Mà Lâu Xuân Vũ cũng không nhận ra nói lời của mình có cái gì không thích hợp, nàng tiếp tục cúi đầu dán tư liệu, Chu lão sư phụ trách ở bên cạnh một bên chỉ vào đồ uống một bên cười ha ha, "Quan hệ của các ngươi thật tốt."

Lâu Xuân Vũ cũng không biết Tống Tây Tử đang nhìn nàng, nàng chỉ muốn nhanh chóng làm xong những việc trong tay.

Tống Tây Tử cũng tham gia, cầm keo tới, đem những tư liệu còn cần sửa chữa ôm đến trước mặt mình.

Bởi vì có các nàng trợ giúp, không đến một lát liền đã hoàn thành. Tống Tây Tử nói: "Gần đây có một con phố ẩm thực, ta đã hỏi qua rồi, buổi tối có hai giờ hoạt động, ta đã xin được tiền quỹ, chúng ta có thể ra ngoài ăn một bữa."

Chu lão sư phụ trách lắc đầu, "Thôi đi thôi đi, ta không muốn đi, ngươi giúp ta đóng gói ít đồ trở về a, đợi đến khi ngươi thấy cái gì ngon, gọi ta một tiếng. Dù sao ăn uống cũng xem như tiền công, ta liền phải chọn thứ tốt nhất."


Lâu Xuân Vũ vốn cũng không muốn đi, nhưng mà Chu lão sư phụ trách thúc giục nàng đi, "Ngươi đều ngồi cả một ngày, đi giải tỏa một chút."

Lâu Xuân Vũ chỉ có thể đi theo Tống Tây Tử. Chờ đến khi hai người rờ đi, Chu lão sư phụ trách từ dưới gầm bàn lấy điện thoại ra mở trang web Tấn Giang, điểm mở tiểu thuyết đam mỹ, tiếp tục tìm tiểu thuyết nàng đang xem.

Không sai biệt lắm với những gì mà Tống Tây Tử đã biết, ở phía sau khách sạn có một con phố ẩm thực, cả một con phố dài hàng trăm mét, các loại quầy hàng vô cùng đông đúc.

Lâu Xuân Vũ nhìn thấy trái cây, liền nói luôn mua một ít quả ướp lạnh cho lão sư, nàng ngồi xổm xuống trước sạp trái cây lựa chọn trái cây, khi chọn đặc biệt cẩn thận.

Lão bản của sạp trái cây cầm lấy vài trái, muốn bỏ vào trong túi của nàng, bị Lâu Xuân Vũ ngăn cản, "Tiểu muội muội, ngươi không biết chọn, để ta chọn giúp là được rồi."


A di còn nói: "Ta chọn đảm bảo là ngọt, còn tươi, ngươi tiểu nha đầu này thật là, không tin a di có phải không."

Lâu Xuân Vũ đem những trái mà lão bản đã chọn bỏ xuống, nàng lại lựa chọn vài trái, "Chỉ những trái này, cân lên một chút."

Trên đường trở về, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử khẳng định bảo chứng: "Ta chọn mới là trái tốt, đảm bảo mỗi trái đều sẽ ngọt."

Chia phần trái cây, lão sư còn hỏi nàng trái cây là mua ở đâu, chất lượng cũng không tệ, sẽ không có hỏng. Tống Tây Tử nhớ tới khuôn mặt tự tin của Lâu Xuân Vũ, không khỏi nở nụ cười.

Buổi tối Lâu Xuân Vũ bật máy tính lên, xem qua hướng dẫn để kết nối với internet của khách sạn, trong nhóm đã lâu không hoạt động thoáng cái liền trở nên náo nhiệt.

Đồng học cao trung của nàng đã bắt đầu cuộc sống mới, vài người sôi nổi trong nhóm còn bàn đến chuyện lúc nào sẽ gặp mặt liên hoan. Còn nói hẹn thời gian đi du lịch.


Mà trong nhóm đệ tử của nàng, bởi vì là thứ bảy, số người lên mạng cũng nhiều một chút, khi Lâu Xuân Vũ tiến vào, ba chữ Lâu lão sư đã tràn đầy màn hình.

Mà một màn này cũng khắc sâu vào tầm mắt Tống Tây Tử, nàng không khỏi tò mò mà đi tới, "Vì cái gì nhiều người gọi ngươi là lão sư như vậy?"

"Nghỉ hè ta dạy thêm tại nhà." Tống Tây Tử tắm xong bên người còn mang theo nhiệt khí, mái tóc ẩm ướt dùng khăn mặt tùy ý quay qua, lọn tóc còn treo bọt nước.

Sau khi Lâu Xuân Vũ nhìn thấy bàn tay liền ngứa, không thể không quản, nhịn không được cùng nàng trao đổi vị trí, để cho nàng ngồi xuống, thay nàng lau tóc.

Tống Tây Tử cảm thấy tính cách của Lâu Xuân Vũ rất thích hợp làm lão sư nhà trẻ, nàng thậm chí không cần động thủ, ngồi một chỗ, đã có người giúp nàng. Hơn nữa không phải là lau, chỉ là dùng khăn mặt thấm khô từng chút.
"Thật nhiều người, trong một nhóm có hơn năm mươi người gọi ngươi là lão sư, một kỳ nghỉ hè ngươi sẽ dạy nhiều đệ tử như vậy sao, một đệ tử ngươi kiếm được bao nhiêu?"

"Không phải, kỳ thật liền chỉ có ba đệ tử, đều là nữ sinh, một người là đệ tử sơ trung, hai người là đệ tử tiểu học, những đồng học khác là các nàng giới thiệu vào." Tóc của Tống Tây Tử bây giờ vẫn còn là màu đen, chưa từng nhuộm qua, bởi vì trường học quản rất nghiêm khắc, còn chưa tới thời điểm có thể nhuộm tóc, cho nên bây giờ chất tóc rất tốt, dài đến giữa lưng rồi vẫn không có bị chẻ ngọn.

Mà lần đầu tiên khi Lâu Xuân Vũ nhìn thấy Tống Tây Tử tóc của nàng chính là đã nhuộm, là một phong thái khác.

Như bây giờ cũng tốt, ít nhất mái tóc rất êm thuận. Lâu Xuân Vũ thậm chí không nhận ra động tác trên tay nàng có bao nhiêu nhẹ nhàng.
Tống Tây Tử không có chuyện gì để làm, nhìn thấy cuộc trò chuyện trong nhóm của nàng, dễ dàng nhìn qua QQ của Lâu Xuân Vũ một chút, phát hiện QQ của nàng thật sự an tĩnh, bằng hữu cũng không có mấy người, hơn nữa đều cẩn thận chia thành từng nhóm, đồng học ở nhũng giai đoạn khác nhau, người nhà, đệ tử, không có ai khác nữa

Mà avatar của Lâu Xuân Vũ vẫn còn để avatar của hệ thống, không có thành viên đa dạng, thoạt nhìn liền tương đồng với con người của nàng, không náo nhiệt.

"Bọn họ đối với ngươi thật nhiệt tình, bình thường trong nhóm liền nói chuyện phiếm sao?"

Lâu Xuân Vũ tìm đến quạt điện, rất tự nhiên liền thay nàng thổi tóc, "Ân, còn có một chút vấn đề liên quan đến chuyện học tập, bọn họ không giải được đề mục sẽ hỏi ta, ta có thể trả lời đều sẽ thay bọn họ trả lời."
"Ân, thấy được, có một câu hỏi toán học, hỏi ngươi có thể giải thích hay không, đề mục này không phải là rất đơn giản sao..." Tống Tây Tử lấy bút ra viết xuống phương trình trên giấy note, rất nhanh liền tìm ra đáp án.

"Bọn họ không biết a, cho nên phải giảng giải cho bọn họ cách làm như thế nào."

"Vậy ngươi thường đều là giảng dạy như vậy sao."

"Ta dùng phần hình vẽ của hệ thống, ta sẽ đem phương trình viết xuống phần hình vẽ, chụp màn hình cho bọn họ xem, sau đó lại giảng giải. Có đôi khi bọn họ cũng sẽ gọi điện thoại tới, ta cùng bọn họ trò chuyện qua điện thoại."

"Có chút phiền toái."

"Cũng khá tốt, bởi vì vấn đề đều không khó."

Mái tóc của Tống Tây Tử đã được làm khô, lúc này hiện ra trạng thái bồng bềnh, Lâu Xuân Vũ dùng ngón tay chải vuốt mái tóc dài của nàng, đem lọn tóc vén đến sau vành tai của nàng.
"Ngươi xem ngươi, ôn nhu săn sóc như vậy, về sau nhất định là một người mẹ tốt."

"Hy vọng." Chỉ có Lâu Xuân Vũ biết, nàng đã từng là một người mẹ, hơn nữa còn là một người mẹ thất bại.

Khi Lâu Xuân Vũ thu dọn máy sấy, Tống Tây Tử mở trình duyệt ra, trang truy cập trước đó được mở ra, mà Tống Tây Tử vừa vặn nhìn đến trang Thiên Nhai.

Trong nháy mắt nhịp tim Lâu Xuân Vũ ngừng lại một chút.

Cũng may, trang web còn đang hiện ở trang chủ của Thiên Nhai, các loại tin tức bát quái được sắp xếp dày đặc, đoạt lấy ánh mắt người.

"Ngươi cũng xem Thiên Nhai a." Tống Tây Tử lập tức hứng thú. Nàng thật nhìn không ra, loại người như Lâu Xuân Vũ đối với bát quái cũng có hứng thú. Điều này làm cho nàng có chút bất ngờ, bởi vì nàng cho rằng Lâu Xuân Vũ là loại người nghiêm trang học tập, không quan tâm đến những câu chuyện của gia trưởng.
"Khi có thời gian sẽ xem qua một chút." Nhiệt độ trên mặt Lâu Xuân Vũ còn chưa lui xuống. Nàng sợ những thứ mình viết bị Tống Tây Tử thấy được, nhưng mà vừa nghĩ lại cảm thấy làm sao có thể trùng hợp như vậy, Thiên Nhai nhiều chuyên mục như vậy, làm sao có thể từ tỷ lệ lớn như vậy lại tùy tiện đi vào mục Một đường đồng hành.

Lâu Xuân Vũ tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra, áo ngủ của nàng rất đơn giản, chính là một kiện Tshirt màu trắng, trên Tshirt có in hình một con mèo nhỏ, còn có một quần bông ngắn.

Khi nàng từ phòng tắm đi ra, Tống Tây Tử đang ngồi xếp bằng trên giường, đánh giá con mèo nhỏ trước ngực nàng, nhịn không được mà bật cười.

"Thật kỳ quái sao?" Lâu Xuân Vũ cho là mình mặc có chỗ nào không đúng, cúi đầu kiểm tra một chút, bình thường nàng ở trong phòng ngủ chính là mặc như vậy.
Tống Tây Tử lắc đầu, nói: "Ta không nói ngươi kỳ quái, ta chẳng qua là cảm thấy con mèo này rất đáng yêu. Ngươi thích mèo sao?"

"Ân, thích." Lâu Xuân Vũ nhớ tới sau khi mình qua đời mà đi theo bên cạnh Tống Tây Tử một đoạn thời gian, con mèo mà Tống Tây Tử nuôi dưỡng kia đã trở thành bằng hữu của nàng. Bởi vì con mèo kia có thể nhìn thấy nàng, tuy rằng không nói chuyện, cũng không thể khiến nàng tới gần vuốt ve, nhưng mà loại cảm giác làm bằng hữu này, liền mang đến chút ấm áp duy nhất trên thế giới này cho một linh hôn như nàng.

"Ta không thích mèo. Ta cảm thấy nuôi dưỡng mèo rất phiền phức." Tống Tây Tử nói.

Lâu Xuân Vũ mãnh liệt ngẩng đầu, nàng không thích mèo? Vậy tại sao nàng lại muốn nuôi con mèo kia?

"Lúc trước ta đọc sách, trong sách nói, nuôi mèo là chuyện mà một người rất cô độc mới có thể làm." Tống Tây Tử nhìn hình chú mèo trước ngực Lâu Xuân Vũ vài lần, Lâu Xuân Vũ tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra, đương nhiên không có mặc nội y, hình in trước ngực bởi vì bộ ngực trẻ trung của Lâu Xuân Vũ mà trở nên ba chiều, nhìn rất có tư vị nữ nhân, nàng tất nhiên sẽ so sánh, làm cho nàng kinh ngạc chính là Lâu Xuân Vũ rõ ràng là có nội hàm như vậy, có thể nói là thâm tàng bất lộ. Bình thường mặc quần áo đều rất quy củ, nửa điểm cũng không để lộ dáng người, đến khi mặc áo ngủ mới biết được người kia chính là che giấu bản thân mình.
Ánh mắt Tống Tây Tử dò xét ở trước ngực nàng, làm cho Lâu Xuân Vũ không được tự nhiên, nàng bất giác mà cong lưng, làm cho bộ ngực không thể hiện rõ ràng như vậy.

Từ khi bộ ngực bắt đầu phát triển đến nay, nàng liền rất sợ bị người khác chú ý tới ngực của nàng, nếu như có ánh mắt của người khác dừng lại trước ngực của nàng, này sẽ làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.

Nàng hâm mộ những nữ nhân tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng làm không được, có đôi khi nàng thậm chí sẽ mặc loại nội y chật chội một chút, đem bộ ngực đè ép lại, như vậy mới làm cho nàng cảm thấy có cảm giác an toàn.

Khi nàng có một thân phận khác là lão sư, nàng cũng rất quan tâm đến sức khỏe tinh thần và thể chất của các tiểu cô nươn, có đôi khi sẽ nói với các nữ sinh phải tự tin, nhưng mà nói thì dễ dàng, nhưng đối với chính bản thân, nàng lại không có cách nào để trở nên tự tin
Tống Tây Tử đã nhận ra sự biến hóa của Lâu Xuân Vũ, nàng đang khom lưng!

Tống Tây Tử biết có một vài cô nương ở thời kỳ trưởng thành sẽ quá phận để ý đến ánh mắt người khác, liền muốn phủ quyết sự phát triển của bản thân. Chỉ là nàng không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ đối với bàn thân cũng là không tự tin như vậy.

"Ngẩng đầu lên, đều là nữ nhân, không cần che giấu bản thân, ta cũng sẽ không cùng ngươi so lớn so nhỏ." Huống chi, chính mình là càng lớn hơn không phải sao.

Lời nói thẳng thắn lớn mật của Tống Tây Tử, làm cho Lâu Xuân Vũ không biết nên đáp lại thế nào, mà linh hồn đã hơn ba mươi tuổi của mình, thế nhưng lại thua trước một cô nương mới vừa mười tám tuổi,

Lúc này Lâu Xuân Vũ lặng yên thẳng lưng lên, hơi buông lỏng một chút, nhưng bởi vì bộ ngực có biến hóa lại ngại ngùng mà nằm xuống giường.
Tống Tây Tử nằm nghiêng hướng về phía nàng, một tay ôm đầu, hỏi nàng: "Trong phòng của các ngươi không đàm luận những chuyện này sao?"

"Chuyện gì?" Lâu Xuân Vũ hỏi.

"Chính là một vài chuyện liên quan đến thể chất của nữ nhân."

"Trong phòng của các ngươi nói chuyện đó sao?"

"Nói a, vì cái gì không nói, chúng ta buổi tối liền lái xe."

Lâu Xuân Vũ bối rối, "Lái xe? Lái xe đi đâu?"

Lại có người không biết ý tứ của từ này, Tống Tây Tử nở nụ cười, "Chính là tán ngẫu, mọi người trong phòng chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về một số chủ đề riêng tư của nữ nhân a, ví dụ như... Đối mặt với ngươi ta bỗng nhiên nói không nên lời a."

Hai người bỗng nhiên trầm mặc, sau đó trong phòng bật ra tiếng cười to.

"Kỳ thật những chuyện này ta đều biết." Dù sao nàng cũng có một nữ nhân tâm a. Lâu Xuân Vũ nằm thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên trần nhà, chớp mắt vài cái, "Nhưng mà ta không thể vượt qua sự mặc cảm đã tồn tại thật lâu trong lòng. Ta cảm giác mình không xinh đẹp chút nào. Ta hâm mộ nữ hài tử khác, vì cái gì như vậy... Như vậy tự nhiên mà thể hiện ra khía cạnh xinh đẹp của bản thân."
"Ta cảm thấy a, đầu tiên, ngươi phải cảm nhận được vẻ đẹp của bản thân, có phải người bên cạnh ngươi rất ít khi khen ngươi hay không?"

Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng mà gật đầu, nghe được bên kia truyền đến tiếng gật đầu, Tống Tây Tử thở dài, "Khi ta vừa phát triển cũng rất bối rối, thậm chí không biết làm sao, nhưng mà mẹ của ta liền sẽ cùng ta thảo luận chuyện ở những tình huống nào nên chọn lựa nội y thế nào, bà còn đưa đến ta quầy chuyên doanh*, để a di ở quầy hàng nội y chọn lựa nội y cho ta, đôi mắt của a di kia rất sắc bén a, ta mặc y phục của nàng cũng có thể nhìn ra được ta thích hợp mặc hình thức gì, sau đó nàng dẫn ta đến phòng thay quần áo, để ta cởi y phục xuống, nàng từng kiện từng kiện giúp ta thử nội y, nói cho ta biết nội y phải mặc làm sao mới thích hợp. Kỳ thật sau khi đã thản nhiên đối mặt với sự phát triển của bản thân, liền sẽ cảm thấy chuyện này thật sự không có gì."
(*Cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá)

"Ân." Lâu Xuân Vũ nhắm mắt lại, không nghĩ tới bản thân hơn ba mươi tuổi cư nhiên lại được Tống Tây Tử mười tám tuổi giáo dục. Bất quá nàng nghe xong trong lòng liền gợn sóng, đột nhiên nghĩ đến chính nàng lần nữa được sống lại, mang theo trí nhớ của kiếp trước, thời khắc đó khi sống lại, nàng chính là có cơ hội để sửa chữa những điểm chưa trọn vẹn của bản thân.