Nghe Tống Tây Tử nhắc tới chuyện tin nhắn, tim Lâu Xuân Vũ suýt nữa đã nhảy đến cổ họng. Nàng cẩn thận mà khống chế hô hấp, bởi vì nàng sợ sự khác thường của mình sẽ bị Tống Tây Tử đang đưa lưng về phía nàng cảm nhận ra được.

Lúc đó, nàng chỉ nhớ số điện thoại của Lâu Xuân Vũ, nàng thật sự đã xác nhận qua dãy số kia không có người dùng, cho nên nàng mới gởi nhắn tin qua, nàng tự nói với bản thân tin nhắn kia sẽ không có người nhận được, vĩnh viễn không đến được với Tống Tây Tử mà nàng quen biết, cho nên nàng đem tất cả lời muốn nói đều viết vào trong tin nhắn, thật giống như đem tâm sự viết vào mảnh giấy đặt trong chai lênh đênh giữa đại dương, ngóng trông biển rộng đưa chiếc chai này đi, cũng mang đi tất cả tâm sự của mình, như vậy liền sẽ không có ai biết được mình đã từng viết xuống những lời kia.


Nhưng mà nàng vạn vạn không nghĩ đến, tin nhắn của nàng vẫn là bị Tống Tây Tử nhận được, Tống Tây Tử còn nhớ kỹ chuyện này, thậm chí, sau đó còn gọi điện thoại cho mình.

"Đại khái là số điện thoại trước kia của người quen cũ, là nữ hài tử, thường xuyên gởi tin nhắn vào dãy số này, nhưng mà nàng không biết số điện thoại đã đổi chủ, còn kiên trì gởi tin nhắn tới, nàng mỗi lần nhắn tin đều viết rất nhiều, nói đến rất nhiều chuyện, nói cái gì rốt cuộc đã làm ra quyết định này, bước ra một bước gian nan nhất, ta vĩnh viễn sẽ không để bản thân lại giẫm lên vết xe đổ, ta xem xong vừa buồn cười lại vừa cảm thấy có sự hứng thú khó hiểu, kỳ thật ta luôn nghĩ sẽ gọi điện thoại cho nàng nói với nàng thật xin lỗi số điện thoàij này hiện là ta đang dùng, người kia có thể là đã đổi số khác rồi, tin nhắn ngươi gởi đi nàng đều không nhận được."


Đứng ở phía sau Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ cắn chặt môi dưới, hàm răng chìm thật sâu vào làn da, thậm chí có thể nhìn đến khóe miệng của nàng đang rung rung rất nhỏ, khi nàng cúi đầu, một giọt chất lỏng lóng lánh rơi xuống mu bàn tay của nàng, lập tức bị lau đi.

"Ta nghĩ, người đó có lẽ đã sớm biết số điện thoại này không có người sử dụng, nếu như nàng hy vọng đối phương nhận được tin nhắn, nhắn đi nhiều tin nhắn như vậy, kết quả đối phương một tin nhắn hồi âm đều không có, nàng sẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Biết rõ không có hồi âm lại vẫn kiên trì gởi tin nhắn, nói rõ nàng kỳ thật vốn không cần đối phương đáp lại tin nhắn của nàng, nàng chỉ là muốn đơn phương trút hết tâm sự."

Lâu Xuân Vũ nói xong, Tống Tây Tử giống như đã phát hiện ra tân đại lục, nói: "Đúng a, lúc trước tại sao ta không nghĩ đến, vậy ngươi nói lúc đó ta gọi điện qua có phải là sai rồi hay không a?"


Lâu Xuân Vũ cười cười, nói: "Không có a, ngươi chỉ là làm cho nàng thanh tĩnh mà thôi, không thử luôn dùng cách thức nhắn tin như vậy để trút hết tâm sự, dù sao cũng không gặp được người nàng muốn gặp, nhiều lời như vậy cũng không có cách nào nói cho người kia nghe được, chỉ là gởi tin nhắn, ngươi không cảm thấy người như vậy quá vô dụng sao?"

"Xuân Vũ, ngươi đối với nàng thật nghiêm khắc a."

"Ta là vì muốn tốt cho nàng." Trước đây Lâu Xuân Vũ đã từng cầm điện thoại trong tay đánh chữ rồi lại xóa bỏ, không có dũng khí đi đến trước mặt Tống Tây Tử nói ra những lời trong lòng của mình, chỉ có thể truyền tải cảm xúc của mình thông qua những tin nhắn mà nàng nghĩ rằng người kia sẽ không nhận được, là vô dụng cùng mềm yếu đến như vậy.

Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, lúc trước sau khi nàng gọi điện thoại xong, tin nhắn kia rốt cuộc đã không còn gởi tới nữa, nàng quả thật có chút hối hận, luôn cảm thấy dường như mình đã làm sai điều gì, có phải hay không trong lúc vô ý đã quấy rầy đến tiểu cô nương kia, bởi vì nàng nhớ rõ trong điện thoại thanh âm của cô nương thật giống như là muốn khóc.
Bất quá cẩn thận hồi tưởng lại, thanh âm ở đầu bên kia điện thoại hình như là có chút quen thuộc.

Tống Tây Tử nghĩ, có thể là bị thời gian làm cho mơ hồ, điểm tô cho trí nhớ thêm đẹp. Sau khi chuyện kia đã qua thật lâu, nàng hồi tưởng mình đã từng nhận được tin nhắn nhầm từ một cô nương xa lạ, hình như là một câu chuyện rất lãng mạn lại rất quỷ dị.

"Cẩn thận suy nghĩ một chút, trạng thái sinh hoạt của cô nương kia tựa như đang chiến tranh, mà nàng như là một chiến sĩ, mỗi lần tin nhắn của nàng gởi đến đều là báo cáo tình hình chiến đấu, có đôi khi ta thật sự rất muốn gởi lại một tin nhắn hồi đáp nàng, nói với nàng ngươi làm rất tốt, cố gắng lên."

Nói đến đây, Tống Tây Tử muốn mỉm cười, kỳ thật lúc đó khi nhận được tin nhắn tâm tình của nàng chưa từng thoải mái như vậy, nàng thậm chí hoài nghi tin nhắn kia là đến từ một kẻ theo dõi xa lạ, mỗi lần nhận được tin nhắn còn có thể suy nghĩ miên man một phen, nhưng mà vài năm trôi qua, nàng quay đầu nhìn lại chuyện này, trong lòng không còn gánh nặng, ngược lại có thể xem đây là một câu chuyện, có thể là thời gian đã lãng mạn hóa tất cả mọi chuyện.
Mà Lâu Xuân Vũ nghe được câu nói này, hít sâu một hơi, nàng nói: "Nói không chừng người đó hiện tại đã dựa vào bản thân mà bước đi, vốn không cần ngươi cổ vũ nàng."

"Đúng a, đã qua nhiều năm như vậy, nàng hoặc là đã thật sự bước ra được, đã thành công, hoặc là đã thất bại, cũng không biết nàng thế nào, được rồi, không suy nghĩ nhiều như vậy, kỳ thật có thể chỉ là một lần hiểu lầm."

Đối với Tống Tây Tử mà nói đây là một lần hiểu lầm, nhưng đối với Lâu Xuân Vũ mà nói đây là một đoạn hồi ức luôn quấn quanh trong lòng nàng.

Lúc đó nàng tứ cố vô thân luôn là hướng đến luồng sáng le lói trong tâm khảm -- Lâu Xuân Vũ phát đi một tin nhắn cầu cứu, vào hôm nay, Tống Tây Tử đã hồi đáp lại một cái tin nhắn -- ngươi làm rất tốt, cố gắng lên.

Chút ít bất an trong lòng Lâu Xuân Vũ triệt để san bằng, Lâu Xuân Vũ nghĩ, người nàng thủy chung vô pháp vượt qua chính là Tống Tây Tử, trên người Tống Tây Tử dường như luôn có lực hút, đem bản thân từ trong vũ trụ vô cùng mênh mông kéo đến bên cạnh, bản thân liền được người kia dẫn dắt, vô pháp thoát ly, như vậy đại khái chính là số mệnh.
Cứ như vậy, Lâu Xuân Vũ lại phòng phụ của Tống Tây Tử ngủ lại một đêm.

Sáng sớm hơn bảy giờ, Tống Tây Tử gõ cửa phòng Lâu Xuân Vũ, nói với nàng xin chào buổi sáng.

Lâu Xuân Vũ nhìn Tống Tây Tử mang dáng tươi cười sáng lạn thần thái sáng láng, trong lòng có một chút tiếc hận, trong lòng âm thầm hoài niệm trạng thái thả lỏng của Tống Tây Tử hôm qua sau khi uống say.

Lâu Xuân Vũ dùng một ngày để hoàn thiện bản sơ yếu lý lịch gởi vào hộp thư của công ty, vốn thông báo tuyển dụng chính là một quá trình, chỉ cần Lâu Xuân Vũ biểu hiện không có vấn đề, trăm phần trăm có thể tiến vào công ty, nhưng nhìn sơ yếu lý lịch Lâu Xuân Vũ làm tốt như vậy, trong công ty còn là mở ra một cuộc họp nhỏ, nghiêm túc thảo luận về chuyện sắp xếp vị trí cho Lâu Xuân Vũ sau khi nhận chức, bởi vì Lâu Xuân Vũ còn là sinh viên, còn chưa hoài thành các tín chỉ môn học như Tống Tây Tử, mọi người cân nhắc liền sắp xếp nàng làm nhân viên dự trữ, trước không có sắp xếp cụ thể, để cho nàng làm qua ở mỗi bộ phận một chút, đợi đến kết thúc học kỳ đại tứ liền có thể xác định được cụ thể, dựa vào ý nguyện cá nhân mà lựa chọn bộ phận.
Đang thảo luận, Tống Tây Tử giả vờ ghi chép, khóe miệng mỉm cười, đối với việc không lâu sau có thể gặp được Lâu Xuân Vũ trong công ty thật ra rất mong đợi.

"Vui vẻ a, ta cũng rất vui vẻ, Tiểu Lâu nếu có thể tiến đến, ta trước liền mời nàng làm cùng với ta, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt." Dáng tươi cười của Chu lão sư trong mắt Tống Tây Tử từ từ biến thành vặn vẹo.

Tống Tây Tử âm thầm tự nói với bản thân, chờ Lâu Xuân Vũ vừa tiến đến, nhất định phải nói cho nàng biết vào công ty phải chú ý an toàn, đặc biệt là cách xa Chu lão sư một chút.

Lâu Xuân Vũ nhận được email nhập chức, trước tiên liền nói với mọi người trong phòng, lúc này những người khác trong phòng mới ý thức được bất tri bất giác đã đến đại tam, chờ đại tam thoáng qua một cái, mọi người liền không còn được an nhàn mà sống qua ngày nữa, thời gian không đợi người, cuộc sống đại học đã bước vào quá trình đếm ngược, cuộc sống nhàn nhã tùy tâm sở dục* này đã không còn nhiều lắm. Lập tức, trong phòng tràn đầy một loại bầu không khí bi thương.
(*Muốn gì được nấy)

Mà ngoại trừ Lâu Xuân Vũ, những người khác không quản có nguyện ý hay không, đều phải thi nghiên cứu sinh.

Liêu Dật Vân là không quan tâm chuyện phải thi nghiên cứu sinh, Liêu Dật Vân nói chính mình thi nghiên cứu sinh chỉ là nước chảy bèo trôi, nhìn mọi người thi nghiên cứu sinh nàng cũng muốn thử một chút, thi không đậu cũng không sao, coi như là một lần rèn luyện.

Tạ Nhuế thi nghiên cứu sinh là tất nhiên, trong nhà hy vọng nàng học tiến sĩ sau đó ở lại trường học, liền đạo sư đều đã thay nàng sắp xếp xong xuôi, tuy nói thi nghiên cứu sinh từ đại tứ mới bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà trong nhà Tạ Nhuế đã bắt đầu tạo áp lực cho nàng, nàng mỗi ngày mặt mày ủ rũ, tóc rụng đi rất nhiều rất nhiều, thỉnh thoảng liền nói bản thân đã sắp trọc đầu rồi. Cho nên nàng càng là hâm mộ Lâu Xuân Vũ, nếu như có thể nàng cũng muốn đi ra ngoài làm việc, nhưng mà trong nhà gây áp lực quá lớn, nàng vốn vô lực phản kháng.
Tề Nhã Nhã dự tính sau này nàng sẽ đến Bắc Kinh thi lên nghiên cứu sinh, cùng nàng bạn gái kết thúc việc yêu xa, cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc cùng một chỗ.

Mọi người muốn nói lại thôi, ánh mắt Liêu Dật Vân tỏ ý mọi người đừng nói, để Tề Nhã Nhã tiếp tục mơ mộng.

Kết quả không đến vài ngày, Tề Nhã Nhã cùng trong nhà nhao nhao, trong nhà phản đối nàng đi Bắc Kinh, hy vọng nàng tốt nhất là quay về Cửu Châu, trong nhà sẽ thay nàng an bài tốt công việc an nhàn, chỉ cần quay về Cửu Châu, lập tức mua xe mua nhà cho nàng, tiền lương đi làm để nàng làm tiền xăng, nàng không lo chuyện ăn uống, lại có thể thường ở cạnh nhà, như lời Tề mẹ nói, cuộc sống như vậy ai không muốn.

Tề Nhã Nhã không muốn, nàng cùng trong nhà ở trong điện thoại náo loạn, mọi người trong phòng chứng kiến tâm tình của nàng chuyển biến, ban đầu nàng cẩn thận cùng trong nhà thương lượng, sau đó sắc bén mà tranh cãi, nàng một mặt kiên trì, đến cuối cùng cùng người nhà nhao nhao lật mặt, một Tề Nhã Nhã ở trong điện thoại tối đa cũng chỉ nhốn nháo nho nhỏ tính khí cùng Tề mẹ vui đùa một chút, rốt cuộc lại nói ra những lời ngoan thoại.
Nói xong ngoan thoại, bản thân Tề Nhã Nhã cũng chịu không nổi, nàng thương tâm khóc lớn ngoài ban công, Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng đi ra, bị Tề Nhã Nhã ôm lấy, "Ô ô... Mẹ ta nói không muốn nữ nhi như ta, bà nói nếu như không về liền không cho ta tiền tiêu vặt, ta sắp nghèo kiệt xác, Xuân Vũ, ta nên làm cái gì bây giờ... Ô ô ô."

Lâu Xuân Vũ mơ hồ cảm nhận được trên bờ vai của mình bị nước mắt thấm ướt một mảnh.

Nàng vỗ nhẹ bờ vai Tề Nhã Nhã, nói: "A di chỉ là nói ngoan thoại với ngươi, bà sẽ không bỏ mặt ngươi."

"Ta nói với mẹ của ta chính là sẽ không trở về, chết đói cũng ở bên ngoài không quay về, nhưng mà hiện tại ta thật hối hận, trong điện thoại mẹ của ta đều khóc rồi."

Hai người khác trong phòng cùng đứng bên cửa sổ, dùng khẩu âm nói với Lâu Xuân Vũ, ngươi nhanh an ủi nàng, đừng để nàng khóc.
Lâu Xuân Vũ cũng không biết nên làm sao vậy an ủi người, nàng không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng mà dù sao đã từng làm lão sư, đã từng được học qua về tư vấn sức khỏe tình thần của học sinh vị thành niên, nàng dùng thanh âm ôn nhu nói với Tề Nhã Nhã: "Kỳ thật, rất nhiều người muốn dựa vào trong nhà cũng không thể dựa vào được, ngươi ít nhất đã tốt hơn những người khác rất nhiều. A di vốn là muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi chịu khổ, chuẩn bị cho ngươi một hoàn cảnh tốt nhất, nhưng mà bọn họ là xuất phát từ ý nghĩ của mình, không có cân nhắc đến cảm thụ của ngươi. Nếu như có thể, ngươi có thể tâm bình khí hòa cùng trong nhà thương lượng, trong nhà có năng lực an bài cho ngươi công tác cũng không vội vàng trong nhất thời, cũng không phải quá thời hạn không đợi được, ngươi trở về cũng là không tình nguyện. Còn không bằng cho ngươi một chút thời gian, để ngươi ra ngoài lưu lạc một chút, biết rõ thế giới bên ngoài có bao nhiêu vất vả, coi như là rèn luyện. Ngươi có thể cùng người trong nhà thương lượng một kỳ hạn, nếu như ở bên ngoài không tốt, muốn về nhà, ngươi trở về thỉnh người nhà giúp ngươi sắp xếp công tác. Còn có ngươi muốn đi Bắc Kinh, là vì tìm bạn gái của ngươi, ta luôn ủng hộ ngươi, nhưng mà ngươi cũng phải suy tính đến cảm nhận của bạn gái ngươi một chút, dù sao nàng vẫn còn là đệ tử, ngươi đến Bắc Kinh chi tiêu cao như vậy, hai người các ngươi sinh hoạt sẽ không dễ dàng, trước khi quyết định, không phải nên hỏi nàng trước một chút sao, hỏi xem nàng là nghĩ thế nào. Còn có, ngươi bây giờ không ngại liền trực tiếp nói cho nàng biết, ngươi là vì nàng từ bỏ người trong nhà, toàn tâm toàn ý muốn đến Bắc Kinh, ngươi vì tương lai để hai người được gần nhau mà phấn đấu chịu khổ."
"Ngươi nói rất đúng. Xuân Vũ, trong lòng ta ngươi giống như mẹ của ta, trên người của ngươi có loại cảm giác trấn an lòng người. Xuân Vũ, để ta gọi ngươi một tiếng mụ mụ có được không?"

"Thoạt nhìn tâm tình của ngươi không tệ, ta trở về." Lâu Xuân Vũ đem đại vật trang sức Tề Nhã Nhã đẩy ra, nhìn nhìn bên vai trái, quả nhiên để lại một mảng lớn dấu vết nước mắt.

"Đừng đi, lại an ủi ta một lát..."

Tề Nhã Nhã hào hứng mà gọi điện thoại cho bạn gái của mình, đem tính toán của nàng nói với bạn gái, nói nói, nụ cười trên gương mặt nàng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.

Nhiệt độ trong phòng ngủ từng chút hạ thấp, cuối cùng dường như đã đóng thành băng tuyết.

Mọi người không ai dám lên tiếng, Liêu Dật Vân gởi nhắn tin hỏi Lâu Xuân Vũ -- làm sao bây giờ, hiện tại chúng ta có thể nói cái gì?
Lâu Xuân Vũ cùng nàng trao đổi một ánh mắt, muốn nàng đừng lên tiếng, để Tề Nhã Nhã tự mình suy nghĩ.

Ngày hôm sau, trên giường Tề Nhã Nhã chăn gối xếp gọn chỉnh tề, túi xách không thấy, người cũng không thấy, tiếp theo vài ngày, liền chưa từng nhìn thấy thân ảnh Tề Nhã Nhã, mọi người trong phòng giúp Tề Nhã Nhã xin nghỉ phép với phụ đạo viên.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tống Tây Tử: Ta nói đùa, ta làm sao lại báo cảnh sát chứ, bất quá những tin nhắn kia thật vô cùng quỷ dị, ta hiện tại còn lưu giữ, ta lấy ra cho ngươi xem qua một chút, đây là tin nhắn đầu tiên nàng gởi đến...

Lâu Xuân Vũ: Cầu xin ngươi, ngươi vẫn là báo cảnh sát a, đừng đọc, ta một câu cũng không muốn nghe.

Tống Tây Tử:???