in thành một mảnh giấy nhỏ bỏ vào phần quà hay không, đến lúc đó nàng có thể thêm vào một túi bánh quy Nhật Bản, dán trên bao bì của bánh quy nhỏ, sau khi mọi người ăn xong có thể quét mã vạch trên mảnh giấy, tiến đến cửa hàng của nàng.
Nàng nói xong, Liêu Dật Vân vội nói: "Đương nhiên có thể a, ta tìm ngươi đặt hàng không phải là muốn giúp ngươi sao, kỳ thật cũng từng nghĩ qua muốn bỏ thêm thông tin của cửa hàng vào, chính là sợ ngươi cho là quá phiền toái, còn cho rằng ngươi không muốn làm, không có chuyện gì a, ngươi bỏ vào đi."

"Cám ơn."

"Đừng nói cái gì cám ơn a, không phải chính là một chuyện nhỏ sao, ngươi cũng quá khách khí."

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta ngày mai mang một chút qua cho ngươi thử ăn, dù sao trong cửa hàng của ta có cái gì ta liền đều mang đến một chút. Ngươi ăn thử xem, nếu như có cái gì đặc biệt ưa thích, ta lại điều chỉnh."

"Được rồi, ngày mai gặp." Liêu Dật Vân nói với Lâu Xuân Vũ xong, bên này cầm lấy cánh tay vị hôn phu, kích động nói: "Có đồ ăn vặt ăn miễn phí rồi! Ngày mai ngươi không thể tranh giành với ta."
"Không giành với ngươi, đều cho ngươi ăn."

Tống Tây Tử bên kia mở hợp cho đến nửa đêm, mới có chút thời gian rảnh, nàng vốn là xem qua wangwang cửa hàng của Lâu Xuân Vũ, phát hiện ảnh avatar vẫn sáng, liền suy đoán Lâu Xuân Vũ có thể vẫn còn đang làm việc, nàng gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ vừa nhận điện thoại, Tống Tây Tử liền hỏi: "Vì cái gì đã trễ như vậy vẫn chưa về nhà?"

"Lập tức liền trở về, Tiểu Vân hỏi ta đặt hàng lễ vật, ta đang cùng nàng thương lượng tổ hợp nội dung, còn ngươi, bây giờ ngươi đang ở đâu?" Lâu Xuân Vũ xem qua không sai biệt lắm, cũng đã chuẩn bị tắt đèn tan tầm, nhận được điện thoại của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ là vui vẻ, nàng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ, gió đêm thổi lướt qua mặt, vô cùng dễ chịu.

"Vừa tan tầm, họp cả một ngày, ta rốt cuộc đã biết vì cái gì Trương Hâm để ta tới đây, thật sự là mệt đến muốn chết người a. Ta đã thấy ngươi mặc áo cưới rồi."
Nhắc tới áo cưới, trong nháy mắt Lâu Xuân Vũ có chút hoảng hốt, nàng mang theo tâm tình thấp thỏm không yên hỏi Tống Tây Tử: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Phi thường xinh đẹp. Rất ít khi nhìn đến ngươi ăn mặc hoa lệ như vậy, ta có chúut không nhận ra ngươi, luôn cảm thấy giống như một người khác." Tống Tây Tử vừa nói, vừa nhìn tấm hình Tề Nhã Nhã gởi cho nàng, "Tề Nhã Nhã nói sau đó ngươi có mặc thử y phục phù dâu, nhưng mà tìm không ra kiểu dáng phù hợp, có ảnh chụp sao, ta nhận xét cho ngươi tham khảo một chút."

Lâu Xuân Vũ do dự một chút, gởi ảnh chụp mình mặc y phục phù dâu qua, Tống Tây Tử nói tiểu lễ phục màu hồng macaron nhìn đẹp mắt hơn, phía sau lễ phục còn có một nơ bướm thật to, thoạt nhìn giống như cánh của tiểu thiên sứ, thiết kế này không thể không khen ngợi là rất dụng tâm.
"Vậy ta liền nói cùng Tiểu Vân, sắp xếp bộ này thì tốt rồi." Lâu Xuân Vũ cũng bỏ qua sự do dự lúc trước, Tống Tây Tử nói bộ này nhìn đẹp mắt, nàng cũng càng nhìn càng thích.

"Tiểu Vân kết hôn, ta thế nhưng lại không được mời làm làm phù dâu, xem ra ta giao thiệp không có tốt như ngươi." Tống Tây Tử nói đùa.

"Nàng nói ngươi quá xinh đẹp, ngươi làm phù dâu làm cho nàng thật mất mặt. Cho nên liền không mời ngươi, còn muốn an bài ngươi ngồi trong góc, miễn cho ngươi chiếm đi hào quang của nàng."

"Lỗi của ta, ai bảo ta thiên sinh lệ chất." Tống Tây Tử bị chọc đến bật cười, tâm tình lập tức trở nên rất tốt, mỏi mệt cả một ngày cũng liền biến mất.

"Nàng có chuẩn bị thiệp cưới đưa cho ngươi, để ta thuận tiện mang về cho ngươi, thời gian hôn lễ là một tuần sau, tại Sheraton, ngươi có thể tới sao?" Khi Lâu Xuân Vũ gọi điện thoại, vô ý mà lật qua lật lại tấm thiệp cưới đặt trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về trên ba chữ Tống Tây Tử.
"Có thể, một tuần lễ ta khẳng định sẽ trở lại, người nhận thiệp cưới giúp ta, đến lúc đó ta nhất định phải mặc quần áo xinh đẹp nhất đi tham gia hôn lễ của nàng, cướp đi hào quang của nàng, làm cho nàng hộc máu."

"Ngươi không cần khi dễ nàng, trong bụng của nàng còn có hài tử a."

"Cái gì, nàng có hài tử? Trời ạ, quá nhanh đi, tốc độ này của Tiểu Vân, không thể không bội phục."

Lâu Xuân Vũ mỉm cười, "Nàng rất hạnh phúc, vị hôn phu của nàng đối với nàng siêu cấp yêu thương, hơn nữa tính khí cũng tốt."

"Làm sao vậy? Hâm mộ người ta?" Sau khi Tống Tây Tử nói một câu này, hoài nghi mình dùng từ không đúng, vội bổ sung, "Ngươi không cần phải hâm mộ nàng, ta cũng rất tốt a."

"Ta biết ngươi rất tốt, ngươi chớ khen bản thân. Ta chỉ là chúc phúc nàng,ngươi chỗ nào nghe ra ta hâm mộ nàng?"
"Ân, là ta nghĩ nhiều." Tống Tây Tử xoa xoa trán, xem ra là nói sai rồi, "Nếu như ngươi muốn hôn lễ, chúng ta cũng có thể tổ chức hôn lễ. Sau này a, sau này chờ xác định được, chúng ta làm một hôn lễ nho nhỏ, trên một bãi cỏ lộ thiên, mọi người cùng nhau ăn tiệc đứng, sau đó chuẩn bị rất nhiều rượu, uống đến thoả thích." Tống Tây Tử chỉ biết là hiện tại nàng vừa mệt vừa đói, đặc biệt muốn trở về khách sạn ăn một chút gì đó.

"Ngươi...Đây là chuyện của bao lâu sau này a, bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm." Lâu Xuân Vũ luôn bởi vì lời nói của Tống Tây Tử mà nói không ra lời, mỗi lần đều chính xác mà bày ra tình cảnh mà nàng đã nhìn thấy trong giấc mộng kia.

"Không sớm a, ta thích cảnh tượng như vậy, có lẽ một ngày nào liền thật sự thực hiện, kỳ thật không có gì khó, ta có thể nhờ bằng hữu của ta ở công ty quảng cáo an bài cho ta một địa điểm, cũng không cần bao nhiêu kinh phí, phương diện ăn uống liền sẽ đắt một chút."
"Ngươi còn nói ngươi chưa từng yêu đương, ngươi xem ngươi thật sự là biết nói chuyện, mỗi câu mỗi lời đều đem ta dỗ dành đến vui vẻ như vậy." Lâu Xuân Vũ thật sự hoài nghi Tống Tây Tử nói chưa từng trải qua chuyện yêu đương nhất định là lừa gạt nàng, mỗi một lời nói, đều là đáp án ưu tú 100%, nếu như Tống Tây Tử có tâm muốn gạt người, dù là người có tâm địa sắt đá đều là chạy không thoát.

"Ta cũng không biết vì sao a, nghĩ cái gì liền nói cái đó, chúng ta đang nói yêu đương không phải sao, nói yêu đương lẽ nào không phải như thế sao?" Tống Tây Tử không cho rằng Lâu Xuân Vũ không thích nghe những lời này, bởi vì Lâu Xuân Vũ rõ ràng rất vui vẻ, có đôi khi nàng thậm chí có thể cảm nhận được qua chiếc điện thoại trong tay, nàng nhìn không tới Lâu Xuân Vũ, nhưng mà Lâu Xuân Vũ xác thực bởi vì lời nói của nàng mà rơi lệ.
"Là như vậy sao, chính là ngươi quá có thiên phú nói yêu đương rồi. Ta có thể đem lời nói của ngươi đều ghi nhớ lại, biến thành những lời quote yêu đương, để người ta học tập theo."

"Ngươi cũng nói a, đây là thiên phú, người khác không học được. Được rồi, ta nói thật, kỳ thật ta không có cơ hội luyện tập, ngươi là bạn gái đầu tiên của ta, chính là nghĩ tới cùng Lâu Xuân Vũ nói yêu đương, muốn làm cho ngươi vui vẻ một chút, ta liền nghĩ tới những lời nói này, nếu như sau khi ngươi nghe được mà không vui, ta cũng không biết nên nói cái gì a."

Không có không vui, là thật vui, vui đến không chịu nổi. Lâu Xuân Vũ nói: "Ta không nói là không vui."

"Vậy chính là vui a. Vậy ta biết rồi." Tống Tây Tử nở nụ cười, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi chỉ lo nói chuyện phiếm, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua nửa giờ, "Ngươi bây giờ còn chưa về sao? Về sớm một chút a, đón xe taxi chính quy a, nhớ ghi lại biển số xe."