Một nụ hôn ngày hôm qua, mang đến cho Tống Tây Tử ảnh hưởng quá lớn, hôm nay, trong lòng Tống Tây Tử thấp thỏm không yên, luôn phải nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ miên man.

Thật vất vả nhịn đến tan tầm, Tống Tây Tử theo thói quen thu dọn đồ đạc muốn về nhà.

Trương Hâm ló người trước cửa ra vào của nàng, nói: "Tây Tử, buổi tối cùng chúng ta về nhà ăn cơm đi, đại ca của ngươi hiếm khi xuống bếp, để ngươi nếm thử tay nghề hiền thê lương mẫu."

"Ngươi nấu ăn? Không phải là muốn đầu độc ta đi." Tống Tây Tử sợ bản thân ăn xong một bữa cơm này liền trực tiếp phải đưa vào bệnh viện.

"Ngươi yên tâm đến ăn, tuy rằng làm không ngon, nhưng mà ăn không chết người, Ứng đại ca của ngươi nếm qua mấy tháng, hiện tại không phải vẫn khỏe mạnh mà sống sót sao?" Trương Hâm vỗ ngực cam đoan.


Tâm tư Tống Tây Tử xoay chuyến, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Lâu Xuân Vũ, cho dù là đối mặt cũng không biết nên làm sao để bình tĩnh mà đối thoại với người kia. Nàng nói với Trương Hâm: "Tốt, vậy thì đến nhà của ngươi, ta cũng muốn nếm thử thủ nghệ của ngươi."

Tống Tây Tử cùng Ưng Nhạc Thiên sóng vai đi ở phía sau, dùng ánh mắt im lặng mà giao lưu.

Tống Tây Tử hỏi -- Trương Hâm làm sao vậy, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi?

Ưng Nhạc Thiên trả lời -- không biết, bỗng nhiên nói muốn nấu cơm cho ta, hắn làm cơm ăn không chết người, nhưng mà ăn không ngon, ngươi xem như là tẫn hiếu a, miễn cưỡng ăn hết, không cần biểu hiện ra ngoài, không cần làm hắn thất vọng.

Tống Tây Tử khóe miệng cong lên ý cười -- vì cái gì người ngoài cuộc như ta lại phải chịu tổn thương. Còn có tẫn hiếu là cái quỷ gì, từ này dùng ở chỗ nay cũng được sao?


Trước kia tại sao nàng không phát hiện ra Ưng Nhạc Thiên có tính hài hước thiên phú như vậy a.

Ưng Nhạc Thiên cười cười -- ta đều ăn nửa tháng rồi.

Trương Hâm còn không biết hai người phía sau đã trao đổi cả buổi, còn hưng trí bừng bừng mà nói với bọn họ cảm nhận của bản thân trong khoảng thời gian này.

Trước kia hắn chỉ lo công tác của mình, sự tình trong nhà đều để Ưng Nhạc Thiên đến làm. Ưng Nhạc Thiên bình thường phải quản chuyện công ty lại phải làm việc nhà, nhưng xưa nay chưa từng nhắc đến những chuyện bản thân đã làm được.

Trương Hâm đến gặp chuyên gia tư vấn hôn nhân, cố vấn dạy dẫn hắn cách đồng cảm, hắn làm những chuyện Ưng Nhạc Thiên thường làm, mới biết được Ưng Nhạc Thiên có bao nhiêu khó khăn.

Sau đó khi nấu cơm hắn cũng cảm nhận được nấu cơm là một việc vất vả hao tốn thể lực, "Nhưng mà vừa nghĩ tới người ta yêu có thể ăn thức ăn ta làm, phần vất vả này cũng là xứng đáng." Trương Hâm cảm khái mà nói.


Ưng Nhạc Thiên dùng ánh mắt hướng Tống Tây Tử biểu đạt sự áy náy: Nếu như đến lúc đó hắn làm cơm không hợp khẩu vị, ngươi cũng nhịn một chút, không cần đả kích hắn.

Cũng là một lần này, Tống Tây Tử cảm nhận được sủng một người, sủng đến mức độ như Ưng Nhạc Thiên là có bao nhiêu khó khăn, quả thực là không hề có nguyên tắc rồi. Nếu tiếp tục như vậy Tống Tây Tử có thể sẽ chịu không nổi mà muốn đoạn giao cùng bọn họ. Ưng Nhạc Thiên sủng hắn như mạng, vậy có liên quan gì đến nàng, vì cái gì nàng lại bị lôi kéo vào ăn một phần cẩu lương này.

Trương Hâm thật sự không thích hợp nấu cơm, hắn liền nấu vài món thức ăn, liền một món canh đơn giản nhất cũng không thể miễn cưỡng nói ra một chữ ngon, thật sự chính là không giống thức ăn.

Ngay cả cơm cũng khô, nấu cơm chính là dùng nồi cơm điện Nhật Bản nhập khẩu, chỉ cần dựa theo tỉ lệ mà cho gạo đổ nước, chờ nấu chín là được rồi, chỉ cần như vậy vẫn là không thể nấu ra được một chén cơm ngon.
Khi Tống Tây Tử nhìn thấy Ưng Nhạc Thiên đem đồ ăn cùng cơm đều ăn hết một cách ngon lành, nàng xuất phát từ nội tâm mà thuyết phục bản thân không cần chìm vào bể tình, tình yêu sẽ cho người ta biến thành một kẻ ngốc.

Tình yêu khiến người ta biến thành không có đầu óc, không có lý trí, ví dụ cụ thể chính là Ưng Nhạc Thiên.

Sau khi ăn xong, Trương Hâm mời Tống Tây Tử lưu lại, nhưng mà Tống Tây Tử rõ ràng là không tập trung, Trương Hâm cùng nàng tán gẫu vài câu, phát hiện ánh mắt của nàng như có như không liền sẽ bay về phía đồng hồ treo tường.

Trương Hâm đoán không ra suy nghĩ trong lòng Tống Tây Tử, nhưng mà có thể khẳng định là Tống Tây Tử muốn về nhà giống như mũi tên.

"Nếu như ngươi vội vã muốn về nhà như vậy, vậy liền trở về đi." Trương Hâm đuổi Tống Tây Tử rời đi.
Tống Tây Tử nói chính mình mới không có muốn về nhà, là Trương Hâm nhìn lầm rồi.

Trương Hâm cười lạnh, chỉ vào ánh mắt của mình nói: "Ta cũng không mù a, ngươi nhìn đồng hồ treo tường nhiều như vậy, điện thoại chấn động ngươi liền lấy lên nhìn, ngươi đang đợi tin tức của ai, chờ bạn cùng phòng của ngươi tới tìm ngươi sao?"

"Không có! Ta sao lại chờ tin tức của nàng, ngươi không cần nói mò." Tống Tây Tử không thừa nhận.

Ưng Nhạc Thiên ở bên cạnh nhìn hai người đấu võ miệng, nhìn đến bất diệc nhạc hồ. Hắn xem như ở ngoài đứng xem, đem loại bộ dáng phô trương thanh thế của Tống Tây Tử nhìn rõ ràng.

"Ngươi có."

"Ta không có!"

"Hai người các ngươi cộng lại đều đã hơn năm mươi tuổi, tuổi tâm lý đã là thành thục. Tây Tử nói không có chính là không có, ngươi ăn cơm của ngươi đi, quản nhiều như vậy làm gì a." Ưng Nhạc Thiên nháy mắt với Trương Hâm, người biết quá nhiều thường chết sớm, người thông minh liền nên học cách hồ đồ đúng lúc.
Trương Hâm ha ha hai tiếng, "Đúng a, ta là một đại nhân trưởng thành cơ trí, sao lại so đo cùng một hài tử." Ngụ ý Tống Tây Tử chính là tiểu hài tử, hắn là đại nhân.

Tống Tây Tử lớn tiếng cường điệu: "Ha ha, ngươi nói cũng thật thuận miệng, tuổi tâm lý của ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu đi? Ứng mụ mụ, ngươi quản hắn. Ta nói ta không có nghĩ đến nàng."

"Mụ mụ? Mụ mụ! Ha ha ha ha, Ưng Nhạc Thiên, nàng gọi ngươi là mụ mụ! Ha ha ha ha ha bất quá ngươi xác thực rất giống mụ mụ, ta cũng muốn gọi ngươi là mụ mụ, mụ mụ, cho ta ôm một cái." Trương Hâm bổ nhào vào bên người Ưng Nhạc Thiên, đem hai chân nhấc lên, giống như bên cạnh Ưng Nhạc Thiên liền có một bảo bối.

"Mười giờ rồi, ta không quản ngươi có nghĩ đến nàng hay không, ngươi đều phải trở về." Ưng Nhạc Thiên nói với Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử không có phản bác Ưng Nhạc Thiên, nàng thu thập đồ đạc của mình, cầm túi, tự động tự phát mà cút.

Trương Hâm đứng tại chỗ mà bật cười, Ưng Nhạc Thiên đánh vào mông của hắn, "Ở trước mặt Tống Tây Tử, người thu liễm một chút."

"Mụ mụ, ta muốn ăn..." Bàn tay Trương Hâm trượt đến trước ngực Ưng Nhạc Thiên, bị Ưng Nhạc Thiên một phát bắt được, Ưng Nhạc Thiên nghiêm túc nói: "Nơi này đang ở phòng tiếp khách."

"A, người không có tình thú sinh hoạt." Trương Hâm phủi mông muốn đi, đã như vậy hắn cũng không có hứng thú.

Kết quả người còn chưa đứng vững, liền bị cánh tay vươn ra từ phía sau lưng bắt lấy.

Trên đường trở về, trong lòng Tống Tây Tử dâng lên một vài lời, chuẩn bị đến lúc đó sẽ nói cùng Lâu Xuân Vũ.

Về đến nhà nhìn qua, trong phòng một vùng tối đen, liền một ánh đèn đều không có lưu cho nàng. Tống Tây Tử thật vất vả mới nổi lên dũng khí, chuẩn bị muốn mặt đối mặt với Lâu Xuân Vũ, đem chuyện này giải quyết tốt, ước pháp tam chương, đạt thành ăn ý, chung sống hoà bình, kết quả là đợi đến khi nàng về nhà, phát hiện Lâu Xuân Vũ liền một ánh đèn cũng không có lưu cho nàng.
Trong lòng nàng nghĩ, quá phận, chút chuyện cơ bản bạn cùng phòng nên làm đều không làm được. Còn dám nói yêu thương mình.

Cái này là biểu hiện của tình yêu sao?

Tống Tây Tử đều không có phát hiện oán giận của mình đối với Lâu Xuân Vũ mang theo một chút một ít không cam lòng.

Nàng tìm đến công tắc đèn, sau khi mở lên, bộp một tiếng, bóng tối liền tản đi.

Nàng nhìn đến trên bàn bày một bàn thức ăn được bọc bằng màn bọc thực phẩm, có vài món, thoạt nhìn là bộ dạng chưa từng động qua.

Tờ giấy note nàng viết cho Lâu Xuân Vũ buổi sáng đã được dán trên tủ lạnh, cùng với đó là những tờ giấy note các nàng viết cho nhau trước kia, đều là nhưng lời dặn dò thường ngày, nhớ đóng cửa, đi ra ngoài vài ngày đừng quên ăn cơm đầy đủ, Lâu Xuân Vũ viết cho nàng tương đối nhiều.
Tống Tây Tử một mình ngồi bên bàn ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn, trước mắt tựa hồ hiển hiện hình ảnh Lâu Xuân Vũ đang ngồi đối diện, bộ dáng tràn đầy chờ mong nàng trở về, nàng có chút tức giận, muốn nói với Lâu Xuân Vũ nếu như đã làm thức ăn vì cái gì không gởi nhắn tin gọi mình về ăn, nếu như lúc đó thật sự nhắn một tin đến, chính nàng có thể sẽ trở về.

Nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ có chút ngốc, tâm đã bắt đầu mềm nhũn, nhìn về phía cửa phòng của Lâu Xuân Vũ, có vài lời có nên hay không nói với người kia.

Lúc này nàng nghe được ẩn ẩn có tiếng ho khan, từ trong phòng của Lâu Xuân Vũ truyền tới. Nàng vội vàng đi tới, tiếng ho khan kia liên tục lại phi thường dùng sức, thật giống như là muốn ho văng phổi từ trong người ra.

Tống Tây Tử đưa tay, gõ gõ cánh cửa của nàng, "Xuân Vũ, ngươi không sao chứ? Ta nghe ngươi đang ho khan."
Lâu Xuân Vũ vẫn ngồi trước máy tính, nghe đến thanh âm của Tống Tây Tử, lấy tay che miệng, sau khi hít thở sâu vài cái, đem tiếng ho khan cưỡng chế, nói: "Cổ họng có chút không thoải mái, ta uống chút nước nóng thì tốt rồi."

Nói xong, lại là một trận ho khan không kiềm chế được.

Tống Tây Tử lần nữa gõ cửa, lần này tiếng gõ cửa là dùng sức lại liên hồi, nói rõ nàng đã khôg còn kiên nhẫn.

"Ngươi trước mở cửa ra." Tống Tây Tử nhìn cánh cửa cản đường, chút kiên nhẫn trong lòng đã tiêu hao sạch sẽ.

Mà ở bên trong Lâu Xuân Vũ vẫn là bộ dạng không chút sứt mẻ, bên trong bảo trì sự an tĩnh tuyệt đối, Tống Tây Tử thiếu chút nữa đã cho rằng bên trong không có người, thẳng đến khi tiếng ho khan phá vỡ sự yên lặng.

Qua một phút đồng hồ dài đằng đẵng, cánh cửa phòng Lâu Xuân Vũ từ từ mở ra một cái khe hở, một nửa gương mặt Lâu Xuân Vũ chìm trong trong bóng tối, "Lại cho ta một chút thời gian. Ngày mai ta sẽ tự mình đi khám."
Tống Tây Tử đưa tay ngăn lại trên cửa, nói: "Ta là quan tâm ngươi."

"Ta biết. Ta cám ơn sự quan tâm của ngươi, nhưng mà ta thật sự có chuyện, hiện tại đi không được, ngươi có thể đợi ta..."

Trong lúc Lâu Xuân Vũ nói chuyện, máy tính phía sau nàng không ngừng phát ra tiếng đinh đông, Tống Tây Tử cũng nghe đến, chỉ dùng một chút thời gian liền đoán ra được nguyên nhân Lâu Xuân Vũ do dự.

Lâu Xuân Vũ vừa do dự, cánh cửa liền bị Tống Tây Tử cường thế đẩy ra, Lâu Xuân Vũ chỉ có thể để Tống Tây Tử bước vào.

Phòng phụ vốn không có không gian quá lớn, chỉ có một chiếc bàn nhỏ nhỏ, phía trên đặt máy tính, một ly nước nóng, tiên tục có âm thanh tin nhắn chờ tư vấn phát ra từ máy tính.

Lâu Xuân Vũ mang thần sắc mệt mỏi, trong đôi mắt thậm chí đã có tơ máu, Tống Tây Tử đi vài chỉ vài phút đã nghe nàng ho thật nhiều lần.
"Ngươi trước đi gặp bác sĩ."

"Ta giúp ngươi trả lời khách hàng, ngươi đi gặp bác sĩ, gặp bác sĩ ngươi liền nghỉ ngơi thật tốt, quầng mắt của ngươi thâm đến thật nghiêm trọng, có phải ngủ không ngon hay không?" Tống Tây Tử nhíu mày, nàng tiến sát đến nhìn, mới nhìn đến quầng mắt Lâu Xuân Vũ thâm phi thường đậm, người kia xem ra giống như một người mất ngủ, nghiêm trọng đến giống như có thể là ban ngày tiếp nối đêm tối không có nghỉ ngơi thật tốt.

Tống Tây Tử cho rằng sau nụ hôn đó, chỉ có một mình nàng chịu đau khổ, không nghĩ tới người gây hại Lâu Xuân Vũ cũng là một bộ dáng tiều tụy, nàng nghĩ thì ra không phải một mình nàng đang suy nghĩ lung tung, vốn là có chút ít hả hê, kết quả nhìn đến bộ dạng chật vật này của Lâu Xuân Vũ, tính toán trong lòng đều dẹp bỏ, nàng không còn để tâm đến những ý nghĩ kia, ngược lại chú ý đến tình huống thân thể của Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ xoa xoa đôi mắt cay mỏi, nói: "Ta có ngủ, ngủ sớm dậy sớm, cũng không biết vì cái gì luôn mơ thấy những giấc mộng vô nghĩa."

"Mơ thấy cái gì?" Tống Tây Tử hỏi.

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến những chuyện trong mộng, nàng còn có thể mộng thấy cái gì, nàng mộng, mơ tới mơ lui đều là có liên quan đến Tống Tây Tử ở trước mắt.

Nàng bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Tống Tây Tử, Tống Tây Tử trước mắt là vẻ mặt hưng phấn, hoàn toàn khác biệt với con người ảm đạm đã bị tình yêu tàn phá trong giấc mộng của nàng.

Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mình, sau lưng Tống Tây Tử dâng lên cảm giác lạnh lẽo, trong lòng nàng âm thầm phỏng đoán, Lâu Xuân Vũ không phải là mộng thấy mình sau đó ngủ không ngon đi, người kia là mộng thấy cái gì? Không phải là...
Lâu Xuân Vũ kịch liệt ho khan cắt đứt suy nghĩ của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử dùng lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Lâu Xuân Vũ, không sai biệt lắm so với dự đoán của nàng, Lâu Xuân Vũ đang phát sốt, Tống Tây Tử nói: "Ngươi đi gặp bác sĩ, chuyện của cửa hàng giao cho ta."

Lòng bàn tay có chút lạnh, giống một cơn mưa nhỏ, dập tắt ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ kìm lòng không được muốn tới gần Tống Tây Tử, khi Tống Tây Tử thu bàn tay trở về, Lâu Xuân Vũ thậm chí có chút tiếc nuối.

"Như vậy có thể không tốt hay không?"

Lời này khiến cho Tống Tây Tử mất hứng, "Đừng quên khi ngươi vừa mới mở cửa hàng trên Taobao, lão sư của ngươi là ai, là ta. Rất nhiều thứ vẫn là do ta dạy cho ngươi."

Tống Tây Tử cho rằng Lâu Xuân Vũ đang hoài nghi năng lực của mình, cho nên không muốn để mình hỗ trợ.
Lâu Xuân Vũ vội giải thích: "Ta không phải là hoài nghi năng lực của ngươi, công tác của ngươi một ngày mệt mỏi như vậy, còn phải giúp ta, ta sợ ngươi quá vất vả."

"Ngươi cũng không phải chưa từng giúp ta, chuyện nhỏ này tính là cái gì, chút lòng thành thôi, ngươi đi bệnh viện, ta liền không đưa ngươi đi, ngươi đền phòng cấp cứu, để bác sĩ kiểm tra cẩn thận."

"Kỳ thật không phải là chuyện gì lớn, chính là ho khan a, ta uống thuốc thì tốt rồi." Lâu Xuân Vũ nhìn Tống Tây Tử dứt khoát thu dọn đồ đạc của nàng, bao gồm cả cầm máy tính đi ra ngoài, nàng đi theo phía sau Tống Tây Tử đến phòng tiếp khách.

"Ngươi đang phát sốt." Tống Tây Tử để Lâu Xuân Vũ khoác vào một chiếc áo mỏng lại đi ra ngoài, ở cửa ra vào, Lâu Xuân Vũ đứng tại chỗ do do dự dự, Tống Tây Tử nói: "Ngươi đi nhanh về nhanh, ta muốn xem toa thuốc bác sĩ kê cho ngươi."
"Được rồi." Lâu Xuân Vũ dở khóc dở cười, bị Tống Tây Tử quản như vậy, nàng thế nhưng lại nhạc tại kỳ trung.

"Đi đường cẩn thận." Tống Tây Tử chú ý tới cổ áo Lâu Xuân Vũ còn chưa có kéo kín, kìm lòng không được mà vươn tay, thay nàng đem cổ áo kéo lên.

Tống Tây Tử tới gần, khiến cho nhịp tim của Lâu Xuân Vũ đập rộn lên, khi Tống Tây Tử nghiêm túc giúp nàng kéo cổ áo, Lâu Xuân Vũ tích lũy dũng khí thúc đẩy nàng hành động, nàng đưa tay ôm lấy eo của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử bị nàng đột nhiên ôm lấy, không biết làm sao.

Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi không thể nói ta, ta là bệnh nhân." Nói xong liền chạy mất.

Tống Tây Tử lấy lại tinh thần, chỉ thấy bóng lưng Lâu Xuân Vũ đã biến mất.

Đây coi là cái gì, là bảng giá đạo đức sao, ỷ vào mình là bệnh nhân, ỷ vào chuyện bản thân sẽ không thật sự đuổi nàng đi, cho nên muốn làm gì liền làm đúng không?
Tống Tây Tử mắng một câu ngây thơ.

Trong lúc Lâu Xuân Vũ đến bệnh viện, Tống Tây Tử tiếp quản máy tính của Lâu Xuân Vũ, giúp nàng hồi âm khách hàng, thay trả lời những tin nhắn kia.

Mới một chút thời gian không trực tuyến để hồi ân tin nhắn của khách hàng kịp thời, đã có thật nhiều người nhắn tin hối thúc đến bộ phận chăm sóc khách hàng,

Có một người mua có chút thiếu kiên nhẫn, mười phút chưa có hồi ân, nàng nhắn đến rất nhiều lời nhắn, hỏi: Bộ phận chăm sóc khách hàng đi đâu rồi, vì cái gì không trả lời, mau trả lời.

Tống Tây Tử hít sâu một hơi, đặt tay trên bàn phím, buộc bản thân đánh chữ: Thân, chào ngài, thật xin lỗi vừa rồi có việc rời khỏi một chút, xin hỏi có thể hỗ trợ ngài vấn đề nào sao?

Trả lời các loại vấn đề của người mua, chính là một trong những công việc thường ngày của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử thật lòng bội phục Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ một đường ho khan đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu, kiểm tra nhiệt độ, 39 độ, bác sĩ kê một đơn thuốc dài, dặn dò vài câu, cho truyền nước biển, để nàng đi thanh toán lấy thuốc.

Dùng bảo hiểm y tế, nàng cầm lấy đơn thuốc đi đến phòng tiêm thuốc, y tá đưa đến bốn bình nước muối treo ở trên tầm tay nàng.

Lâu Xuân Vũ rất bài xích hương vị nước sát trùng trong bệnh viện, nàng nhíu mày, y tá cho rằng nàng là sợ chích, nói: "Ngươi lớn tuổi như vậy còn sợ truyền nước biển sao?"

"Là sợ." Lâu Xuân Vũ mỉm cười thừa nhận, nói xong lại là tiếng ho khan kịch liệt.

"Ngươi xem ngươi một chút, ngươi sốt đến 39 độ, ho khan thành như vậy, không kéo dài tới buổi tối đoán chừng là không nghĩ đến bệnh viện, nên nói ngươi thế nào a, con người bây giờ a, ngã bệnh có thể chịu đựng liền chịu đựng, không nghiêm trọng ngược lại cũng sẽ không đến bệnh viện, ngươi đoán chừng phải truyền nước biển một hai tiếng đồng hồ, ngươi có bạn trai đến cùng không?" Lúc y tá nói chuyện, đã lưu loát châm kim, điều tiết tốt tốc độ, nhìn chất lỏng từng giọt một rơi xuống, Lâu Xuân Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng chờ thời gian qua.
Khi trời vừa rạng sáng, Tống Tây Tử gọi điện cho Lâu Xuân Vũ: "Truyền nước biển xong chưa? Còn bao lâu?"

Lâu Xuân Vũ uống thuốc, cũng không biết là tác dụng của thuốc, hay là tác dụng của tâm lý, ho khan cũng không còn khủng bố như lúc trước, chỉ là đến rạng sáng, tinh thần của nàng không quá tốt, thập phần buồn ngủ, hữu khí vô lực nói: "Không còn bao lâu nữa, còn lại một chút nhỏ. Đại khái mười phút a."

"Ngươi chờ ta một lát, ta đến tìm ngươi." Trong điện thoại, đã có thể nghe ra được thanh âm Tống Tây Tử đang thu dọn đồ đạc, Lâu Xuân Vũ vội nói: "Ngươi không cần tới đây, ta tự mình đón xe trở về."

"Ta đều đã ra cửa." Tống Tây Tử nói.

Mà Lâu Xuân Vũ còn nghe được trong điện thoại truyền đến thanh âm báo của Wangwang, lời nói của Tống Tây Tử rõ ràng là đang gạt nàng.
Nàng cũng không muốn chọc thủng, nói thật, khi Tống Tây Tử nói muốn tới thăm nàng, trong lòng nàng được rót đầy cảm giác ấm áp, thậm chí góc mắt của nàng cũng bởi vì câu nói này mà nóng lên.

Khi một người sinh bệnh liền đặc biệt dễ dàng yếu ớt, bàn tay bởi vì hai giờ truyền nước biển mà dần dần mất đi nhiệt độ, mà cảm giác ấm áp trong lòng lại đủ để bao trùm phần lạnh lẽo này.

Tống Tây Tử nhìn hồi lâu không có động tĩnh, lại thêm lúc này đã là rạng sáng, mọi người cũng đều đã ngủ rồi, nàng mới cầm lấy chìa khóa xe tiến đến bệnh viện, khi đi ra ngoài nàng liền biết rõ tối nay nhiệt độ xuống thấp trên phạm vi lớn, nàng lại vội trở về thay đổi một bộ y phục.

Ở cửa bệnh viện, vừa vặn đi ngang qua những người đang vào cấp cứu, bệnh nhân rất nhanh được hỗ trợ đưa vào bệnh viện, thân nhân vội vàng chạy theo, có người nhịn không được đau thương mà bật khóc.
Ở bệnh viện có thể nhìn đến rất nhiều câu chuyện, đặc biệt là ở phòng cấp cứu này, luôn là có thể phát sinh môt ít chuyện. Tống Tây Tử cũng không thích đến bệnh viện.

Nàng tìm được Lâu Xuân Vũ ở phòng truyền dịch, hơn nửa đêm trong phòng truyền dịch có rất ít người, liền chỉ có vài người, Lâu Xuân Vũ ngồi ở trong một góc vắng vẻ, phía trên nàng treo vài cái không bình, một bình cuối cùng còn sót lại một chút, chất lỏng chậm rãi nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt... Thời gian bị kéo dài vô hạn.

Bàn tay Lâu Xuân Vũ đặt trên tay gần như trong suốt.

Tống Tây Tử không cần chạm đến cũng biết, bàn tay kia nhất định là rất lạnh rất lạnh.

"Xuân Vũ, người có thấy khá hơn chút nào không, vẫn là không thoải mái sao?"

Lâu Xuân Vũ bị thanh âm thân thiết của Tống Tây Tử gọi trở về, khi lấy lại tinh thần, phát hiện gương mặt Tống Tây Tử ở gần ngay trước mắt. Trên gương mặt của nàng viết rõ sự quan tâm.
Trên gương mặt tái nhợt của Lâu Xuân Vũ nâng lên dáng tươi cười trấn an nói: "Tốt hơn nhiều rồi, vất vả ngươi tới chiếu cố ta."

Tống Tây Tử ngồi xuống bên cạnh nàng: "Ngươi xác định không có việc gì đi? Ta thấy sắc mặt của ngươi vẫn là tái nhợt, có phải là không thoải mái hay không?" Nói xong, lại muốn đưa tay sờ trán của nàng, chờ phục hồi tinh thần, bàn tay dừng ở không trung, lúng túng thu hồi.

Lâu Xuân Vũ có chút tiếc nuối, "Thật sự tốt hơn nhiều rồi, chỉ là có chút buồn ngủ."

"Vậy chờ truyền xong nước biển, ta đưa ngươi về nhà, sau khi về đến nhà ngươi nghỉ ngơi thật tốt."

"Ta thật buồn ngủ, buồn ngủ quá."

Từ bệnh viện đi ra, bên ngoài nhiệt độ đã xuống thấp, trên tay Lâu Xuân Vũ lưu lại dấu vết truyền dịch, trong bầu không khí lạnh lẽo nàng hít sâu một hơi, rõ ràng cảm nhận được mức độ xuống thấp của nhiệt độ bên ngoài.
"Bên ngoài rất lạnh, ta mang cho ngươi một kiện áo khoác của ta, ta cũng không biết ngươi có đặt quần áo dầy ở trong tủ quần áo hay không, đem theo áo của ta chính là tiện nhất." Tống Tây Tử cầm lấy áo khoác của mình giải thích với Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ thấy nàng đến đây, đã là rất vui vẻ, còn nghe nàng nói thay mình cầm áo khoác, thiếu chút nữa đã khống chế không nổi tâm tình, nói: "Ngươi đừng đối với ta tốt như vậy, ta liền sẽ suy nghĩ miên man, ngươi một mặt nói không muốn cùng ta nói yêu đương, một mặt làm cho ta cảm động như vậy, ngươi thật vô cùng quá phận."

"Ngươi là bằng hữu của ta, ta quan tâm bằng hữu không được sao."

"Ta cũng từng kết giao bằng hữu, không có bằng hữu nào lại đối với ta như vậy, ngươi làm như vậy, sẽ làm cho ta trở nên càng thêm tham lam, sẽ nghĩ, ngươi đối với một người chỉ là bằng hữu như ta đã tốt như vậy, nếu như ta cùng ngươi nói yêu đương, ngươi có phải hay không sẽ đối với ta càng tốt, càng thêm ấm áp, vừa nghĩ đến ta liền sa vào trong đó." Tiếng nói chuyện khe khẽ giống như đang nỉ non bên tai.
Tống Tây Tử nghe xong những lời này của Lâu Xuân Vũ, nói: "Là ngươi đem tình cảm suy nghĩ quá tốt đẹp. Ngươi cho rằng hữu tình có thể thăng hoa thành tình yêu, kỳ thật có vài người chỉ là cùng làm bằng hữu, khi làm bằng hữu, tình cảm là có khoảng cách, cho nên mọi người đối với mỗi một phần trả giá đều đặc biệt quý trọng, bởi vì đó không phải là chuyện đương nhiên. Mà khi hai người yêu nhau, giữa người và người sẽ không còn khoảng cách, sự hy sinh của bản thân ngược lại liền trở thành gánh nặng của đối phương."

Trong lòng Lâu Xuân Vũ không hiểu mà đau đớn, lời này là Tống Tây Tử trước mắt nói với mình, càng giống như là Tống Tây Tử đã bị tổn thương ở trong mộng đang nói với mình.

Nàng trầm mặc, "Ngươi cự tuyệt ta, không phải bởi vì ta không tốt, mà là bởi vì ngươi sợ hãi bị tổn thương, cho nên ngươi dứt khoát cự tuyệt tình yêu."
"Đúng vậy, ngươi rất tốt, ngươi có thể cùng bất cứ người nào nói yêu đương, nhưng mà không cần cùng ta. Chúng ta có thể làm bằng hữu tốt nhất, chờ đến khi chúng ta lớn tuổi, ta cũng có thể đem gian phòng chia sẻ cho ngươi, sau này chúng ta già rồi, cũng ở cùng một chỗ, mỗi buổi sáng nói với đối phương một câu buổi sáng tốt lành, cùng nhau ăn cơm."

"Nhưng mà, ngươi có từng nghĩ qua hay không, ta không muốn độc thân a, ta yêu ngươi, ngươi cự tuyệt, ta liền sẽ đi tìm người khác, đến lúc đó ta bận rộn yêu đương, bận rộn cùng một người khác sinh hoạt, làm sao có thời giờ ở cùng với ngươi." Lâu Xuân Vũ cười khổ.

Tống Tây Tử nói: "Chỉ cần ngươi hạnh phúc thì tốt rồi a. Nếu như ngươi có thể cùng một chỗ với người ngươi yêu, ta cũng sẽ chúc phúc cho ngươi."

"Thật sao?" Trên gương mặt Lâu Xuân Vũ hiện lên thần sắc bi thương, lần này nàng thật sự bị Tống Tây Tử triệt để cự tuyệt, một điểm đường sống đều không có lưu lại. Đem này cũng thật là lạnh, bàn tay của nàng lạnh như băng, thân thể đông lạnh đến không còn tri giác.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta chính là, có chút khổ sở, lại bị ngươi cự tuyệt một lần. Đây là lần thứ mấy rồi, lần thứ mười bốn rồi a."

Một năm qua, nàng không ngừng thổ lộ cùng Tống Tây Tử, muốn nói với Tống Tây Tử suy nghĩ trong lòng mình, đều bị Tống Tây Tử một câu ngăn cản lại, Tống Tây Tử nói, làm bằng hữu có thể, người yêu lại không được.

Mà truy cứu nguyên nhân, chính là Tống Tây Tử không tin tưởng tình yêu, không tin tường người yêu nhau có thể đi đến cùng nhau.

Phần kiên trì này không biết đến từ đâu, dù sao từ khi bắt đầu đến bây giờ, cánh cửa của Tống Tây Tử thủy chung là đóng chặt, Lâu Xuân Vũ quanh quẩn trước cánh cửa lòng của nàng, làm sao cũng không thể nào vào được.

"Chúng ta chỉ làm bằng hữu không tốt sao?" Tống Tây Tử cũng biết, trái tim đều làm bằng thịt, cự tuyệt thật nhiều lần, nàng cũng cảm thấy có lỗi với Lâu Xuân Vũ, trên gương mặt Lâu Xuân Vũ lộ ra biểu tình thất lạc, trong lòng nàng cũng không chịu nổi.
Nhưng mà không quản nàng nói như thế nào, nàng làm cái gì, ngày hôm sau Lâu Xuân Vũ vẫn là vẻ mặt tươi cười mà đứng ở trước mặt nàng, nói: "Chào buổi sáng a."

Lâu Xuân Vũ như vậy, khiến cho Tống Tây Tử không có biện pháp cự tuyệt thẳng thừng, chỉ sợ làm tổn thương tâm Lâu Xuân Vũ, làm cho nàng mất đi nụ cười trên gương mặt.

Trên người khoác lên áo khoác của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ không khỏi dùng sức bao lấy bản thân.

Tống Tây Tử đi lấy xe, lái xe dừng ở trước mặt Lâu Xuân Vũ, mà lúc này Lâu Xuân Vũ vẫn còn bảo trì tư thế dùng hai tay ôm ấp lấy bản thân.

"Chút nữa trở về uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt một ngày, ngày mai dậy trễ một chút, không cần quá vất vả. Có cần thông báo với khách hàng ngày mai không giao hàng không?"

Lâu Xuân Vũ ngồi ở trong xe của Tống Tây Tử, ghế xe điều chỉnh thành vị trí thoải mái, nàng không khỏi dùng mặt cọ vào chỗ ngồi, cảm giác mệt mỏi cuốn tới, ngủ ý làm nàng mịt mờ, vẫn còn duy trì một phần thanh tĩnh: "Không được, ngày mai ta không thể không giao hàng, có một danh sách đơn hàng rất gáp, nếu như ngươi một ngày không giao hàng, đơn hàng liền sẽ chồng chất lên, bọn họ liền sẽ hối thúc ngươi gởi hàng, có người rất không kiên nhẫn, ngươi một ngày không gởi họ liền sẽ hủy đon."
Có người nói muốn tặng lễ vật cho bạn gái, nhất định phải giao đúng ngày, thời gian rất chặt chẽ, nếu như muộn một ngày sẽ trở ngại sự việc, cũng không biết vì cái gì chuyện vội vã như vậy lại không đặt mua trước một chút.

Còn có một vài một số trường hợp đột xuất, ví dụ như muốn dọn nhà, phải thay đổi địa chỉ, nhà bán hàng không kịp gởi liền sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn thúc giục giao hàng.

Lâu Xuân Vũ cũng hết cách rồi, làm Taobao không phải mọi người đều phải chấp nhận như vậy sao?

Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ từng chút trưởng thành, cũng biết trong khoảng thời gian này nàng xác thực rất liều mạng, kết quả của sự liều mạng đó chính là mỗi tháng tiền hoa hồng chia cho mình càng ngày càng cao. Nhưng mà liều mạng vì cuộc sống như vậy, Tống Tây Tử không thể không thừa nhận, bản thân đối với hành động liền mạng đổi lấy tiền của Lâu Xuân Vũ rất đau lòng.
"Sau này đơn hàng càng lúc càng nhiều, cũng là một mình cố gắng sao? Có thể sẽ quá mệt hay không?" Tống Tây Tử hỏi nàng.

Lâu Xuân Vũ có chút mệt, Tống Tây Tử lái xe vô cùng ổn, nàng ngồi không bao lâu liền muốn ngủ.

Nghe được tiếng nói chuyện của Tống Tây Tử, gần ở bên tai, như là một loại thôi miên.

Nàng mơ mơ màng màng mà trả lời: "Sau này sẽ mở rộng, ta nhất định sẽ tuyển người, kế hoạch tiếp theo của ta chính là thành lập công ty, phân công rõ ràng, ta cũng không cần quan tâm như vậy, hiện tại còn chưa phải lúc."

"Vậy còn tốt một chút, chúng ta sắp đến nhà rồi, ngươi trước không cần ngủ. Về đến nhà lại ngủ."

Lâu Xuân Vũ đã bị ngủ ý vây quanh, hàm hồ nói: "Đừng để ý đến ta, ta muốn ngủ."

Nàng lẳng lặng nhớ lại quá khứ, trước đó các nàng là thế nào chia tay, Tống Tây Tử luôn quan tâm nàng, nghĩ biện pháp làm cho nàng lưu lại Thượng Hải, nàng lại không cho Tống Tây Tử bất kỳ cơ hội nào, nàng cự tuyệt công tác Tống Tây Tử tìm cho mình, càng đem tất cả những lời nói quan tâm của Tống Tây Tử để ra phía sau, trong đầu nàng đều là đắm chìm vào cảm giác chán nản tuyệt vọng rằng bản thân không thể không trở về quê nhà.
Sau đó Tống Tây Tử liền dứt khoát không nói nữa, Tống Tây Tử hỏi nàng mọi chuyện đã xử lý tốt chưa, nàng nói xong rồi.

Ngay chia xa ấy, Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi có thể tới Ninh Ba vui chơi, ta chiêu đãi ngươi, ta đưa ngươi đi tham quan khắp nơi một chút."

Khóe miệng Tống Tây Tử mỉm cười, thần sắc bình tĩnh, nhìn giống như không có vì sự chia cách trước mắt mà thương tâm, nàng nói: "Ta đoán chừng là không cơ hội này."

Trong lòng Lâu Xuân Vũ khó tránh khỏi thất vọng, "Là như vậy sao, thật sự là vô cùng đáng tiếc."

"Sau khi ngươi về quê có tính toán gì hay không?" Tống Tây Tử hỏi nàng.

"Trong nhà của ta hối thúc ta đi xem mắt, đại khái là ta đã đến tuổi tác, đến lúc đó chọn một người thích hợp liền kết hôn a, đúng rồi, ta gởi thiệp cưới cho, ngươi phải đến tham dự hôn lễ của ta a."
Tống Tây Tử không nói lời nào, nàng lẳng lặng nhìn Lâu Xuân Vũ, khi đó Lâu Xuân Vũ cho rằng ánh mắt kia là sự lưu luyến không rời đối với bằng hữu sắp phải chia tay, mà sau đó mới hiểu được, đó là sự bi thương đau triệt nội tâm, là sự từ bỏ đối với bản thân.

Cho nên sau khi Lâu Xuân Vũ trở về, Tống Tây Tử liền không chủ động liên hệ với mình bữa, tình cảm của mình gặp khó khăn, nàng nổi lên dũng khí nhắn tin cho Tống Tây Tử, cho rằng Tống Tây Tử sẽ cho mình kiến nghị, an ủi mình, hoặc là khuyên nhủ mình chia tay, kết quả Tống Tây Tử chỉ hồi đáp ngươi thật sự muốn chia tay sao, nếu như ngươi cùng hắn chia tay, ngươi đến Thượng Hải tìm ta, sau khi ngươi đi, gian phòng kia ta không có cho người khác mướn, vĩnh viễn giữ lại cho ngươi.

Lâu Xuân Vũ hồi đáp, hảo, ta nhất định đến Thượng Hải tìm ngươi.
Chỉ là nàng thả bồ câu Tống Tây Tử, cuối cùng nàng vẫn không có đến Thượng Hải, bởi vì sau lần tranh chấp kia, nàng muốn chia tay, nhưng người trong nhà không cho phép, Trọng Văn Lâm cũng thỏa hiệp, nói với nàng thực xin lỗi, nàng nói với Tống Tây Tử: "Thực xin lỗi, ta không thể đến Thượng Hải tìm ngươi, ngươi sẽ mắng ta sao?"

"Ngươi còn yêu hắn sao?" Cuộc điện thoại đó, giọng nói của Tống Tây Tử rất nhẹ rất nhẹ.

"Yêu a, là yêu a, chỉ là, ta cảm thấy tình yêu này, kỳ thật không có ý nghĩa gì, nếu ta cùng hắn chia tay, ta cũng tìm không thấy người tốt hơn, hơn nữa, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, trong nhà đều biết chúng ta cùng một chỗ, nếu như chia tay, sẽ rất phiền phức."

"Xuân Vũ, ngươi tỉnh táo ngẫm lại, nếu như thương hắn, lại kết hôn với hắn, nếu như không yêu hắn, cuộc sống của ngươi sau này sẽ rất khó chịu."
"Ân, ta biết. Ta biết. Vẫn là thời gian ở cùng với ngươi vui vẻ nhất, đều không cần nghĩ nhiều như vậy." Trong điện thoại Lâu Xuân Vũ nói với Tống Tây Tử như vậy.

Sau đó thì sao, sau đó Lâu Xuân Vũ vẫn không có cùng Trọng Văn Lâm chia tay, bởi vì các loại lý do, bởi vì nàng cùng Trọng Văn Lâm chia tay, vẫn là phải tìm một nam nhân khác kết hôn, nàng đối với Trọng Văn Lâm rất hài lòng, Trọng Văn Lâm đối với nàng cũng là hài lòng, hai nhà đều cảm thấy cuộc hôn nhân này không có gì sai, cho nên dưới sự thúc giục của gia trưởng hai bên, bọn họ lĩnh chứng kết hôn rồi làm hôn lễ.

Trước giờ hôn lễ, Lâu Xuân Vũ hỏi Tống Tây Tử, "Tây Tử, ngươi sẽ tới tham dự hôn lễ của ta sao? Ta gửi bánh kẹo cưới cho ngươi."

"Thực xin lỗi, ta bận rộn nhiều việc, trong khoảng thời gian này ta phải xuất ngoại, không có cách nào đến, ngươi muốn kết hôn rồi ngươi sẽ vui vẻ sao?"
"Xem như không tệ. Cũng liền như vậy. Chính là bận rộn nhiều việc, vội muốn chết, cái gì đều là ta làm, hắn đều buông tay không quản, ta đã nói với hắn rất nhiều lần, chuyện khách sạn phải xem qua một chút, không thể luôn giao cho công ty tổ chức sự kiện, công ty tổ chức sự kiện không thể làm chuyện gì cũng dụng tâm. Hắn nói với ta không việc gì, công ty tổ chức sự kiện nhận tiền liền sẽ xử lý tốt mọi chuyện, cần gì phải lo lắng. Chẳng lẽ không nên lo lắng sao, hôn lễ của chúng ta chỉ có một lần, đến lúc đó bằng hữu họ hàng đều sẽ đến, có chút chi tiết nhỏ không làm tốt, làm cho người ta lưu lại ấn tượng xấu không phải sẽ lúng túng sao. Ta có áp lực rất lớn, ta đều sắp điên rồi, hắn không để tâm chút nào, hôm qua ta nói hắn luyện tập bản thảo, ngoài miệng hắn nói một chút liền tốt, hơn nửa đêm đi ra ngoài tìm bằng hữu uống rượu, điện thoại cũng không nghe..."
Tống Tây Tử lên tiếng cắt đứt lời nói của Lâu Xuân Vũ, nàng nói: "Xuân Vũ, đây là chuyện của hai người các ngươi, ta chỉ là một người ngoài, ngươi không nên đều nói cho ta nghe. Ngươi tốt nhất cùng hắn mặt đối mặt trao đổi. Dù sao, hắn là người sẽ cùng ngươi kết hôn."

"Nhưng mà... Ta biết ta tìm ngươi tố khổ như vậy là không đúng, nhưng mà ta không có cách nào, ta áp lực thật lớn, bỗng nhiên chuyện gì đều đặt trên người tacó khi ta muốn hỏi bản thân, ta tại sao muốn gả cho hắn..."

"Nửa năm trước không phải ta đã hỏi ngươi sao, ngươi muốn cùng hắn chia tay sao, nếu như ngươi muốn cùng hắn chia tay, ngươi liền đến chỗ của ta, cửa nhà của ta vĩnh viễn là mở ra cho ngươi. Nhưng mà ngươi chưa từng tới, ngươi nói vẫn là muốn cùng hắn."

"Ta đã nói! Nhưng mà khi đó..."
"Ngươi đã lựa chọn hắn, ngươi cùng hắn hảo hảo sống qua ngày, hắn là người cùng ngươi kết hôn, cùng một chỗ với ngươi."

"Tây Tử, ta... Ta cũng không biết... Tây Tử..."

"Thực xin lỗi, ta có một số việc phải xử lý, có cơ hội lại liên lạc với ngươi, còn có, tân hôn hạnh phúc, chúc ngươi hạnh phúc." Thanh âm của Tống Tây Tử rất nhẹ rất nhẹ, sau khi nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Mà bên này, Lâu Xuân Vũ nghe thanh âm máy móc trong điện thoại vang lên, tâm tình cực độ phức tạp.

Vậy sau này, liên lạc giữa Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử liền cắt đứt, nàng một lần rầu rĩ chán nản, cảm thấy Tống Tây Tử quá mức tuyệt tình, mà bây giờ hồi tưởng lại, mỗi một câu nói của mình, đều là từng đao cắt vào trong lòng Tống Tây Tử.

Sau khi nàng chết rồi thường xuyên quanh quẩn ở phòng phụ, giống như lời Tống Tây Tử nói, gian phòng kia luôn bảo lưu bộ dạng như trước khi nàng rời đi chưa từng thay đổi, những vật nàng lưu lại trước khi rời đi vẫn được lưu lại trong phòng, Tống Tây Tử thỉnh thoảng sẽ đi vào quét dọn một chút, dừng lại một lát, sau đó rời đi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta muốn nghiên cứu một chút, làm sao để làm cho Tống Tây Tử nhớ tới chuyện trước đó, tìm đạo sĩ làm phép sap? Đánh nàng một gậy? Hay là?

Tác giả: Dừng tay! Ngươi đừng nghĩ cực đoan, đem cây gậy trong tay ngươi để xuống, có chuyện gì hảo hảo nói.

Lâu Xuân Vũ: Không được, ta không thả

Tác giả: Tây Tử, ngươi tới khuyên nàng có được không?

Tống Tây Tử: Ta đi trước.