Lâu Xuân Vũ suy nghĩ đến tình huống phát triển của công ty trong tương lai hai ba năm sau, đem nhu cầu của mình làm tổng kết đại khái.

Đối với nhà kho, nàng hy vọng có đủ diện tích, để cất giữ thực phẩm yêu cầu tương đối sẽ cao hơn một chút, không thể lựa chọn nơi bẩn loạn hoàn cảnh kém, qua yêu cầu như vậy liền loại bỏ qua một số nhà kho.

Sau đó tốt nhất là có thể rời nhà gần một chút, giao thông thuận tiện, bưu kiện có thể đến tận nơi thu hàng. Yêu cầu này là phải tìm ở nơi phụ cận.

Tống Tây Tử nhanh chóng đem yêu cầu của Lâu Xuân Vũ tổng kết xuống, làm xong tổng kết, cẩn thận suy nghĩ một chút, không phải là quá khó tìm, nhưng nhất định cũng là không dễ dàng.

Tống Tây Tử liên lạc với vài bên môi giới có thể liên lạc, lái xe đưa Lâu Xuân Vũ đi ra ngoài, hai người đi xem vài nơi, nếu không phải là diện tích quá lớn, chính là khoảng cách không tốt, hoặc là quá vắng vẻ, Tống Tây Tử ở trên xe trêu chọc nói này chính là cùng một đạo lý với tìm phòng ở và tìm đối tượng, không phải là mỗi người đều có thể gặp được đúng người thích hợp vào đúng thời điểm, phần lớn đều là chấp nhận mà sống qua ngày, nếu không phải gặp sai người sai thời điểm, chính là gặp đúng người sai thời điểm, hay là đúng thời điểm lại gặp sai người.


Nghe Tống Tây Tử nói xong những lời này, Lâu Xuân Vũ nói: "Nhưng mà ta cũng sẽ không từ bỏ a, tình yêu là chấp nhận tạm bợ không được, bởi vì chấp nhận một tình yêu tạm bợ, không chỉ uy khuất bản thân, mà cũng là vô trách nhiệm đối với người khác, nếu như không gặp được đúng người kia, nhưng mà trong lòng đã có người kia, liền chỉ nên đi tìm nàng, không thể chờ lão thiên gia sắp xếp. Ví dụ như chúng ta, chúng ta không phải là đang muốn tìm cho đúng nhà kho sao?"

Cuối cùng là Lăng Đông Dĩ trợ giúp, Tống Tây Tử kỳ thật không muốn nhận sự hỗ trợ của Lăng Đông Dĩ, từ sau khi thổ lộ chuyện kia, nàng cùng Lăng Đông Dĩ gặp mặt vẫn sẽ có một chút cứng ngắc.

Mà Lăng Đông Dĩ lại không quan tâm, nàng rất rộng lượng nói: "Ngươi yên tâm, ta là loại người kinh doanh là kinh doanh, tình cảm là tình cảm, nếu như ngươi không muốn nhận hỗ trợ, liền chứng tỏ ngươi rất để ý đến ta, nói không chừng còn đối với ta ít nhiều có chút tâm tư..."


"Tuyệt đối không có. Ta tin tưởng Lăng lão bản có thể giải quyết việc chung." Tống Tây Tử không cần suy nghĩ liền phủ nhận.

Lăng Đông Dĩ ở đầu bên này điện thoại cười khổ, ngươi có thể phủ nhận ít trực tiếp hơn một chút không tiểu bằng hữu Tống Tây Tử.

Lăng Đông Dĩ nghe được yêu cầu của Tống Tây Tử, nở nụ cười rất lâu, nàng nói tìm nàng là đúng rồi, nàng cũng không có gì nhiều, liền chút tin tức đó lại khá nhiều.

Đến chín giờ tối, Lăng Đông Dĩ đưa hai người đi đến một tòa nhà văn phòng, vị trí của tòa nhà văn phòng không tính là vắng vẻ, dưới lầu còn có một đại thương trường, mặc dù là buổi tối, nhưng mà nhìn ra được lưu lượng người cũng khá nhiều. Lăng Đông Dĩ đưa hai người đi đến một góc vắng, cách một cánh cửa thủy tinh đóng chặt, các nàng nhìn thấy bên trong là một văn phòng trống không, diện tích phi thường lớn, hơn nữa từ bên ngoài nhìn vào chính là bộ dáng đã lâu không có người sử dụng.


"Nơi này tiền thuê không cao, hơn nữa ngươi yên tâm, có thể ký vài năm, mấy năm này ngươi liền yên tâm thuê, ký rồi sẽ không thay đổi." Lăng Đông Dĩ cầm chìa khóa cửa, rất khẳng định mà nói với hai người.

"Ngươi sao có thể đảm tiền thuê không cao còn có thể ký không đổi?" Tống Tây Tử nghĩ, giống như đã hiểu được.

Giống như dự đoán của Tống Tây Tử, Lăng Đông Dĩ nói: "Phòng làm việc này là của ta, lúc trước ta từng mở công ty, mở không bao lâu liền đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa, còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên kinh doanh cái gì, cho người khác thuê a, ta lại ngại phiền phức, để trống như vậy vài năm, hai năm này liền cho các ngươi thuê làm nhà kho, dù sao trong khoảng thời gian này ta chắc là sẽ không về nước, dù sao cũng để trống, kiếm ít tiền lẻ."

Lâu Xuân Vũ không muốn chiếm tiện nghi người khác, huống chi là Lăng Đông Dĩ, nàng là đối tối với Tống Tây Tử, mà mình chỉ là dính ké ánh sáng của Tống Tây Tử.
"Không có việc gì, coi như là lễ vật, ta muốn xuất ngoại hai năm. Nói thật cũng không sợ các ngươi chê cười, người nhà hối thúc ta sinh hài tử, ta nghĩ cũng đến lúc rồi, tình cảm không thuận, ta liền không bận tâm, thuận tiện ra ngoại quốc tạo hài tử, hai năm sau chờ ta trở lại, còn có thể đưa hài tử của ta cùng trở về." Giày cao gót của Lăng Đông Dĩ giẫm lên khu văn phòng trống không, thanh âm thanh thúy vang dội quanh quẩn trong phòng.

Nàng ở chỗ này đi qua một vòng, "Ta ban đầu là rất thích nơi này, chọn trúng nơi này cũng chính là muốn đứng ở chỗ này nhìn xuống thành phố lớn. Bất quá gây dựng sự nghiệp quá mệt mỏi, ta lại không thiếu tiền, cần gì bỏ phí phần sức lực này. Hết cách rồi, trong nhà quá có tiền, chính là không có động lực."

Lâu Xuân Vũ cúi đầu nở nụ cười, nghe xong không cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì những lời này đặt trên thân người khác là hài hước, đặt ở trên người Lăng Đông Dĩ chính là thỏa đáng.
"Ta cũng là thảm giống như ngươi, Tống Tây Tử người này a, ngươi không chiếm được, ta cũng không chiếm được, nhìn như vậy chúng ta đều là công bằng a." Lăng Đông Dĩ quay đầu, nói với Lâu Xuân Vũ ở bên cạnh.

Người được nói đến chính là Tống Tây Tử, mà người trong cuộc vẫn còn ở đây, nàng lại không ngần ngại chút nào, thoải mái mà nói ra.

Lâu Xuân Vũ mặt mỉm cười, nói: "Ít nhất cơ hội của ta so với ngươi còn lớn một chút, đoạn thời gian ngươi xuất ngoại, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì, có lẽ có thể làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chờ ngươi trở về phát hiện ánh trăng đã được hái xuống, đến lúc đó chỉ có thể là hối hận không thôi."

Lăng Đông Dĩ nhìn về phía trước: "Cũng không nhất định sẽ như vậy."

Mà trung tâm tranh luận của các nàng, chính là Tống Tây Tử, ở bên cạnh đứng nghe vẻ mặt liền hoang mang, nàng nhìn bóng lưng của hai người, nhìn như khói thuốc súng tràn ngập, lại là chung sống hoà bình.
Cùng là nữ nhân, nàng làm sao lại lý giải không được lời đối thoại giữa hai người.

"Các ngươi từng hỏi qua cảm thụ của ta sao?" Tống Tây Tử cười khổ mà nói.

Lâu Xuân Vũ cùng Lăng Đông Dĩ hai người nhìn nhau một cái, kìm lòng không được mà bật cười.

Tống Tây Tử có loại cảm giác bị hai người loại trừ ra bên ngoài.

Ngày hôm sau, các nàng viết hợp đồng, ký hợp đồng xong, Lăng Đông Dĩ đưa hai người đi tìm bên bất động sản, đem phí điện nước thanh toán với bên bất động sản, sau khi kết toán xong, Lăng Đông Dĩ tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hai năm tới sẽ không gặp lại các ngươi."

Tống Tây Tử kinh ngạc hỏi: "Ngươi bây giờ liền đi?"

Lăng Đông Dĩ cũng hết cách rồi, "Đúng vậy a, đặt vé máy bay đêm nay, không liên quan tới các ngươi, vốn là đặt vào hôm nay, một tháng trước đã mua vé máy bay, sau đó vừa vặn có thể đến giúp các ngươi một chuyện, các ngươi yên tâm dùng nơi này a, đây là chìa khóa, có chuyện gì các ngươi liên hệ với bên bất động sản a."
Lăng Đông Dĩ tiêu sái bước trên giày cao gót rời đi, Lâu Xuân Vũ nhìn bóng lưng đi xa của Lăng Đông Dĩ, trong mắt tràn đầy đều là hâm mộ, "Nói thật, ta rất bội phục Lăng lão bản."

"Bởi vì nàng có văn phòng lớn như vậy để cho ngươi thuê sao?" Trong giọng nói Tống Tây Tử đều là chua.

"Không phải, bởi vì nàng lòng dạ rộng rãi, dù cho yêu ngươi, không có được tình yêu của ngươi, vẫn giúp đỡ ta, ngược lại là ta, ban đầu khi biết chuyện này ta còn hạn hẹp mà do dự, sự rộng lượng của nàng ta làm không được, ta có thể hướng nàng học tập." Lâu Xuân Vũ nhìn bóng lưng đi xa của Lăng Đông Dĩ, có phần hơi xúc động.

Đầu Tống Tây Tử ngấm ngầm đau nhức.

Lâu Xuân Vũ một ngày cũng không lãng phí, nàng đem văn phòng quét dọn một lần, tiếp theo liền quy hoạch chỉnh thể, đi chợ đồ cũ mua kệ sắt khung lớn dùng trong nhà kho, lại chuyển đến vài chiếc bàn đóng gói thật lớn, dụng cụ đóng gói chỉnh tề đặt bên cạnh bàn. Phục hồi lại tinh thần, nhà kho đã có hình thức cơ bản đại khái.
Nàng còn tham khảo cách làm của các nhà kho khác, phân chia các khu vực có chức năng khác nhau bằng băng dính, sau khi phân rõ các khu vực chức năng, về phương diện nhập hàng, bởi vì cửa hàng mới khai trương, loại hàng hóa và thương hiện nhập về không quá nhiều, thực phẩm sợ nhất là quá thời hạn, nàng ghi ngày hết hạn của từng sản phẩm trên thùng giấy, phân loại sản phẩm theo doanh số.

Tống Tây Tử sau khi tan việc sẽ đặc biệt lái xe đến vãn phòng của Lâu Xuân Vũ, vừa tiến đến liền phát hiện trong văn phòng đã có thay đổi cực lớn, giống như hôm qua tới nơi này vẫn còn là gian phòng trống trải, hiện tại tiến đến chính là một nhà kho có thể tùy thời đưa vào sử dụng rồi.

Lâu Xuân Vũ mệt mỏi tứ chi như nhũn ra, nhưng vui sướng lấn át mỏi mệt, nàng đem bàn làm việc thật lớn đặt ở chính giữa lau qua một lần, kéo cái ghế đến, để Tống Tây Tử ngồi xuống.
Sau khi Tống Tây Tử ngồi xuống còn đặc biệt lưu tâm trạng thái của Lâu Xuân Vũ, một ngày này bận rộn, Lâu Xuân Vũ rõ ràng là mệt mỏi, nhưng mà Lâu Xuân Vũ càng là vui vẻ, cùng có nhiều mong chờ đối với tương lai.

Buổi tối Tống Tây Tử cũng không muốn Lâu Xuân Vũ mệt mỏi như vậy còn phải nấu cơm, liền đề nghị đi xuống khu mua sắm ở bên dưới tùy tiện tìm nơi ăn một bữa đơn giản.

Lâu Xuân Vũ mệt mỏi không có khẩu vị, Tống Tây Tử cũng không muốn miễn cưỡng Lâu Xuân Vũ cùng mình đi ăn cơm, liền đặt một phần cháo đến công ty, hai người cùng ăn một bữa tối đơn sơ.

Từ đó trở đi, sáng sớm Lâu Xuân Vũ sẽ xuất phát đến nhà kho, buổi tối trở về còn phải đăng nhập máy tính, duy tri dịch vụ hỗ trợ khách hàng trực tuyến, chờ đợi để trả lời các câu hỏi của người mua.
Vấn đề của người mua đủ loại cái gì cũng có, hỏi có ăn có ngon hay không, có giống như miêu tả hay không, nếu như mua về mà không ngon thì làm sao bây giờ.

Có rất nhiều người muốn mua tặng cho bạn gái, nhưng mà không biết bạn gái có thích hay không, liên tục hỏi Lâu Xuân Vũ, nữ nhân thật sự sẽ thích sao.

Còn có người muốn Lâu Xuân Vũ tặng kèm nhiều đồ một chút, mua một túi bánh bích quy sữa tươi Nhật Bản, muốn được tặng một túi bánh trứng.

Lâu Xuân Vũ cảm thấy thật may mắn khi đã làm việc trong vài năm qua, được đệ tử cọ xát qua một lần, hơn nữa cách xưng hô của nhà bán hàng đối với người mua từ ngài biến thành thân, mở miệng một tiếng thân, nàng còn làm một bản liệt kê, đem một vài câu hỏi sắc bén nhưng dễ bị lặp lại liệt kê ra, sau khi nghĩ sâu tính kỹ liền viết câu trả lời xuống bản liệt kê, lần sau khi lại gặp đến vấn đề như vậy, nàng có thể lập tức sao chép mà trả lời ngay lặp tức.
Hiện tại phương hướng nhập hàng của nàng là một số ít đồ ăn vặt, bắt đầu nhập khẩu một số món ăn vặt của Nhật Bản, khi đó có một số món ăn vặt của Nhật Bản rất hot, toàn bộ nhờ Daigou* nhập hàng, hoặc là tự mình đi du lịch mà mang về, đồ ăn vặt Nhật Bản có một điểm khá là phiền toái, đồ ăn vặt Nhật Bản có một thời hạn để sử dụng ngon nhất, có một vài sản phẩm thời hạn để sử dụng ngon nhất là một tháng thậm chí một tuần lễ, phần lớn đều là mang về cho bằng hữu, cho nên cần bận tâm đến vấn đề này.

(*Daigou là một kênh thương mại trong đó một người bên ngoài Trung Quốc mua hàng hóa cho một khách hàng ở Trung Quốc đại lục, do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ở nước ngoài có thể cao hơn 30 đến 40 phần trăm so với ở Trung Quốc sau khi nhập khẩu.)
Đối với người mở cửa hàng như Lâu Xuân Vũ, nếu như trong một khoảng thời gian đó không bán hết hàng, nàng liền không thể bán được sản phẩm, ban đầu thời gian nhập hàng của Lâu Xuân Vũ rất ngắn, duy trì một tuần một lần, nhập từng lô hàng nhỏ, đại khái là khoảng một rương, gởi hàng quốc tế, tới tay chỉ mất khoảng ba ngày, nhưng mà vẫn sẽ đem thời hạn sử dụng sản phẩm tốt nhất nói với mọi người.

Sau khi mở cửa hàng Taobao nàng liền mở một group QQ, group 200 người, không bao lâu liền đã tăng đến số lượng max, đến nửa năm, đã tạo ra ba group có số lượng thành viên max.

Mỗi lần nàng lên máy tính, đều sẽ đem tin tức đăng lên group, trước tiên thông báo với mọi người.

Mỗi lần chỉ cần là sản phẩm phổ biến, đều lập tức được bán hết, bởi vì số lượng không nhiều, trong group còn thường xuyên có câu oán hận, nói lần này lại không cướp được, muốn Lâu Xuân Vũ nhập hàng nhiều chút. Lâu Xuân Vũ chỉ có thể nhẫn nại trấn an mọi người trong group, thuận tiện thông báo trước mặt hàng tiếp theo.
Lâu Xuân Vũ cũng sợ bị tồn đọng hàng, kế hoạch của nàng dành cho cửa hàng, chính là trong vòng nửa năm từ từ phát triển, chờ ổn định một chít, làm mở rộng, vừa mới bắt đầu liền tùy tiện nhập tâm vào trong đó, vạn nhất tài chính đứt đoạn, cửa hàng liền không thể phát triển.

Bởi vì vẫn là kinh doanh vốn nhỏ, Lâu Xuân Vũ đều không có thuê người làm nhiệm vụ tư vấn khách hàng, tự bản thân một mình bận rộn xử lý.

Tin nhăn wangwan là mở hai mươi bốn giờ, mà khi nàng có thời gian rảnh, nếu không phải là trả lời những câu hỏi trên Taobao, thì chính là đang xem lại lịch sử trò chuyện của mọi người trong group.

Tống Tây Tử phát hiện cơ hội gặp mặt Lâu Xuân Vũ càng ngày càng ít, cùng ở dưới một mái nhà, nàng duy trì thói quen sinh hoạt bình thường, mỗi ngày đúng giờ rời giường, đúng giờ tan sở, mà thời gian của Lâu Xuân Vũ lại là không biết ngày đêm, có đôi khi muốn tìm người kia cũng không tìm được, điện thoại có thể không nghe máy, phương pháp liên hệ trực tiếp nhất chính là tìm người kia trên wangwang của cửa hàng Taobao, nàng gọi điện thoại vài lần, sẽ có một tỷ lệ nhất định bị Lâu Xuân Vũ bỏ lỡ, nhưng mà nếu như nàng lên tìm wangwang Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nhất định sẽ lập tức trả lời tin nhắn của nàng.
Mà thời gian hai người gặp mặt là cố định tại thời gian ăn điểm tâm cùng thời gian ăn cơm chiều.

Lâu Xuân Vũ dường như đã đặt cho bản thân một mệnh lệnh, không quản là đang bận hay đang mệt, đều phải cùng Tống Tây Tử ăn hai bữa cơm này.

Tống Tây Tử cũng nhìn thấy sự cố gắng của nàng, có đôi khi nhìn thấybộ dạng Lâu Xuân Vũ chau mày, rất muốn nói vài lời ngươi không cần mệt mỏi như vậy, nhưng mà nàng nghĩ, lúc này điều Lâu Xuân Vũ cần nhất có thể không phải là lời an ủi như vậy, Lâu Xuân Vũ hiện đang cháy hết mình với niềm đam mê trong công việc, điều bản thân có thể làm chính là cũng nỗ lực một chút trong công tác của mình.

Nàng nhìn thấy Lâu Xuân Vũ phát triển, nàng cũng ở trong group của Lâu Xuân Vũ, đã thấy những cuộc đối thoại của khách hàng về Lâu Xuân Vũ ở trong group, khi thấy họ nói những điều tốt đẹp về Lâu Xuân Vũ, nàng cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng mà nếu như nhìn thấy những bình luận không tốt hoặc là cái gì khác, Tống Tây Tử cũng sẽ vì Lâu Xuân Vũ mà lo lắng, sợ người kia bị ảnh hưởng.
Trong lúc vô tình nàng cũng bị kéo vào trong thế giới của Lâu Xuân Vũ, kìm lòng không được mà chú ý đến nhất cử nhất động của Lâu Xuân Vũ, vì người kia mà nóng ruột nóng gan.

Trong suốt năm đó, Lâu Xuân Vũ liền kiên trì kinh doanh, từ tư vấn đến trang trí, đến đóng gói, đến hỗ trợ sau bán hàng cũng chỉ có một mình Lâu Xuân Vũ, mà cửa hàng càng làm càng chính quy, việc buôn bán càng làm càng lớn. Mà thần sắc mệt mỏi tích lũy trên gương mặt Lâu Xuân Vũ càng lúc càng nhiều.

Nhận được phần hoa hồng của tháng này, Tống Tây Tử lại nhìn vào con số được chuyển khoản một lần, nàng biết rõ số tiền kia không chỉ đại biểu là tiền của bản thân, càng là Lâu Xuân Vũ đang cố gắng chứng minh cho nàng thấy. Đây cũng là kết quả cho sự nỗ lực của Lâu Xuân Vũ trong khoảng thời gian này.
Có đôi khi nàng rất muốn nói với Lâu Xuân Vũ, ngươi có thể không cần cố gắng như vậy, có thể nghỉ ngơi một chút, ít nhất không cần đem tất cả áp lực đều đặt ở trên người mình.

Nàng nhìn thấy Lâu Xuân Vũ một mình làm việc không hề chùn bước mà tiến lên phía trước, bước đi đến cố gắng như vậy, nàng không dám lên tiếng, sợ bản thâ lên tiếng sẽ quấy nhiễu đến người kia.

Thời gian một năm nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng không ngắn, dường như hình ảnh Lâu Xuân Vũ hạ quyết tâm nói muốn từ chức đang ở trước mắt, lúc này phục hồi tinh thần, liền đã qua một năm rồi.

Buổi tối, Tống Tây Tử về đến nhà, lại ngoài ý muốn mà không nhìn thấy Lâu Xuân Vũ, nàng cảm thấy không đúng a, bình thường Lâu Xuân Vũ sẽ ở nhà đợi nàng, nàng cũng đã quen với chuyện về nhà liền nhìn thấy Lâu Xuân Vũ, tuy rằng không phải mỗi lần đều là ngồi ở trước bàn ăn cơm, thỉnh thoảng Lâu Xuân Vũ cũng sẽ bởi vì bận rộn trả lời khách hàng mà quên nấu cơm, nhưng mà ít nhất Lâu Xuân Vũ là ở nhà.
Lần này nàng về nhà Lâu Xuân Vũ lại không có ở nhà. Nàng nhíu mày, muốn gọi điện thoại hỏi một chút Lâu Xuân Vũ là xảy ra chuyện gì, lại cảm thấy hành động mình gọi điện thoại chất vấn rất buồn cười, rõ ràng là đã vượt qua khoảng cách của người bạn cùng phòng.

Lúc này, điện thoại di động của nàng vang lên, nàng vừa nhìn thấy là Lâu Xuân Vũ gọi đến, ấn nghe máy đưa đến bên tai, nói: "Xuân Vũ, ngươi đang ở đâu?"

"Ta, là ta, ta là Tề Nhã Nhã! Tây Tử, ta cùng Lâu Xuân Vũ ở bên ngoài uống rượu, ngươi tới được hay không!"

"Uống rượu?" Tống Tây Tử vốn là đang kinh ngạc vì Tề Nhã Nhã dùng điện thoại của Lâu Xuân Vũ gọi tới, tiếp theo càng hiếu kỳ chính là vì cái gì hai người sẽ đi ra ngoài uống rượu vào lúc này.

"Lão bản của ta mời Xuân Vũ đi ra ngoài uống rượu, nàng mời khách, ta đến tham gia náo nhiệt, ngươi tới được hay không a, lão bản của ta chính là uống thật siêu, một ly Mao Đài uống xuống cũng không chớp mắt, ngươi muốn đến sao, chúng ta đang ở... Ta xem địa chỉ một chút, ta nhắn định vị cho ngươi."
"Nhã Nhã, nàng sẽ không tới a." Bên kia là thanh âm của Lâu Xuân Vũ, nàng giống đang ngăn cản Tề Nhã Nhã.

"Sẽ không a, tròn một năm là thời gian quan trọng như vậy, nàng sẽ đến chúc mừng a." Tề Nhã Nhã quay đầu nói với Lâu Xuân Vũ.

Chỉ một lát sau Tống Tây Tử nhận được định vị Tề Nhã Nhã gởi qua WeChat, nàng vừa nhìn, ở ngay phụ cận, là một KTV cao cấp, Tề Nhã Nhã lập tức nhắn cho nàng số ghế lô.

Chỉ một lát sau lại có một tấm hình, Lâu Xuân Vũ bị một mỹ nữ tóc dài kéo lấy, chân dài của mỹ nữ đè lên chân của Lâu Xuân Vũ, không cho nàng giãy giụa, còn không ngừng rót rượu cho nàng.

Từ trong tấm ảnh có thể nhìn ra Lâu Xuân Vũ đã uống đến gương mặt đỏ ửng, cho dù không thể uống, vẫn không có cự tuyệt, còn là uống xuống.

"Lão bản của ta đang rót rượu cho Xuân Vũ, ngươi không đến, nàng đêm nay sẽ phải bị lão bản của ta làm cho quá chén a." Tề Nhã Nhã còn ngại náo nhiệt không đủ, vẫn còn ở bên cạnh không ngừng quay video.
Dương Chiêu Đệ dùng tay vén lên mái tóc dài của mình, từ trên cao nhìn xuống Lâu Xuân Vũ, dùng giọng điệu ra lệnh nói với nàng: "Thả lỏng một chút, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, ngươi cũng đừng luôn mất tự nhiên như vậy, con người khi còn sống, lúc vui vẻ liền nên buông thả, đây là ta với tư cách một đại tỷ của ngươi, cho ngươi một lời khuyên về nhân sinh."

Lâu Xuân Vũ được rót một ly rượu tây nhỏ, trên mặt đã bắt đầu nóng lên, người lại bị Dương Chiêu Đệ áp lấy, bị quản chế, quả thực là không thể động đậy. Nàng đã thấy Tề Nhã Nhã đang gọi điện thoại, còn chụp hình, nàng muốn ngăn cản đều không có thời gian, còn phải ứng phó một Dương Chiêu Đệ cường thế.

"Ngươi trước hết để cho ta đứng lên." Lâu Xuân Vũ cảm thấy bị áp như vậy cũng không phải là biện pháp, trước tiên phải lấy lại tự do, lại thương lượng đến cái khác.
"Không được, ngươi sẽ trốn." Dương Chiêu Đệ cầm lấy hai cổ tay của Lâu Xuân Vũ, người cúi hướng về phía Lâu Xuân Vũ, mái tóc dài như tơ lụa từ bả vai nàng trượt xuống, tán lạc phía trên Lâu Xuân Vũ, đem thế giới của hai người cùng ngoại giới ngăn cách

Khóe miệng Dương Chiêu Đệ ngậm lấy nụ cười thần bí, cùng gương mặt Lâu Xuân Vũ vẫn duy trì một khoảng cách, gần đến mức chỉ cần ngẩng đầu liền có thể chạm đến, lại vẫn là có chút xa.

Lúc này trong lòng Lâu Xuân Vũ phi thường bình tĩnh, nàng đối mặt với Dương Chiêu Đệ, tâm lặng như nước, liền nhịp hô hấp đều không có loạn.

"Ta không quản là điểm nào đều rất hấp dẫn, nam hay nữ, nhìn đến ta đều sẽ tim đập rộn lên." Dương Chiêu Đệ dùng ngôn ngữ ánh mắt mà đùa giỡn Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta thừa nhận khuôn mặt của Dương lão bản thật đẹp, chẳng qua là thái độ thưởng thức."
"Ha, vậy Tống Tây Tử thì sao? Nếu như là nàng đối vớingươi như vậy, ngươi sẽ..." Dương Chiêu Đệ vừa nói xong, liền kinh ngạc phát hiện nhịp tim của Lâu Xuân Vũ đang bị nàng áp chế liền đập rộn lên, ngay cả nhiệt độ trên người cũng tăng lên.

"Ha ha ha..." Dương Chiêu Đệ từ trên người Lâu Xuân Vũ leo xuống, úp sấp trên ghế sofa cuồng tiếu không thôi.

Tề Nhã Nhã từ xa xa mà nhìn thấy một màn này, vẻ mặt buồn bực. Lâu Xuân Vũ kể chuyện đùa gì làm cho lão bản lãnh tỉnh của nàng cười thành bộ dạng này.

Lâu Xuân Vũ càng là ảo não, đều do rượu cồn, cũng là do Dương lão bản, khi Dương lão bản nói xong những lời này, trong đầu nàng kìm lòng không được mà hiển hiện gương mặt của Tống Tây Tử, sau đó thân thể tự nhiên mà có phản ứng, chính là loại mặt đỏ tới mang tai tim đập rộn lên, đây không phải là chuyện nàng có thể khống chế.
Điện thoại của Tề Nhã Nhã chụp được hình ảnh Dương Chiêu Đệ đè lên người Lâu Xuân Vũ, có loại xinh đẹp không nói ra được, hình ảnh tuy rằng rất đẹp, nhưng mà Tề Nhã Nhã nhìn qua vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, nàng suy nghĩ một chút, lặng yên đem hình ảnh xóa đi.

Dương Chiêu Đệ cười đến thở không nổi, Tề Nhã Nhã vẫn không biết nàng vì cái gì mà cười như vậy, lại có chuyện gì có thể làm cho nàng cười thành như vậy a.

Chỉ có Lâu Xuân Vũ biết rõ là xảy ra chuyện gì.

Lâu Xuân Vũ cầm lên một ly rượu, muốn dùng ly rượu lạnh lẽo, làm cho nhịp tim của mình trở lại bình thường.

Dương Chiêu Đệ khó khăn từ trên ghế sofa đứng lên, y phục trên người nàng ôm lấy đường cong cơ thể nàng, bởi vì nàng lăn một vòng trên ghế sofa, lại cùng Lâu Xuân Vũ ồn ào một trận, quần áo có chút nhăn lại, làn váy co lên tới bắp đùi.
Dương Chiêu Đệ dựa vào bờ vai Lâu Xuân Vũ, ngón tay điểm điểm trên đùi Lâu Xuân Vũ, nói: "Ngươi a, cũng quá không chịu được khảo nghiệm, nói vài lời ngươi liền đem tâm tư bày ra, không thể như vậy được, một chút khó khăn đều không có."

"Có biện pháp nào a, ta còn có thể làm cho tim của ta không nhảy lên sao." Lâu Xuân Vũ nói với Dương Chiêu Đệ.

"Ngươi phải kiểm soát trái tim của ngươi, ta nói với ngươi, chỉ có nữ nhân bất lộ thanh sắc, mới có thể không chịu thiệt." Dương Chiêu Đệ chú ý tới trong lúc bất tri bất giác Lâu Xuân Vũ đã uống cạn một ly điều tửu, ly điều tửu kia là được pha chế trộn lẫn một vài loại rượu tây, khi uống vào không có hương vị rượu, nhưng mà một lát sau khi uống xong liền rất dễ say.

Lúc này Lâu Xuân Vũ uống một hơi, nàng còn nói bản thân không thể uống, chờ sau khi uống say cũng không biết mình làm sao lại say thành như vậy.
Bất quá Dương Chiêu Đệ không có chọc thủng, cũng không có nhắc nhở, nàng chuẩn bị xem kịch vui.

Tống Tây Tử được một quản lý mặc sườn xám dẫn vào đại bao sương, một đại bao sương ở Lâm Giang có thể chứa được ba mươi mấy người, lúc này liền chỉ có ba người, trên mặt bàn bày một tháp Champagne, bên cạnh là một tháp trái cây lớn chỉ dành cho khách hàng VIP.

Dương Chiêu Đệ cùng Tống Tây Tử liền gặp mặt một lần, nhưng mà ấn tượng của Tống Tây Tử đối với Dương Chiêu Đệ có thể nói là khắc sâu, Tống Tây Tử cảm thấy Dương Chiêu Đệ người này quá nguy hiểm, Tề Nhã Nhã không có tâm cơ, bị bán đi cũng không biết, cho nên nàng không lo lắng về Tề Nhã Nhã, nàng càng lo lắng cho Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử rất sợ Lâu Xuân Vũ bị Dương Chiêu Đệ làm ảnh hưởng.
Dương Chiêu Đệ nhìn Tống Tây Tử từ trên xuống dưới, trong mắt toát ra vẻ khen ngợi.

Lâu Xuân Vũ cũng chú ý tới, nàng không thích Dương lão bản dùng loại ánh mắt đặt ở trên người Tống Tây Tử, nàng dùng động tác mời rượu đem ánh mắt của Dương Chiêu Đệ kéo trở về.

Dương Chiêu Đệ uống xuống ly rượu mời của Lâu Xuân Vũ, nhạo báng Lâu Xuân Vũ: "Rượu này hương vị không đúng a, tại sao lại là chua a."

"Là đưa nhầm rồi sao? Ở đâu lại chua?" Tề Nhã Nhã không hiểu lão bản đang nói cái gì, còn cho rằng chính là nói bản thân ly rượu.

Lâu Xuân Vũ nói khẽ với Dương Chiêu Đệ: "Dương lão bản, có chừng có mực."

"Ta không có." Dương Chiêu Đệ ở bên tai Lâu Xuân Vũ khe khẽ nói ra ba chữ kia.

Lâu Xuân Vũ đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tống Tây Tử, ngăn chặn ánh mắt của Dương Chiêu Đệ, nàng cũng không phải sợ Dương lão bản nhìn trúng Tống Tây Tử, nàng sợ chính là Dương lão bản nhất thời cao hứng, trêu đùa Tống Tây Tử, nàng chính là nửa điểm cũng không nguyện ý.
Dương lão bản nhún nhún vai, nho nhỏ nói thầm nói: "Hẹp hòi, hộ đến lợi hại như vậy, có bản lĩnh liền ngậm trở về trong ổ a."

Bất quá theo sự quan sát của nàng, phát hiện lúc này cũng chính là Lâu Xuân Vũ đơn phương bảo hộ, Tống Tây Tử người ta cũng không có loại cảm giác này.

Dương Chiêu Đệ mời rượu hai người, Tống Tây Tử cùng nàng chạm cốc, nói: "Cám ơn Dương lão bản chiếu cố."

"Muốn nói chiếu cố kinh doanh sao, ta cũng không chiếu cố được cái gì, tự Lâu Xuân Vũ làm rất tốt, tác dụng của ta liền phát huy hữu hạn. Bất quá nói chuyện khác a, ta ngược lại thật ra rất muốn chăm sóc thế giới tình cảm của Tiểu Lâu một chút, Tiểu Lâu, tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ, có cần ta giới thiệu cho ngươi một đối tượng hay không a. Trong tay của ta có thật nhiều người ưu tú để chọn lựa, ngươi muốn nam hay là nữ, nam có soái có cao phú, nữ có đẹp mắt có tú khí, chỉ cần ngươi mở miệng, cái gì ta cũng có thể giới thiệu cho ngươi."
Thần sắc Lâu Xuân Vũ sững sờ, "Phải cám ơn hảo ý của Dương lão bản rồi, ta tâm hữu sở chúc, tạm thời còn không muốn nói đến chuyện tình cảm."

"Không muốn nói cũng không sao, ta cũng không muốn nói chuyện tình cảm, vậy không bằng cùng ta a, chúng ta không nói chuyện tình cảm, liền rút ra chút thời gian, hẹn gặp một chút, tâm sự, sau đó ngủ cùng nhau." Dương Chiêu Đệ cùng tuổi với Lâu Xuân Vũ, lại đã có phong tình mà Lâu Xuân Vũ không có, khi nàng dụng tâm kín đáo muốn phóng xuất ra sự hấp dẫn của bản thân, ngay cả thanh âm của nàng đều có thể câu dẫn người.