Ngày mở lớp, trời chưa sáng Lâu Xuân Vũ đã thức dậy, khi nàng dọn dẹp cái chăn, Tề Nhã Nhã vừa mới có chút ý thức, mơ mơ màng màng nhìn đến Lâu Xuân Vũ ở đối diện đã ngồi dậy, nàng cũng ngồi dậy theo, nàng xoa xoa mắt, hỏi: "Xuân Vũ, trời còn chưa sáng đâu, hôm nay phải lên lớp sao?"

"Không cần lên lớp, hôm nay là thứ bảy, ta có việc muốn đi ra ngoài, ngươi ngủ tiếp đi." Động tác của Lâu Xuân Vũ càng trở nên nhẹ nhàng.

Tề Nhã Nhã bẹp miệng, nghĩ đến hôm nay hình như là thứ bảy không sai, nàng có thể ngủ một giấc đến giữa trưa, cho nên nàng lại lần nữa nằm xuống, ôm lấy thú bông của nàng, tiếp tục nằm mơ.

Lâu Xuân Vũ leo xuống giường, duỗi tay ra ngoài ban công cảm thụ nhiệt độ bên ngoài, cảm giác lạnh lẽo từ phần da thịt lộ ra lan tràn vào trong lòng của nàng.


Nàng lại mặc thêm một chiếc áo hoodie, bởi vì phải ở lại khách sạn một buổi tối, nàng còn mang theo máy tính, thuận tiện đem đồ dùng rửa mặt cũng mang theo, nàng không biết tình huống khách sạn bên kia, dứt khoát chỉ dùng bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng quen thuộc của mình.

Lúc này màn hình điện thoại di động phát sáng, trước khi điện thoại kịp rung lên Lâu Xuân Vũ đã cầm lấy, Tống Tây Tử hỏi nàng có đi ra chưa.

Nàng nhắn lại hai chữ -- lập tức. Sau đó đeo balo trên lưng, cẩn thận mà đóng cửa.

Lúc này mới năm giờ, trời còn tối, ngay cả đèn đường cũng không có sáng lên.

Lúc Lâu Xuân Vũ xuống lầu còn nhờ a di để cửa mở cho nàng đi ra ngoài.

Trên con đường chính bên cạnh ký túc xa, một chiếc xe đậu ở bên đường, bên trong ánh đèn sáng rỡ, Lâu Xuân Vũ thị lực tốt, liếc mắt liền nhìn thấy Tống Tây Tử ngồi ở trên ghế lái.


Lâu Xuân Vũ nhanh chóng chạy tới, mở cửa xe bên ghế lái phụ, ngồi lên.

"Có ổn không, dậy sớm như vậy có mệt hay không?"

"Ta bình thường không sai biệt lắm cũng sáu, bảy giờ liền thức dậy, cho nên vẫn ổn." Cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, Lâu Xuân Vũ vui mừng vì bản thân mang thêm một bộ y phục, nếu không đến nơi nhất định sẽ bị đông thành nước đá rồi.

Tống Tây Tử giao phó công việc cho nàng: "Chờ đến đó, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm đăng ký thì tốt rồi, những thứ khác để ta đến chịu trách nhiệm."

"Được rồi, đúng rồi, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi." Lâu Xuân Vũ suy nghĩ kỹ mới lại mở miệng.

"Vấn đề gì?"

"Ngươi bình thường bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ học tập?"

"Học tập xem như là thiên phú a." Tống Tây Tử nói rả bản thân đều không tin, nàng nở nụ cười, nói: "Lão bản của ta, Trương Hâm, ngươi biết đi. Hắn là học trưởng trực hệ của ta, hắn lúc đó là tốt nghiệp ưu tú, tất cả ngành học đều không rớt tín chỉ nào, hơn nữa các môn đều là cao điểm." Tống Tây Tử cúi người, đến bên tai Lâu Xuân Vũ, nhẹ nói: "Hắn đem bút ký thời đại học của hắn đều truyền cho ta, ngoại trừ những này, còn có kỹ xảo để đối phó với lão sư ở các khoa, hắn liền chỉ dẫn ta những nguồn đề mục mà các giáo sư ưa thích, đều được ghi chú chi tiết."


Thanh âm của Tống Tây Tử gần bên tai, lời nói của nàng mang theo nhiệt khí truyền tới trong đầu Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nhịn không được mà rụt vai, "Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi không cần áp sát như vậy."

Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, đúng a, trong xe này không có người ngoài, nàng cần gì nói nhỏ giọng như vậy.

"Thắt dây an toàn." Tống Tây Tử tìm chủ đề, đem sự lúng túng trong lòng áp đi."Sau đó thì sao, mặc dù kỳ thi là dựa trên sự tích lũy học tập thường ngày, nhưng mà cũng phải tìm được kỹ xảo, ta có cơ hội, có thể chỉ điểm cho ngươi vài câu, đúng rồi, ngươi sẽ không cảm thấy ta là mưu lợi, không làm việc đàng hoàng đi?"

"Không phải không phải, ta cảm thấy ngươi rất thông minh, hơn nữa, rất lợi hại. Giống như ta, chỉ biết làm mọt sách, ngoại trừ đọc sách ứng phó cuộc thi, mặt khác cái gì cũng không biết."
Tống Tây Tử nghĩ nàng cũng không dám nói phải, "Có cơ hội ta sẽ chỉ ngươi. Bất quá là bí mật, Trương Hâm không chịu cho người ngoài, chỉ cho một tiểu học muội là ta, như vậy, ngươi xem như là đồ đệ của ta, đồ đệ truyền cho đồ đệ, không tính là truyền cho người ngoài."

Lâu Xuân Vũ nhịn không được mà cười rộ lên, được Tống Tây Tử xem như là người của mình, làm cho nàng cao hứng không thôi.

Tống Tây Tử các nàng đặt khách sạn được xem như khách sạn bốn sao tương đối tốt trong ngành, bầu không khí và phong cách trang trí đơn giản, để tiện lên lớp, lớp học được sắp xếp trong phòng họp, học viên ở ký túc xá đã được sắp xếp theo bàn. Các đệ tử có mặt tại khách sạn chỉ cần lấy số phòng theo mẫu là được.

Bởi vì đây là chương trình học cuối tuần, chỉ lên lớp thứ bảy chủ nhật, thời gian lại sắp xếp vô cùng kín, từ sáng đến tối đều có sắp xếp chương trình học. Lão sư lên lớp tương đối vất vả, việc cần phải làm tương đối nhiều.
Cũng may có một lão sư chính ở đây, trợ lý Lâu Xuân Vũ liền thoải mái hơn rất nhiều, dưới sự dẫn dắt của Tống Tây Tử nàng cùng lão sư chính gặp mặt, sau khi tự giới thiệu, Chu lão sư liền bố trí nhiệm vụ cho nàng, để nàng đi đăng ký nhân số.

Khi Tống Tây Tử đi vào phòng học, phát hiện trong phòng họp đã ngồi đầy người, Tống Tây Tử đứng trên đài giới thiệu nhóm đệ tử đại nhị đại tam, cũng không có chút luống cuống nào, tự nhiên thanh thản, mà Lâu Xuân Vũ nghĩ, sự tự tin của Tống Tây Tử nhất định có thể làm cho đệ tử đối với lớp này càng thêm tin tưởng.

Này đại khái chính là mị lực trong tính cách của Tống Tây Tử.

Sau khi đếm qua số lượng người, Lâu Xuân Vũ đánh dấu tên một số đệ tử còn chưa đến.

Mà một ngày này vừa mới bắt đầu.

Lúc làm việc Lâu Xuân Vũ cảm nhận được công việc không bề bộn như Tống Tây Tử nói, nhưng mà sẽ rất vất vả để theo sát mọi chuyện đang diễn ra, sự tình linh tinh rất nhiều, hơn nữa giống như một tổ ong, làm cho nàng hận không thể mọc thêm nhiều đôi tay để xử lý mọi chuyện, mọc thêm nhiều cái miệng để giải thích mọi chuyện.
Đợi đến khi mọi người lên lớp, nàng lại trở nên nhàn rỗi, nàng ngồi trong một góc nhỏ ở phòng họp, cùng đệ tử lắng nghe lão sư giảng bài.

Trong quá trình lão sư giảng bài, nàng cũng nghiêm túc lắng nghe, xem như âm thầm học một chút.

Tống Tây Tử bận rộn xong những chuyện khác, đi đến phòng họp nhìn tình hình lên lớp, liền nhìn thấy Lâu Xuân Vũ ngồi ở trên ghế bên cạnh tường nghiêm túc nghe giảng bài.

Chú ý thấy nàng tới đây, Lâu Xuân Vũ vội đứng lên, còn cho rằng bị Tống Tây Tử bắt gặp bản thân lười biếng mà muốn khiển trách mình.

Tống Tây Tử vẫy tay với nàng, đi ra cửa trước, Lâu Xuân Vũ cùng đi ra theo, đóng cửa lại.

"Ta như vậy có phải là không được hay không a, ta thấy không có chuyện gì, ta mới ngồi ở đó nghe giảng bài." Lâu Xuân Vũ thấp thỏm không yên mà hỏi.
Tống Tây Tử lắc đầu, "Không cần khẩn trương, không có việc gì, sẽ không có ai trách ngươi, nếu như mọi người đều đang lên lớp, ngươi ngồi ở đó xem như là giám sát mọi người lên lớp."

Lúc này Lâu Xuân Vũ mới yên tâm, "Vậy là tốt rồi."

Dưới ánh mắt trêu chọc của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ chỉ chỉ vào bên trong, nói: "Ngươi tìm ta còn có chuyện gì khác không?"

"Cho ngươi, đây là một thẻ phòng khác, ta về phòng trước, sau khi tan lớp ngươi trở về phòng là được rồi, nếu như lúc đó ta đã ngủ rồi, ngươi liền đừng để ý đến ta, ta ngủ rất say, trời sập xuống đều nhao nhao không tỉnh."

Tống Tây Tử ở trước mặt người khác thần thái vốn luôn sáng láng hiện tại thoáng cái liền lộ ra vẻ mệt mỏi sau khi thức đêm, tối hôm qua vội vàng làm bài tập, đến rạng sáng nàng mới ngủ, sáng sớm lại tới đón Lâu Xuân Vũ, lúc này tinh thần đều đã hao tổn hết rồi.
Chú ý tới quầng thâm còn không che đi được của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ đau lòng nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Còn có ngươi yên tâm, ta sẽ đem công việc xử lý tốt."

Khi lên lớp Lâu Xuân Vũ một bên nghe giảng bài, một bên phân tâm nghĩ đến chuyện của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử đối với công tác nghiêm túc làm cho người ta kính nể, ở nơi riêng tư thỉnh thoảng sẽ toát ra một mặt mệt mỏi, lại làm cho nàng đau lòng. Nàng có đôi khi thật sự bị Tống Tây Tử mê hoặc, quên mất người kia cũng là một cô nương bình thường.

Một cô nương bình thường như vậy sau khi tốt nghiệp đại học lại dựa vào bản thân mà đặt chân ở nơi thành phố lớn này, có tất cả mọi thứ mà mọi người ghen tị, những điều đó không phải là từ trên trời rớt xuống, cũng không phải là dựa vào cha mẹ, toàn bộ là nhờ vào chính nàng.
Mà Lâu Xuân Vũ nghĩ chính là, nếu như nữ nhi của mình có thể biến thành Tống Tây Tử, bản thân hẳn là rất kiêu ngạo, cũng hẳn là đau lòng biết bao a.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ mỉm cười, nàng có được linh hồn ba mươi tuổi, trực giác dường như đã đem Tống Tây Tử vừa mới trưởng thành xem như nữ nhi.

Giữa trưa khi dùng cơm, Lâu Xuân Vũ còn nhớ Tống Tây Tử chưa có ăn cơm, đơn giản ăn một chút, nàng lấy một vài món điểm tâm đặt trên đĩa, cho dù bị lạnh cũng không ảnh hưởng đến hương vị, sau đó lấy một chén cơm, lại chuẩn bị một ít nước trái cây, sau khi trao đổi với quản lý nhà ăn, liền cầm theo một phần thức ăn rời khỏi nhà ăn, quét thẻ vào phòng, lúc đi vào phòng bức màn còn được kéo kín, chăn trên chiếc giường gần cửa sổ phồng lên.

Lâu Xuân Vũ cởi giày ra, đi chân trần giẫm lên thảm trải sàn, không có phát ra một điểm thanh âm.
Đem cơm trưa đã chuẩn bị cho Tống Tây Tử đặt trên bàn, bên cạnh còn có bát đũa.

Nàng cũng không biết Tống Tây Tử lúc nào sẽ tỉnh lại, cũng không biết đến lúc đó người kia có muốn ăn hay không, nàng chỉ muốn chuẩn bị trước, vạn nhất đói bụng, trước tiên liền có thể ăn một chút.

Sau đó nàng lấy một mảnh giất note từ trong ngăn kéo khách sạn đã cung cấp, viết một tờ cho Tống Tây Tử ----- tỉnh lại nếu như đồ ăn còn nóng liền ăn một chút, nếu như không thích ăn để lại là được rồi, ta trở về sẽ dọn dẹp.

Viết xong, nàng đi đến bên giường của Tống Tây Tử, lúc này hơn phân nửa gương mặt của Tống Tây Tử là vùi vào trong chăn, đang ngủ thật say. Nàng âm thầm nói một câu: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Lúc đi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Nàng đi không bao lâu, Tống Tây Tử liền tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy bữa trưa được chuẩn bị cho mình đặt ở trên bàn.
Nàng chạm vào chén liền phát hiện đồ ăn trong chén còn nóng, lại thấy tờ giấy kia, là chữ viết của Lâu Xuân Vũ.

Nàng nhớ tới những lời Liêu Dật Vân từng nói về Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ là người trưởng thành nhất trong phòng của các nàng, bên cạnh Lâu Xuân Vũ có một loại ánh sáng ấm áp.

Tuy rằng khi đó những lời này khiến cho Tống Tây Tử cảm thấy buồn cười, nhưng mà thật sự tiếp xúc cùng Lâu Xuân Vũ, mới biết được nàng có thể cẩn thận tới mức độ nào.

Buổi chiều Tống Tây Tử khôi phục tinh thần, mà công tác thuộc về bổn phận của Lâu Xuân Vũ cũng gần như đã làm xong, hẳn là có thể đi rồi. Buổi chiều tư liệu đưa qua có điểm sai lầm, bị lão sư nhìn ra, lão sư nhờ lão sư phụ trách in lại vài trang, cắt ra dán đè lên tư liệu ban đầu. Công việc này khối lượng có chút lớn, Lâu Xuân Vũ nhìn thấy lão sư phụ trách bận rộn không có thời gian, nàng cũng nhịn không được mà ngồi xuống hỗ trợ.
Cho nên khi Tống Tây Tử tìm đến Lâu Xuân Vũ, nhìn thấy hai người đang vùi đầu vào giữa một đống giấy tờ lớn nhở, thỉnh thoảng cầm keo dán lên tư liệu.

Nàng nghe được lão sư phụ trách đang nói chuyện phiếm cùng Lâu Xuân Vũ: "Ngươi mới đại nhất, áp lực học tập có phải rất lớn hay không? Chủ nhật ngươi đi ra ngoài, sẽ không để lỡ chuyện học tập của ngươi sao?"

"Ta có mang bài tập tới, buổi tối có thời gian ta liền sẽ làm bài tập, kỳ thật hiện tại hoàn hảo, học đại học toàn bộ dựa vào tự giác, dù sao không phải là đệ tử cao trung, dựa vào lão sư áp lực mới chịu làm bài tập."

"Đúng vậy a, tính tự giác của đệ tử rất quan trọng, có tính tự giác lão sư liền có thể thoải mái hơn rất nhiều, ngươi từng nghe qua một câu chuyện đùa này sao? Học hải vô nhai, lão sư là người cầm lái, đem đệ tử từng người một đưa sang bờ bên kia, phát hiện có đệ tử rơi xuống sông, một bên này kéo lên, bên kia đệ tử lại rơi xuống, nhìn lại còn có người đang bơi trở về."
"Ha ha ha... Là như vậy sao..." Lâu Xuân Vũ cùng lão sư phụ trách trò chuyện đặc biệt vui vẻ.

Tống Tây Tử đi mua vài ly đồ uống tới đây, phát hiện hai người vẫn còn đang trò chuyện.

"Ngươi tỉnh rồi?" Khi Lâu Xuân Vũ chào hỏi nàng, trên mặt còn mang theo dáng tươi cười vui vẻ, lúc này Tống Tây Tử mới phát hiện thì ra khóe miệng của nàng có một lúm đồng tiền nhỏ nhỏ. Phát hiện này làm cho đôi mắt Tống Tây Tử tỏa sáng. Là lúm đồng tiền nhỏ này làm cho Lâu Xuân Vũ tăng thêm một tầng sáng rọi, giống như trên bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên lướt qua một đạo cầu vồng, người nhìn thấy đều sẽ dừng bước lại mà ca ngợi một tiếng.

"Cám ơn ngươi đã chuẩn bị cơm trưa cho ta, ta ngủ say đến mức đều muốn quên chuyện ăn cơm, cũng may không chết đói a." Tống Tây Tử không chút khoa trương mà nói, lúc trước nàng còn từng bị ngất xỉu vì tuột đường huyết. Là để biểu đạt lòng biết ơn, nàng liền mua đồ uống đến.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi bị tuột đường huyết, lại không ăn cơm đúng bữa, cẩn thận lại ngất xỉu." Lâu Xuân Vũ nói xong, trái tim Tống Tây Tử giống như bị gõ nhẹ một cái, chuyện nàng bị tuột đường huyết trên cơ bản có rất ít người biết đến, Lâu Xuân Vũ làm sao biết được?