Giống như Lâu Xuân Vũ nói, Lâu Xuân Vũ hiện tại đã trưởng thành, nàng còn trẻ, có vô hạn sức sống, tương lai của nàng là ánh sáng rõ ràng, sau này ra xã hội bắt đầu kiếm tiền, liền càng có năng lực.

Chờ cha mẹ già rồi, cha mẹ trái lại sẽ cần dựa vào nàng.

Lâu Xuân Vũ ngắm nhìn bốn phía, nhìn ngôi nhà này, trong trong ngoài ngoài nửa điểm thứ đáng giá đều không có, trong nhà không có gì có thể cho nàng, cho dù có, cũng là lưu cho đệ đệ, bản thân cái gì cũng không có, nàng càng không hy vọng xa vời trong nhà sẽ cho nàng vật chất gì.

Cho nên trước đó nàng cố gắng trả giá như vậy rốt cuộc là vì cái gì, đại khái chính là một căn bệnh chung, bởi vì chưa từng được người nhà yêu thương, càng chưa từng được coi trọng, cho nên có một loại khát vọng được thừa nhận, đem tiền liên tục không ngừng đưa về nhà, chính là mong từ chỗ của cha mẹ nghe được một câu hảo nữ nhi, tốt hơn nhi tử, nhưng là đến cuối cùng chỉ là làm cho người trong nhà cảm thấy mình rất dễ kiếm tiền, có được thật dễ dàng, vốn không ý thức được những số tiền này kiếm được có biết bao khó khăn.


Chính mình là vì người nhà đã từ bỏ bao nhiêu thứ, từ bỏ công tác, từ bỏ cuộc sống tốt đẹp, lần lượt thỏa hiệp, nàng cảm thấy bản thân đã làm rất nhiều vì người nhà, nhưng mà người trong nhà căn bản sẽ không đặt trong lòng, suy nghĩ của bọn họ có thể chính là suy nghĩ của a di đã ép nữ nhi của mình chia tay bạn trai kia, ta cũng không bức ngươi đến chết, là tự ngươi từ bỏ.

Mẹ của nàng cũng thường dễ dàng mà nói: "Ta chỉ là cho nữ nhi của ta lời khuyên, nàng có thể không nghe, nàng tự mình lựa chọn trở về, ta có không có bức nàng, nàng sao lại trách ta?"

Cho nên nàng rốt cuộc là đang ủy khuất cái gì, không sai a, trước đó là chính nàng lựa chọn, là chính nàng từ bỏ, chính nàng không muốn công việc kia, trở về quê, cha mẹ là cầm dao gác lên cần cổ nàng buộc nàng trở về sao, không có, cha mẹ có dùng phương pháp thắt cổ tự sát để uy hiếp nàng đi xem mắt sao, không có, cha mẹ có để người ta đem nàng treo lên xà nhà buộc nàng gật đầu kết hôn sao, không có.


"Mẹ liền đừng quản con nữa, sau này con tốt hay không tốt, con sẽ tự mình chịu trách nhiệm đối với bản thân."

"Những lời này của ngươi là có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là một câu muốn nói với mẹ, mẹ quản tốt đệ đệ là được rồi, đừng để hắn dùng tiền bậy bạ, đừng để hắn muốn tiền tiêu vặt liền cho hắn, đừng làm hư hắn, nhà chúng ta nghèo, không chìu được nhi tử..."

Lâu Xuân Vũ ngồi xuống bên bàn, chạm vào bên má trái ửng đỏ nóng rát, vừa rồi nàng nói nhiều như vậy, mẹ chịu đựng đến cuối cùng liền cho nàng ba cái tát, nghĩ tới đây liền cảm thấy đáng giá, trọng sinh đến nay, nàng nhẫn nhịn nhiều lời nói như vậy, hôm nay rốt cuộc đã nói ra, nói nhiều như vậy, nói đến thoải mái.

Nàng thậm chí có loại xúc động muốn cười to ba tiếng, nàng tại sao lại hiểu ra muộn như vậy, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng mới suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân của tất mọi chuyện là từ đâu.


Nàng ở trong mơ gặp được Trọng Văn Lâm, đó là nơi lần đầu tiên bọn họ xem mắt, Trọng Văn Lâm ăn mặc vô cùng tùy ý, thái độ cũng là bình thường, kỳ thật khi đó Lâu Xuân Vũ đã cảm thấy đối phương đối với mình không nhiệt tình, vậy hẳn nguồn gốc chính là do đối phương không cam tâm tình nguyện.

Mà bản thân lúc đó đang suy nghĩ cái gì, nàng nghĩ bị trong nhà buộc ăn một bữa lại một bữa cơm xem mắt, nàng cũng bắt đầu dao động, nếu như còn phải tiếp tục miễn cưỡng như vậy, chi bằng liền chọn một, hảo hảo bước qua.

Đối phương cũng nghĩ như vậy, buổi tối Trọng Văn Lâm đã nói gì đó qua điện thoại với người giới thiệu, ngày hôm sau, Lâu mẹ bắt đầu hối thúc bọn họ ước hẹn.

Nàng ở trong mơ trở về ngày đầu tiên xem mắt, sau khi trầm mặc, nàng ngẩng đầu lên, ở chung nhiều năm, thậm chí đã có hai hài tử, nàng cùng Trọng Văn Lâm vẫn như cũ là người xa lạ, nàng đã từng yêu nam nhân này sao, ấn tượng sâu sắc nhất ngược lại là vô số lần tranh cãi vì gia đình cùng hài tử sau này.
Lúc này, nàng kiên định nói với Trọng Văn Lâm: "Thực xin lỗi, ta hiện tại còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn nhanh như vậy, xem mắt là do mẹ của ta an bài, ý kiến của ta và mẹ ta có chút không thống nhất, lần này làm liên lụy ngươi đi một chuyến vô ích, để lỡ thời gian nửa ngày của ngươi, thật xin lỗi."

Trọng Văn Lâm lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói: "Ta kỳ thật cũng là do trong nhà bức ép, hết cách rồi, tuổi tác của ta như vậy, mẹ ta sốt ruột, ta ngược lại thật ra không quan tâm, hoàn thành nhiệm vụ thôi. Ngươi cũng không cần có gánh nặng trong lòng, chúng ta ngồi xuống tâm sự thì tốt rồi, xem như có thêm một người bằng hữu."

"Vậy thì càng tốt, sau này nếu như trong nhà hỏi tới, liền nói chúng ta đối với đối phương không có cảm giác. Ta cũng không ngại nói với ngươi, kỳ thật trong lòng ta đã có người khác, cha mẹ ta còn chưa biết. Bất quá làm phiền ngươi giúp ta giữ bí mật, ta sẽ tìm thời gian để nói với cha mẹ."
Bàn tay Trọng Văn Lâm đặt trên đầu gối từ từ nắm lên, "Như vậy a, tính cách của Lâu tiểu thư cũng quá thẳng thắn đi. Đây là chuyện đương nhiên, ta sẽ không nói lung tung."

"Cám ơn. Ta còn có chuyện, muốn nhờ Trọng tiên sinh hỗ trợ che giấu một chút. Cám ơn, cám ơn." Lâu Xuân Vũ nhanh chóng đứng dậy, cùng Trọng Văn Lâm nói tái kiến, sau đó quay đầu liền rời đi, phía sau giống như có một bàn tay vô hình đi theo nàng, nàng hận không thể lập tức chạy trốn khỏi nơi này.

"Tái kiến" Trọng Văn Lâm kinh ngạc trước biểu hiện xa cách của Lâu Xuân Vũ, nhưng mà cũng hữu lễ nói tái kiến

Khi Lâu Xuân Vũ mở mắt ra, gối đầu đã bị nước mắt thấm ướt đẫm.

Ngày hôm sau, lúc ăn cơm nàng phát hiện trên gương mặt Lâu mẹ còn dấu vết sau khi khóc xong, thần sắc Lâu ba ba tối tăm phiền muộn, nhìn thấy Lâu Xuân Vũ lúc, cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Bầu không khí trên bàn ăn phi thường áp lực. Lâu mẹ không muốn nói với Lâu Xuân Vũ một câu, từ đầu đến cuối đều tránh nàng.

Lâu Xuân Vũ cũng suy nghĩ minh bạch, trước đó nàng khát vọng được trong nhà tán thành, đời này nàng không ôm bất cứ hy vọng nào để nhận được sự tán thành của gia đình, phát hiện ra có hay không có đều không sao cả, được tán thành nàng sẽ không tăng thêm một cân thịt, không được tán thành nàng cũng sẽ không mất đi một cân thịt. Nàng chẳng lẽ còn trông chờ trong nhà mua cho nàng một phòng ở sao, đó là không thể nào, lúc trước đệ đệ trước khi kết hôn muốn mua nhà, còn hỏi nàng "mượn" mười vạn, đó là loại có mượn mà không có trả.

Đã như vậy, nàng sẽ đem người nhà xem như khách nhân, mọi người cùng nhau khách khách khí khí, vẫn duy trì một khoảng cách, đối với mọi người đều là tốt.
Lâu Xuân Vũ mới mở miệng, giọng nói chính là khàn khàn, cũng may nước nóng có thể hóa giải một chút, đệ tử cùng gia trưởng cho rằng nàng giảng bài đến hỏng mất giọng, mẹ của Thi Bình Bình thậm chí còn đi tiệm thuốc mua cho nàng hai loại thuốc ngậm cần thiết cho các lão sư là Kim tảng tử hầu bảo và Thảo san hô hàm phiến.

Trước đó Lâu Xuân Vũ đã ngậm hai loại này không biết bao nhiêu lần, không nghĩ tới ở đời này thế nhưng còn có thể lại nhìn đến.

Nàng nắm trong lòng bàn tay, có loại cảm động quen thuộc.

Nàng ngậm hai viên ở trong miệng, chờ hòa hoãn lại một chút, lại bắt đầu lên lớp cho các đệ tử.

Mùa hè càng lúc càng nóng, đến tháng 8, đã trở thành bảy tám giờ đi ra ngoài đã có thể bị nắng hong đến choáng váng, vào một buổi xế chiều Lâu Xuân Vũ học lái xe điện, sau đó đi xe điện của mẹ đến lớp, mà để các đệ tử thuận tiện lên lớp, mẹ của Thi Bình Bình liền lắp điều hòa cho gian phòng học giản dị tạm thời kia.
Trong nháy mắt khi điều hòa được bật lên, kèm theo tiếng vang rất nhỏ của máy móc, không khí mát lạnh bắt đầu thổi khắp gian phòng.

Lâu Xuân Vũ cũng không cần lo lắng giảng bài giảng đến mồ hôi đầm đìa, cũng không cần lo lắng các đệ tử sẽ bị cảm nắng.

Bởi vì chương trình học sắp kết thúc, nội dung có thể giảng giải trong một mùa hè cực kỳ hữu hạn, Lâu Xuân Vũ đều chọn một vài trọng điểm mà nói, nhìn thấy thời gian kết thúc càng lúc càng gần, Lâu Xuân Vũ dùng thời gian nhàn rỗi lại sắp xếp ra một vài bài kiểm tra, giống như các mẫu hội thoại, để các đệ tử tự học trong khoảng thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè.

Đến ngày cuối cùng kết thúc chương trình học, Lâu Xuân Vũ cùng các đệ tử nói tái kiến, mọi người không đành lòng để Lâu lão sư rời đi, kéo lấy Lâu lão sư, nhất định muốn bức nàng đem chủ đề ở trường đại học có kết giao bạn trai hay không nói cho rõ ràng.
Lâu Xuân Vũ khéo léo mà dời đi chủ đề, nhưng mà sau mười câu hỏi lại bị kéo trở về, các đệ tử cố chấp muốn biết đời sống tình cảm của nàng.

Lâu Xuân Vũ hướng những tiểu bằng hữu không bỏ cuộc này nhấc tay đầu hàng, nói: "Không có, thật sự không có. Ta thề không có kết giao bạn trai."

"Vì cái gì a, ở đại học thật thích hợp để nói yêu đương a."

"Ngoại trừ nói yêu đương cũng có rất nhiều chuyện khác a, sau này chúng ta giữ liên lạc trong nhóm, nếu như ta có chuyện gì hay, sẽ chia sẻ cùng mọi người, để mọi người mở mang tầm mắt, không cần vừa nghĩ tới đại học liền chỉ biết đến yên đương, thật không thú vị."

Trước khi Lâu Xuân Vũ phải rời đi, Thi Bình Bình cùng mọi người góp chút tiền mua lễ vật tới, là một cái ly giữ nhiệt, còn có một quyển vở nhỏ mà mọi người cùng nhau viết lời nhắn nhủ bên trong.
Sau lưng quyển vở nhỏ, vẫn là viết Lâu lão sư sớm ngày tìm được bạch mã vương tử.

Lâu Xuân Vũ dở khóc dở cười, lần lượt ôm lấy các nàng, rời khỏi phòng học được dùng tạm này.

Bởi vì thói quen mỗi ngày đi sớm về trễ, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lâu Xuân Vũ còn chưa điều chỉnh được, mỗi sáng sớm nàng đúng giờ rời giường, ở nhà ăn điểm tâm, đơn giản dọn dẹp một chút, sau đó dọc chạy bộ một vòng dọc theo con đường ven sông, thời gian trôi qua càng lúc càng giống như cuộc sống của cán bộ về hưu, dần dần, cũng có loại cảm giác thanh tâm quả dục.

Bởi vì không cần lên lớp, Lâu Xuân Vũ có càng nhiều thời gian để chú ý đến Lâu Xuân Vọng, bởi vì Lâu Xuân Vũ ở nhà, Lâu Xuân Vọng không dám lỗ mãng, không dám mở miệng hỏi cha mẹ xin tiền, ý thức được chỉ có chính mình hảo hảo đọc sách, Lâu Xuân Vũ mới có thể đối với hắn có sắc mặt tốt.
Hắn vô cùng mong mỏi mùa hè này nhanh nhanh trôi qua, hắn có thể trở lại trường học, thoát khỏi sự trói buộc của Lâu Xuân Vũ cùng cha mẹ, trải qua cuộc sống tự do tự tại.

Lâu Xuân Vũ không quên chuyện đã cùng mọi người trong phòng ước hẹn cùng đến nhà Tề Nhã Nhã vui chơi, trước khi đi còn không quên sắp xếp bài tập cho đệ đệ.

Mỗi bài làm của Lâu Xuân Vọng nàng đều xem qua, ban đầu là đầu cà lơ phất phơ không coi là việc gì to tát, đến sau này cũng đã bắt đầu dần dần coi trọng, khi làm bài tập, ít nhất trên trang vở là giữ được sạch sẽ gọn gàng, nói rõ ít nhất thái độ là đã có sửa đổi.

Lâu Xuân Vọng âm thầm cùng Lâu mẹ nói, cảm giác bây giờ tỷ tỷ hoàn toàn chính là bộ dáng chủ nhiệm lớp của hắn, cảm giác mình nghỉ hè ở nhà, cũng không có gì khác như khi lên lớp.
Lâu mẹ chỉ có thể nói: "Tỷ tỷ con còn không phải là vì muốn tốt cho con sao."

"Con muốn đi học." Lâu Xuân Vọng khó chịu đến không được, tìm đồng học trách mắng, kết quả đồng học đều không cho là đúng, Lâu Xuân Vọng đây là đang mắng hay là đang khoe khoang tỷ tỷ của hắn, ai mà biết được a.

Tề Nhã Nhã nói với Lâu Xuân Vũ chờ ở nhà ga, trong nhà Tề Nhã Nhã sẽ an bài lái xe đến nhà ga đón người, chờ đến khi Lâu Xuân Vũ xuống xe lửa, nhắn tin cho Tề Nhã Nhã nói là mình đã ở nhà ga xe lửa, Tạ Nhuế lập tức gọi điện thoại tới, hướng dẫn nàng làm sao để đi ra ngoài, đứng chờ ở trước cửa Kentucky Fried Chicken, mọi người cũng đều ở nhà ga đợi nàng, người đến đông đủ có thể xuất phát cùng lúc.

Chỉ cách một kỳ nghỉ hè không gặp mặt, khi gặp mặt mọi người lại giống như có chút lạ lẫm, sau khi mở miệng nói vài câu, cảm giác quen thuộc lại liền trở về.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Kỳ nghỉ hè rốt cuộc đã trôi qua.

Lâu Xuân Vọng: Rốt cuộc, kỳ nghỉ hè đã qua!!!

Lâu mẹ: Đều nhanh trở về trường hết đi, mỗi người đều chỉ biết phát cáu với ta.