Thời gian cấp bách, Tống Tây Tử bên này vội vàng hoàn thành công việc được giao, để đồng sự có thể tiếp nhận ở bước tiếp theo. Cho nên việc cấp bách là lập tức để Lâu Xuân Vũ bắt đầu công tác.

Tống Tây Tử đem một quyển đăng ký bản giao cho Lâu Xuân Vũ, nói với nàng những tài sản này được đăng ký như thế nàp, đăng ký ở đâu, số lượng làm sao.

Công tác cũng không khó, chính là rất rườm rà, Lâu Xuân Vũ đối với công tác mình cần làm đã nắm được đại khái

Tống Tây Tử hỏi nàng: "Có lòng tin hay không."

Thanh âm Lâu Xuân Vũ tuy rằng nhẹ, nhưng mà rất có sức mạnh: "Có lòng tin."

Đến trưa, hai người chia ra làm hai, bắt đầu vùi đầu vào sổ đăng ký.

Đến xế chiều, hai người gộp lại, phát hiện tiến độ công tác chậm hơn so với suy nghĩ, mấy giờ qua đi, hai người căn bản không có thời gian lười biếng, ngay cả thời gian nói chuyện đều không có, liền chỉ uống vài ngụm nước, mặc dù đã dùng loại hiệu suất quá tải này để làm việc, tiến độ vẫn là rất chậm.


Tống Tây Tử cảm thấy hổ thẹn, nàng để Lâu Xuân Vũ tới đây hỗ trợ, liền tính lương làm thêm cho người ta, để người ta một ngày qua đi cũng chưa từng được nghỉ ngơi, ngoại trừ càng không ngừng làm việc chính là càng không ngừng làm việc, chỗ tốt chính là mởi người ta ăn một bữa cơm.

Khi đang bận rộn cũng không cảm thấy có bao nhiêu mệt mỏi, nhưng mà ngồi xuống trong chốc lát, liền phát hiện chỗ nào cũng đều không đúng, chân mỏi, tay mỏi, sức lực nói chuyện cũng không có.

Tống Tây Tử nhờ lão sư đi mua trà chiều thuận tiện nhiều thêm chút bánh ngọt mà nữ sinh yêu thích, nghỉ ngơi giữa giờ, người trong công ty ngồi xuống nghỉ ngơi tại giảng đường, ăn chút điểm tâm, thuận tiện cùng nhau mắng lão bản Trương Hâm kia lòng dạ hiểm độc.

Bởi vì điều kiện hữu hạn, nơi mọi người nghỉ ngơi chỉ có vài cái ghế, những người khác thậm chí còn phải ngồi dưới đất, Tống Tây Tử cũng giống mọi người, không cần hình thức, trực tiếp ngồi bên cạnh bàn, giữa trưa nàng không ăn bao nhiêu, lúc trước không cảm thấy đói, hiện tại ăn miếng chân gà kho đầu tiên, cảm giác đói bụng liền triệt để dâng lên, bất quá mọi người kỳ thật đều là giống nhau, bắt đầu ăn chỉ có càng ác liệt, không có ác liệt nhất.


Lâu Xuân Vũ đứng ăn, nàng sáng sớm trước khi đi ra ngoài đặc biệt mua thêm vài cái bánh bao, lúc này cũng chỉ là có chút đói, không có đói bụng đến váng đầu giống như Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử đem món tráng miệng đưa đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, xuất phát từ nội tâm mà nói với Lâu Xuân Vũ một câu thực xin lỗi, Lâu Xuân Vũ là bị nàng lừa gạt lên thuyền giặc, nếu như lúc này là người khác nói không chừng liền trở mặt rồi, bất cứ người nào làm một chuyện vượt ra khỏi phạm vi chấp nhận của mình, đều cũng có quyền rời khỏi giữa chừng, mà Lâu Xuân Vũ luôn nghiêm túc chịu trách nhiệm lại không có lựa chọn nhảy khỏi thuyền hải tặc vào lúc này, Lâu Xuân Vũ ở lại, một câu oán giận đều không có, điều này làm cho trong lòng Tống Tây Tử vốn là áy náy lại càng nhiểu thêm một phần áy náy.


"Tiểu Tống đồng học, Lâu đồng học là bị ngươi lừa gạt đến đi? Lâu đồng học, Tống gian thương nàng nhất định không có nói với ngươi sự tình hôm nay là nhiều như vậy mệt mỏi như vậy đi." Chu lão sư lúc trước cùng Lâu Xuân Vũ quản lớp có ấn tượng rất tốt với Lâu Xuân Vũ, hai người còn thêm QQ làm bằng hữu, cho nên khi Lâu Xuân Vũ xuất hiện ở công ty, Chu lão sư không có việc gì cũng sẽ tìm đến Lâu Xuân Vũ trò chuyện vài câu, mà lần này Lâu Xuân Vũ đến giúp đỡ, Chu lão sư càng là vui mừng, lúc này trêu chọc cũng là dựa vào mối quan hệ tốt giữa hai người.

Tống Tây Tử lên tiếng kháng nghị: "Chu lão sư ngươi nhất định phải bôi đen hình tượng của ta trong lòng nàng sao, nàng là vì giúp ta mới đến, đây là biểu hiện của tình hữu nghị vạn tuế."

"Ngươi khẳng định không có nói cho nàng biết có thể mệt mỏi như vậy, Tiểu Lâu, ngươi bây giờ đi về còn kịp." Chu lão sư nhìn có chút hả hê, là bởi vì Lâu Xuân Vũ cũng không phải đến giúp nàng.
Tống Tây Tử vội vàng từ trên bàn nhảy xuống, bắt lấy tay Lâu Xuân Vũ, lần này buổi trưa may mắn có Lâu Xuân Vũ hỗ trợ, tốc độ của nàng đại đại nhanh hơn, tuy rằng không biết lúc nào công tác mới có thể kết thúc, nhưng mà ít nhất nàng không phải là một mình vùi đầu vất vả, ít nhất còn có một người cùng nàng sánh vai phấn đấu, nàng tuyệt đối tuyệt đối không thể thả Lâu Xuân Vũ đi.

Lâu Xuân Vũ bị nàng bắt lấy, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay nàng, lập tức trở nên không biết làm sao.

Chu lão sư trêu chọc, "Lâu đồng học, ngươi liền không trách nàng sao, tiền ít như vậy liền đem ngươi lừa gạt đến làm nhiều chuyệnnhư vậy. Nếu là ta ta liền không được, quan hệ tốt, còn phải đòi thêm tiền."

Lần này Lâu Xuân Vũ tới đây, thật sự không phải là vì tiền làm thêm, nàng chính là muốn giúp Tống Tây Tử, nếu như mình có thể làm nhiều một chút, thay Tống Tây Tử chia sẻ một phần số lượng công việc, người kia cũng không cần mệt mỏi như vậy. Lâu Xuân Vũ nghe người khác khuyên nàng rời đi, mặc dù là nói đùa, nhưng mà biểu hiện của Tống Tây Tử chính là có ý tứ không muốn nàng đi, nửa ngày mỏi mệt này của nàng đều đáng giá, "Kỳ thật vẫn là tốt, lại không cần xuất lực, cũng không phải là việc nặng dơ bẩn, hơn nữa nàng sẽ mời ta ăn cơm."
"Ăn cơm! Có phần của ta hay không? Ta cũng muốn ăn cơm, lưu lại cho ta một chén cơm là được rồi, ta không kém chọn, các ngươi ăn xong để ta nhặt chút đồ ăn thừa cơm thừa ta liền đủ hài lòng." Những người khác tìm được chủ đề có thể nói chuyện phiếm, cũng bắt đầu tham gia vào.

Tống Tây Tử vẫy vẫy tay: "Mâu thuẫn chính của chúng ta là mâu thuẫn cùng lão bản, ta còn là đệ tử, các ngươi mỗi người đều là người lớn, cũng kiếm được nhiều tiền hơn ta, các ngươi đành lòng để ta mời khách sao?"

"Đành lòng."

Thu thập xong thức ăn còn dư lại, những người khác đều đã tiếp tục làm việc, Tống Tây Tử từng nghĩ qua vấn đề này, Lâu Xuân Vũ dù sao cũng không phải là nhân viên công ty, Lâu Xuân Vũ là nhận lương làm thêm đến giúp đỡ, lại để người ta làm cả một ngày, là có lỗi với Lâu Xuân Vũ. Lâu Xuân Vũ nói là nể tình nàng nên mới đến, nhưng mà nàng thật sự chính là không thể đem người lao động giá rẻ tận dụng miễn phí.
Tống Tây Tử gọi Lâu Xuân Vũ lại: "Ngươi có muốn về trước không a, công tác hôm nay liền đến đây là tốt rồi, ngày mai lại đến."

Lâu Xuân Vũ không nghĩ sẽ về sớm như vậy, nàng biết rõ công việc ở đây nhiều tới mức độ nào, nói khoa trương một chút có thể là nàng cùng Tống Tây Tử hai người cộng lại, đều chưa hẳn có thể hoàn thành đúng giờ, nàng đi rồi, Tống Tây Tử làm sao bây giờ.

Nàng biết Tống Tây Tử là một người nghiêm túc có trách nhiệm, khi người kia tiếp nhận công việc này, nhất định sẽ kiên trì hoàn thành, thà rằng bản thân vất vả một chút, cũng không nguyện ý làm lỡ thời gian, chỉ sợ tạo thành phiền phức cho người tiếp nhận bước tiếp theo.

Cho nên đây cũng là lý do trước đó nàng từng nói làm xong chuyện này nàng liền mệt đến mức thiếu chút nữa đã phải nhập viện, cũng là bởi vì có quá nhiều chuyện, nàng cố tình lại muốn một mình gồng gánh tất cả, cắn răng kiên trì hoàn thành, sự tình làm xong rồi, chính nàng lại mỏi mệt quá độ mà sinh bệnh.
Như vậy Lâu Xuân Vũ lại càng không thể rời đi, nàng nói: "Ta đi rồi ngươi phải bận tới khi nào."

"Không sai biệt lắm ta cũng sẽ trở về a."

Lâu Xuân Vũ mới không tin, nàng có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, chính mình vừa đi, Tống Tây Tử liền sẽ không biết ngày đêm mà làm sự việc, thẳng đến khi toàn bộ hoàn thành mới bằng lòng thu tay lại. Lâu Xuân Vũ kiên trì nói: "Làm việc phải đến nơi đến chốn, ta không thể tự mình làm, để ngươi ở lại cùng làm việc, hai người chúng ta làm tốc độ liền nhanh hơn gấp đôi so với một người, ngươi cũng có thể sớm một chút tan tầm."

Tống Tây Tử bị những lời này của nàng làm cho cảm động đến không được, này không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là một người đạp tuyết mà đến, bên cạnh còn mang theo tuyết đọng chưa tan hết, không đề cập tới một đường gian khổ đến đây, chỉ đến được đây cũng là tốt rồi, chính là phần cảm động này, khiến cho Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ ở trước mặt dường như đang phát sáng, nàng nhỏ giọng nói với Lâu Xuân Vũ: "Sau này nếu như ngươi cần ta hỗ trợ, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng, ngươi bây giờ chính là bằng hữu tốt nhất của ta."
"Lời này của ngươi đã từng nói qua với bao nhiêu người rồi?" Lâu Xuân Vũ chính là không quên Tống Tây Tử có nhân duyên thật tốt, bây giờ Tống Tây Tử còn là một đệ tử, bằng hữu bên cạnh liền nhiều đến đếm không hết, mà sau khi nàng dọn đến ở cùng Tống Tây Tử, nàng đã phải tốn rất nhiều công sức mới nhớ được mặt của những bằng hữu kia của Tống Tây Tử.

"Một trong những bằng hữu tốt, ta đã nói qua với rất nhiều người, bằng hữu tốt nhất, ta chỉ nói với ngươi."

Lâu Xuân Vũ không muốn nghe nàng nói tiếp, lại nói tiếp lỗ tai của mình đều muốn đỏ lên, sợ bị nàng nhìn ra.

"Đi làm việc a, sớm một chút làm xong sớm một chút tan tầm."

"Được rồi a. Không biết vì sao lại đặc biệt muốn gọi ngươi một tiếng Lâu lão sư." Tống Tây Tử nói đùa.

"Tống lão sư, nghiêm túc chút, đừng lãng phí thời gian."
"Ân ân, nghe lời Lâu lão sư a."

Bất tri bất giác đã đến nửa đêm, Lâu Xuân Vũ đã mệt đến vô lực, Tống Tây Tử nhìn thấy bộ dạng nàng mỏi mệt đến không chịu nổi, vội vàng mở một chai nước khoáng, đưa tới trong tay nàng, nhét soda bánh bích quy vào tay nàng, để cho nàng bổ sung thể lực.

Mà những người khác cũng là mệt đến không còn sức lực oán giận, cả công ty đèn đuốc sáng trưng lại yên tĩnh im ắng, mọi người mãnh liệt uống Red Bull, miệng lớn ăn đồ ăn vặt.

Vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã là 12 giờ, lúc này lại để Lâu Xuân Vũ trở về trường học, đoán chừng còn phải cùng a di quản phòng trình bày lý do muộn về.

Tống Tây Tử liền nói nàng dứt khoát đến nhà mình ở lại một buổi tối.

Lâu Xuân Vũ còn không đồng ý, nói phải trở về, cùng lắm thì đăng ký một chút, để a di hỗ trợ mở cửa.
Tống Tây Tử nói: "Được rồi được rồi, đến nhà của ta, nhà ta gần, ngươi cũng không phải chưa tùng ở nhà của ta."

Chu lão sư hận lúc này không thể nằm ra để được đưa về nhà, đặt lên giường. Nhưng mà vẫn là chống đỡ đi xuống lầu, trước khi xuống lầu đã gọi điện thoại để bạn trai tới đón nàng, nàng chỉ cần chờ là được rồi. Nghe xong cuộc đối thoại của các nàng, Chu lão sư hữu khí vô lực nói: "Đừng quản nhiều như vậy, ở đâu có giường liền đến nơi đó ngủ. Ngươi không đến nhà của Tây Tử, ta đến, ta chờ bạn trai không nổi nữa, mẹ ơi, còn muốn bao nhiêu thời gian mới có thể đến a, ta cần bạn trai có tác dụng gì."

Cũng may bạn trai của Chu lão sư là đến kịp thời, đem Chu lão sư đang buồn ngủ sắp xếp ở ghế sau.

Lâu Xuân Vũ không có khí lực cùng Tống Tây Tử kiên trì, không bao lâu nàng cũng biết mình càng ngày càng buồn ngủ, chỉ cần cho nàng một cái giường, nàng có thể lập tức nằm xuống ngủ như chết. Nàng hiện tại chống đỡ không ngã xuống là dựa vào lý trí.
Nàng liền chấp nhận lời nói của Tống Tây Tử, đi theo Tống Tây Tử trở về, phòng phụ của Tống Tây Tử cũng không có nhiều người đến ngủ, bởi vì là mùa hè, không cần đặc biệt trải giường, liền tùy tiện trải lên một tấm drap giường là được, Tống Tây Tử sợ làm chậm trễ Lâu Xuân Vũ, nói: "Nếu không ngươi ngủ trên giường của ta a."

Nhịp tim Lâu Xuân Vũ rối loạn nhịp điệu, nghe thấy Tống Tây Tử nói tiếp: "Để ta sang phòng này ngủ là được rồi"

Vài giây đồng hồ ngắn ngủi này, Lâu Xuân Vũ đã trải qua một lần tiểu khúc gấp, Lâu Xuân Vũ vội nói: "Không, không cần, ta ngủ ở đây thì tốt rồi, ngươi nhanh đi dọn dẹp một chút, ngủ đi a, ngươi cũng đủ mệt rồi."

Ở cửa ra vào, Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ: "Cám ơn ngươi đã giúp ta, nếu như không có ngươi, nói không chừng ta thật sự sẽ mệt đến phải nằm viện rồi."
Lâu Xuân Vũ nghĩ bản thân mệt mỏi một chút cũng không sao, chủ yếu nhất là làm được chuyện mình muốn làm, cố gắng hết khả năng để giúp Tống Tây Tử. Nàng cười cười, nói: "Được rồi nhanh đi nghỉ ngơi. Có chuyện ngày mai lại nói."

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Gợi ý của hệ thống: Chúc mừng ngài【 Lâu Xuân Vũ 】đạt được độ thiện cảm +100 từ nhân vật【 Tống Tây Tử 】, đồng thời tình cảnh tương tác【 lại đến nhà của ta qua một đêm 】gia tăng một lần.