Tề Nhã Nhã nhìn thấy trên màn hình điện thoại, là tin nhắn người nhà gởi tới, ba ba nàng vẫn là hối thúc nàng nhanh chóng quyết định, muốn nàng nhanh xác định phòng ở, bọn họ mua phòng ở cho nàng.

Lễ mừng năm mới khi về nhà, nàng cùng cha mẹ nghiêm túc mà nói qua, nàng muốn lưu lại nơi khác đi làm, đơn giản là ở nơi khác tìm được vị trí của chính mình, nếu như nàng lựa chọn về nhà, trải qua cuộc sống như cha mẹ nàng hy vọng nàng trải qua, nàng có thể sẽ không vui.

Thuận tiện cũng nói một chút bản thân không có ý định kết hôn, hy vọng cha mẹ có thể chuẩn bị sẵn sàng, không cần lại ôm hy vọng.

Sau khi nói xong những lời này, cha mẹ phản ứng có chút vượt quá sự đoán của Tề Nhã Nhã. Tề Nhã Nhã cho rằng cha mẹ nhất định sẽ phản đối, bởi vì lúc trước nàng cùng trong nhà từng vì những chuyện này mà có thể nhao nhao đến vài năm không liên lạc, chỉ sợ hiện tại ý tưởng của cha mẹ vẫn là giống như trước, không cho nàng nửa điểm đường sống. Mà trên thực tế, sau khi cha mẹ trầm mặc thật lâu, ba ba ho nhẹ vài tiếng, nói: "Mấy ngày này, mẹ con cũng nghĩ rất nhiều, hiện tại giao thông cũng thuận tiện, đi lại không tốn bao nhiêu thời gian, con muốn tiếp tục đi làm, chúng ta cũng không quản con, lo lắng duy nhất chính là chỗ ở của con, con còn ở trong nhà của lão bản, cũng là không tốt, sao có thể luôn quấy rầy người khác."


"Cũng không có quấy rầy nàng, dù sao chúng ta quan hệ rất tốt, huống chi con cũng không phải là ăn không ở không, vệ sinh phòng ở là do con dọn dẹp, từ trên xuống dưới phòng ở lớn như vậy, ngoại trừ con, còn có ai có thể làm việc nhà..."

"..." Nói xong liền phát hiện biểu lộ của cha mẹ không hẹn mà cùng thật giống nhau, chính là giống như nuốt sống một ngụm chanh, bộ dạng bị chua đến nói không ra lời.

Sau đó Tề Nhã Nhã nghĩ đến, hẳn là lúc đó bản thân đem chính mình nói đến thật lợi hại, cha mẹ không tin.

Nhưng mà sau này, cha mẹ bắt đầu đốc thúc nàng mua phòng, còn nói nếu thật sự không muốn trở về, cũng nhanh chút định được phòng ở bên kia, giá cả không là vấn đề, khu vực tốt một chút, diện tích phòng có thể lớn một chút là tốt nhất, Tề mẹ còn để lộ ra ý định sau này thỉnh thoảng muốn đến nhà nàng ở một chút.


Nàng là không nghĩ tới mua phòng ở Thượng Hải, nhưng mà trong nhà thúc giục nàng như vậy, nàng cũng là con la vội vàng trước cây roi, trong lúc bất tri bất giác đã bắt đầu tìm xem phòng. Mà nàng cũng tìm không thấy người có thể tham khảo, tìm Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ cũng vừa lúc có chút thời gian, giúp nàng làm tham khảo, cuối cùng đem lựa chọn cắt giảm xuống còn ba phòng ở, trong ba phòng ở này, nàng chỉ cần lựa chọn một cái, điểm điểm ngón tay, chứng nhận bất động sản liền tới tay.

Tề Nhã Nhã hẳn là vui vẻ, nhưng mà trong lòng là tư vị không nói ra được, cảm xúc ngổn ngang, giữ vững được nhiều năm như vậy, cho rằng có thể dựa vào chính mình không cần dựa vào trong nhà, kết quả vẫn là đưa tay nhận từ trong nhà. Hơn nữa đây càng giống như là trong nhà đền bù cho nàng, nàng thậm chí hoài nghi mình có phải bị bệnh hay không, trước kia khi mỗi ngày cùng trong nhà đối nghịch, sinh hoạt rất khổ, cũng rất vui vẻ, bây giờ trong nhà theo ý của nàng, nàng bắt đầu hoài nghi có phải hay không cha mẹ đã có đệ đệ không cần nàng nữa.


Nhưng mà trong nhà đã thúc giục nhiều lần, nàng không tiện do dự nữa, sau khi so sánh, lựa chọn được một bộ phòng ở, chủ nhà chính là đang vội vàng sang tay, sau khi cha mẹ Tề Nhã Nhã nghe được câu trả lời của nàng, buổi chiều liền chạy tới, gọi môi giới, kéo theo Tề Nhã Nhã xem qua phòng ở kia.

Mới biết được phòng ở kia xác thực rất lớn, đã được lắp đặt thiết bị đơn giản, nhưng mà bố cục quy hoạch vẫn rất tốt, cửa sổ lại lớn, tầm nhìn phía ngoài rất tốt, khuyết điểm là phương tiện vận chuyển phụ cận chưa phát triển, vẫn còn khá tẻ nhạt.

Tề mẹ không quá hài lòng, cho rằng quá lãnh thanh, đường đi xung quanh đều là mới xây dựng, ngay cả một trung tâm mua sắm lớn đều không có, nhưng mà Tề Nhã Nhã cũng rất ưa thích nơi này, kiên trì chọn phòng ở này, cũng không xem nơi khác nữa.
Tề mẹ cũng không có ý kiến phản đối, ký hợp đồng với bên môi giới.

Tề Nhã Nhã cùng Tề mẹ ngồi trong văn phòng môi giới, Tề mẹ nói: "Sau này con có chỗ ở, cũng không cần khổ cực như vậy a."

"Con không nói con khổ cực."

"Con đều phải làm việc nhà cho người ta, còn không khổ cực sao, con trước kia ở nhà mẹ có từng để con rửa qua một đôi đũa sao?"

"Con bây giờ làm đồ ăn rất ngon. Có thời gian con làm cho mẹ ăn, đảm bảo mẹ sẽ thoả mãn.",

Hai ngón tay Tề mẹ bóp lấy một miếng thịt trên cánh tay Tề Nhã Nhã, nhẫn tâm xoay vặn gần nửa vòng, "Con thật là đang ở trong phúc lại không biết phúc."

Sau một khoảng thời gian tới lui, phòng ở đã xác định được, Lâu Xuân Vũ và nhóm bạn cùng phòng đều đã biết, phát hồng bao cho nàng chúc mừng nàng đã có phòng ở.

Chờ sau khi vui cười náo nhiệt một phen, Tề Nhã Nhã mới chú ý tới chuyện nàng mua phòng ở, không có thông báo với Dương Chiêu Đệ.
Nàng cẩn thận nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, nàng là thật sự không có cùng Dương Chiêu Đệ lộ ra qua một chút tin tức nào, lúc này nàng liền luống cuống.

Rõ ràng là chuyện cao hứng lại trở thành gánh nặng trong lòng nàng.

Dương Chiêu Đệ từ cửa trước đã nghe được một cỗ mùi thơm, cả bàn đồ ăn đều là khẩu vị chua ngọt nàng yêu thích, không cần phải nói cũng biết là đặc biệt làm vì nàng.

Tề Nhã Nhã đem món canh dùng một buổi chiều mới nấu xong, bày ở giữa bàn, một bàn đầy thức ăn.

Dương Chiêu Đệ ngồi xuống vị trí của mình, hỏi: "Ngươi buổi chiều xin nghỉ phép, liền lãng phí thời gian ở đây?"

"Không thể tính là lãng phí, nấu cơm là một việc hưởng thụ." Tề Nhã Nhã không kịp cởi bỏ tạp dề đáng yêu trên người, ngồi xuống đối diện Dương Chiêu Đệ, "Ngươi nếm thử thức ăn ta làm xem, có thụt lui hay không."
"Vô sự lại ân cần, không phải gian sảo chính là đạo chích, ngươi muốn nói cái gì, ngươi nói đi. Không cần quanh co lòng vòng." Dương Chiêu Đệ cố tình chính là không chịu được trò này của nàng.

"Ta mua phòng ở rồi."

"Ân. Tốt lắm a, lúc nào dời ra ngoài?" Dương Chiêu Đệ nghe Tề Nhã Nhã nói, đã sớm đoán không sai biệt lắm, nàng có thể làm được mặt không đổi sắc, đó là lừa gạt người khác, chỉ có nàng biết rõ trong lòng nàng tê rần.

Nàng cầm lấy đôi đũa, ăn một miếng xương sườn xào dứa chua ngọt, đây là khẩu vị nàng ưa thích, cũng bởi vì đi ra ngoài ăn cơm, nàng gắp nhiều thêm vài đũa, Tề Nhã Nhã liền để ở trong lòng. Hơn nữa bỏ dứa nhiều hơn xương sườn, cũng là bởi vì nàng thích ăn dứa hơn ăn thịt.

Tề Nhã Nhã và nàng ở cùng chỗ nhiều năm như vậy, đã sớm nắm bắt được sở thích của nàng, cho nên khi Tề Nhã Nhã muốn lấy lòng nàng, tùy tiện một động tác liền có thể đâm vào tâm của nàng, mà nàng bị cảm động đến ngây người, trầm mê, Tề Nhã Nhã lại nửa điểm không để vào trong lòng. Ngươi nói có đáng giận hay không.
Mấy ngày nay Tề Nhã Nhã liên tiếp bị khϊếp sợ, Dương Chiêu Đệ đáp ứng nhanh như vậy, nửa điểm cũng không lưu ý đến nàng, đừng nói là có một chút tâm tình ngoài ý muốn, quả thực là ngóng trông nàng rời đi, hận không thể để nàng lập tức rời đi.

Dương Chiêu Đệ còn nói: "Dù sao nơi này không phải là nhà của ngươi, ngươi ở chỗ này liền mất tự nhiên, ta đặt cho người nhiều quy định như vậy, ngươi không có không gian tự do, không tiện đưa bằng hữu về. Ta trước kia lưu ngươi lại, là hiểu lầm ngươi không mướn nổi phòng ở bên ngoài, cần một chỗ đặt chân, cho nên nghĩ rằng ngươi sẽ không kén chọn, ai, là ta nghĩ nhiều rồi."

"Ta chưa từng nghĩ như vậy, ở chỗ này ta rất vui vẻ."

"Vậy sao? Vậy là tốt rồi, vui vẻ là được rồi, nhưng mà hiện tại có phòng ở của mình rồi nhất định sẽ càng vui vẻ hơn đi, dù sao có thể có được không gian của mình." Dương Chiêu Đệ vừa nói vừa ăn, liên tục gật đầu, mà sắc mặt Tề Nhã Nhã càng lúc càng khó coi, nàng cúi đầu, hàm răng cắn môi, cổ họng có chút phát run.
"Bất quá, ngươi rời đi, ta cũng sẽ thật khó khăn." Tề Nhã Nhã ở trước mắt đem tâm tình che giấu đi, Dương Chiêu Đệ đoán Tề Nhã Nhã là đang khổ sở, nàng có chút muốn cười, thì ra mình đối với Tề Nhã Nhã vẫn a có ảnh hưởng.

Cho dù lúc này nàng rất quan tâm, chính là không muốn thu hồi lời nói của mình, nàng thậm chí sinh ra suy nghĩ muốn nói thêm những lời làm tổn thương Tề Nhã Nhã.

Lúc này Tề Nhã Nhã dùng tốc độ ánh sáng làm một quyết định, nói: "Kỳ thật ta..."

"Nếu như ngươi muốn chuyển đi, Lộ Lộ sẽ rất không nỡ, nàng rất thích ngươi."

"Há, đúng, nếu như ta dọn đi rồi, Lucy sẽ không nỡ." Tề Nhã Nhã lại cúi đầu xuống, lúc này đầu càng cúi thấp hơn, cần cổ giống như là muốn bị bẻ gảy.

"Bất quá tiểu hài tử liền rất dễ quên, sau khi ngươi đi rồi, ta mua cho nàng một con mèo, không đến vài ngày nàng liền sẽ khôi phục lại, qua một đoạn thời gian liền không khổ sở nữa. Gian phòng của ngươi để trống có thể sửa lại một chút, nuôi dưỡng mèo cũng không tệ."
Tề Nhã Nhã muốn cầu xin Dương Chiêu Đệ đừng nói nữa, nàng thật muốn tìm một chỗ hảo hảo khóc một trận, nàng rõ ràng không có mất đi cái gì, nhưng mà vì cái gì lại bắt đầu hoài nghi giá trị sự hiện hữu của bản thân.

Nơi nàng vẫn cho là gia đình, đã có đệ đệ liền không cần nàng, nàng trước kia cho rằng Dương lão bản đối với nàng cùng đối với người khác không giống nhau, đó chính là một loại đồ dùng trong nhà, ở trong ngôi nhà này thả lâu như vậy, muốn chuyển đi cũng nhất định sẽ không nỡ, kết quả Dương lão bản lại nói một con mèo có thể thay thế nàng, nàng còn không bằng một con mèo.

Tề Nhã Nhã nói nhỏ: "Khi người chưa tới ta liền đã ăn xong cơm tối rồi, ta trở về phòng." Nàng cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

Dương Chiêu Đệ nhìn Tề Nhã Nhã chạy đi, hứng thú ăn cơm cũng không còn, nàng đem đôi đũa ném đi, đối với bóng lưng kia mắng một câu.
Nàng thiếu người quét dọn gian phòng sao, nàng thiếu người nấu cơm cho nàng sao, nàng đối với Tề Nhã Nhã bất đồng, đổi lấy là Tề Nhã Nhã một lòng muốn chạy trốn, đổi lại là người khác, muốn chuyển vào ở, liền tư cách vào phòng đều không có.

Tề Nhã Nhã về phòng nhìn đến trên giường của nàng bày thú bông, nghĩ tới sự tình trước kia, tâm tình vốn là muốn khóc, lúc này chính là đau càng thêm đau.

Nàng thật sự không muốn chuyển đi, nếu như không phải những lời vừa rồi của Dương Chiêu Đệ, nàng còn không ý thức được mình có bao nhiêu yêu thích cuộc sống bây giờ. Dương Chiêu Đệ nửa điểm cũng không lưu nàng lại, làm cho nàng đau lòng như cắt, thiếu chút nữa đã bật khóc ở trước mặt Dương Chiêu Đệ.

Suy nghĩ thật lâu, nàng nổi lên dũng khí, đi đến trước cửa phòng Dương Chiêu Đệ, khe khẽ gõ ba cái, thời gian chờ đợi là sự yên tĩnh dài đằng đẵng làm cho nàng ngạt thở, thanh âm từ trong phòng truyền đến, "Ai?"
"Là ta, ta... Ta muốn nói với ngươi vài lời." Tề Nhã Nhã vặn vẹo ngón tay, chưa từng khẩn trương như vậy.

Cửa hé ra một khe hở, Dương Chiêu Đệ đứng ở cạnh cửa, nét mặt của nàng, một nửa ở trong sáng, một nửa chìm trong bóng mờ, Tề Nhã Nhã chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy đôi mắt Dương Chiêu Đệ quá phận sáng ngời, để cho nàng không dám nhìn thẳng.

Tề Nhã Nhã nghĩ chính mình đến đều đến rồi, điều nên nói hẳn là một mạch nói ra, "Ta không muốn chuyển đi."

"Có phòng ở của mình, vì cái gì không muốn chuyển, là không nỡ tiền chuyển phòng, hay là không nỡ bỏ Lucy."

"Đều có, có một phần là vì những chuyện này, kỳ thật chủ yếu nhất là ta nghĩ nếu ta dọn đi rồi ta sẽ là nhân viên bình thường của ngươi. Ta chính là yêu thích cuộc sống bây giờ."

Người trong cửa lộ ra mỉm cười, Tề Nhã Nhã cảm thấy nụ cười này chính là nụ cười sáng lạn cùng vũ mị mà nàng chưa từng thấy qua.
Sau một giây, Dương Chiêu Đệ vươn tay, bắt lấy cổ tay Tề Nhã Nhã, đem Tề Nhã Nhã kéo vào gian phòng của mình, cánh cửa khe khẽ đóng lại, bên trong bắt đầu truyền đến tiếng vang khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Hai người nóng hổi bảo trì tư thế ôm chặt lấy nhau ở trong chăn, khoảng cách gần đến âm cực, Tề Nhã Nhã tựa trên bờ vai Dương Chiêu Đệ mà khóc, Dương Chiêu Đệ cảm nhận được chất lỏng nóng hổi từ trên cổ của mình trượt xuống, khá nóng, nàng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Ngươi khóc cái gì?"

Tề Nhã Nhã ủy khuất, vừa khóc vừa nói: "Lúc ăn cơm, ngươi nói những lời kia, ta còn cho rằng ngươi nghiêm túc"

"Ta là nghiêm túc, ngươi rời đi là tốt nhất."

"Ta liền một con mèo cũng không sánh nổi."

"Mèo là Lucy muốn, bất quá ta không đáp ứng, ta không thích phiền phức."
"Ô ô ô..."

"Ngươi..."

Một năm qua phát sinh những chuyện này, khiến cho Tề Nhã Nhã trưởng thành rất nhanh, nàng là một con diều, nàng tự do tự tại bay giữa trời xanh mây trắng, nàng dám bay cao như vậy, là bởi vì có một người đang nắm lấy đầu dây của nàng, nàng lớn tiếng la hét muốn tự do, nhưng mà có một ngày, khi sợi dây đột ngột bị cắt bỏ, nàng đã nhận được sự tự do nàng mong muốn, mới biết được tự do cũng có một cái giá rất lớn.

Hôm nay sợi dây của nàng đã được Dương Chiêu Đệ nhặt được rồi, Dương Chiêu Đệ cầm nó ở trong tay, Tề Nhã Nhã thoáng cái liền không có nguyên tắc, quên mất lúc trước chính mình còn chém đinh chặt sắt lấy rất nhiều lý do, chứng minh nàng không có khả năng cùng Dương Chiêu Đệ cùng một chỗ, kết quả Dương Chiêu Đệ hơi ngoắc ngoắc ngón tay một chút, chính mình liền nhào tới.
Lúc này nàng nằm ở trên chiếc giường to lớn rất đắt giá của Dương Chiêu Đệ, dáng người trơn bóng, nàng quay đầu nhìn nhìn Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ thấy nàng đã thoát khỏi cơn khủng hoảng, liền đẩy đẩy nàng, giọng nói còn chưa thoát khỏi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa rồi mà khàn khàn, tàn lưu vài phần triền miên, nói: "Ta đau họng, đi rót chén trà cho ta."

"Ân, ta lập tức đi." Tề Nhã Nhã không nói hai lời liền xuống giường, không để ý tới chuyện đi giày, đi chân đất liền muốn rót trà, Dương Chiêu Đệ nhắc nhở nàng đi giày, còn có mặc quần áo, bộ dạng như vậy, là muốn hướng tới cuộc sống hoang dã sao.

Chỉ chốc lát sau, đầu giường liền có thêm một ly nước ấm, Dương Chiêu Đệ đem nước từ từ thưởng thức, Tề Nhã Nhã chui vào chăn trong, đối với nàng tươi cười ngây ngô.
"Nhìn sang chỗ khác."

"Vì cái gì?" Tề Nhã Nhã mới qua vài giờ liền bị ghét bỏ liền phát ra kháng nghị.

"Cười thật khó nhìn." Dương Chiêu Đệ đem chăn kéo lên trên một chút, những năm qua không có ăn mặn, cho nên tâm lặng như nước, ban đêm ngủ không được còn dùng rượu để hỗ trợ, nhưng mà nắng hạn gặp mưa rào, sau một cuộc vận động, nàng mới ý thức được những năm qua nàng bỏ lỡ bao nhiêu tốt đẹp.

Nếu như có thể, sau này thường xuyên tiến hành chuyện vận động trên giường có chất lượng một chút, nói không chừng có trợ giúp giấc ngủ.

Hơn nữa... Nàng nghĩ đến vừa rồi Tề Nhã Nhã vì để cho nàng vui vẻ, nghiêm túc mà ở trên người nàng làm công khóa, nói không dám di chuyển là giả, nàng tự nhận chính mình đều không có dũng khí đối với Tề Nhã Nhã làm chuyện đồng dạng, nhưng mà trong lúc khoái hoạt nàng phân tâm nhìn Tề Nhã Nhã, phát hiện Tề Nhã Nhã căn bản là nhạc tại kỳ trung, ánh mắt tỏa sáng, cái này khiến cho nàng không dời mắt nổi.
Bắp thịt căng chặt có thể thả lỏng, tâm tình sau khi sảng khoái phát tiết cũng nhẹ nhàng nới lỏng, nàng cảm thấy bản thân có thể sẽ ngủ một giấc thật ngon, vì vậy thái độ đối với Tề Nhã Nhã cũng khá hơn một chút.

Nụ cười trên mặt Tề Nhã Nhã là giấu không được, nàng cẩn thận áp vào trên người Dương Chiêu Đệ, "Vậy ngươi bây giờ là bạn gái của ta, ta có thể nói cho người khác biết sao?"

Dương Chiêu Đệ nói: "Ngày mai lại nói."

Tề Nhã Nhã thất vọng ân một tiếng, chui vào chăn, khó tin được lúc này đã cùng lão bản ngủ trên một giường, lại là loại đều không mặc quần áo.

Lúc trước là Dương Chiêu Đệ chủ động giữ chặt nàng, cho nên nàng dục sự hoàn nghênh, lúc này Dương Chiêu Đệ ném nàng sang một bên mà ngủ, nàng cũng có chút không biết làm sao, nàng nhìn người bên cạnh, trong lòng rất muốn cọ đến bên cạnh Dương Chiêu Đệ cùng Dương Chiêu Đệ dính lấy nhau, còn muốn vươn tay ôm lấy eo của Dương Chiêu Đệ, cùng Dương Chiêu Đệ gần gũi, nhưng mà nàng có một chút không xác định, không xác định chính mình có phải thật sự có thể làm như vậy hay không.
Nàng cẩn thận mà thăm dò, nhẹ nhàng mà tới gần, bàn tay cẩn thận mà đặt ở trên tay Dương Chiêu Đệ, không biết Dương Chiêu Đệ là ngủ rồi hay là không phản đối, dù sao lúc này không có đẩy ra nàng.

Lá gan nàng từ từ lớn hơn, nhắm mắt lại giả vờ đã ngủ, ngoài miệng phát ra một tiếng nói mê, xoay người thật mạnh, đem Dương Chiêu Đệ ôm vào lòng.

Dương Chiêu Đệ chỉ ngủ chập chờn, bị Tề Nhã Nhã ôm như vậy, theo bản năng mà động cước đá văng nàng, kết quả một giây sau Tề Nhã Nhã liền chân cũng quấn lên rồi, Dương Chiêu Đệ nghĩ coi như xong, cũng bởi vì thật sự quá mệt mỏi, vừa buông lỏng, liền hoàn toàn không muốn di chuyển.

Ngày hôm sau, trong lòng Tề Nhã Nhã vẫn còn đang suy tư hiện tại hai người đã là quan hệ tới gần, cũng nên làm xác nhận một chút, bởi vì Tề Nhã Nhã nghĩ đến, hình như Dương Chiêu Đệ căn bản không có hứa hẹn qua cái gì, liền nàng hỏi Dương lão bản muốn một danh phận, Dương lão bản chỉ trả lời nàng là ngày mai lại nói, nhưng mà đến ngày hôm sau, Dương lão bản vẫn là không có ý tứ nói ra.
Nàng có loại ảo giác bị bội tình bạc nghĩa.

Nàng trước tiên nghĩ đến chính là hỏi hảo bằng hữu của mìanh, các đại tỷ tỷ trong vòng, gõ tràn đầy mấy trăm chữ, mở đầu là ta có một người bằng hữu, hiện tại gặp vấn đề tình cảm, nàng cùng lão bản của nàng phát sinh quan hệ, vân vân mây mây, nhưng mà ý tứ của lão bản hình như là không muốn thừa nhận quan hệ của hai người, vân vân mây mây, nàng nên làm cái gì bây giờ.

Kết quả không bao lâu, nàng nhận được câu trả lời của cơ hữu, người bằng hữu này của ngươi, là chính ngươi hay là bằng hữu thật?

Tề Nhã Nhã có loại cảm giác thẹn thùng như bị lấy hết quần áo ở trước mặt người khác, nàng trả lời: Không phải là ta, đương nhiên là bằng hữu tồn tại thật sự của ta.

A, đó là T hay là P? -- bằng hữu vẫn là không trả lời chính diện vấn đề.
Có khác nhau sao? -- Tề Nhã Nhã không hiểu ý tứ này.

Nếu như người bằng hữu này của ngươi, là T, ta cảm giác có thể nàng là bị đùa giỡn rồi, tựa như ngươi nói vậy, phát sinh quan hệ còn không thừa nhận, lão bản của ngươi chỉ muốn cùng ngươi quan hệ a. --- bằng hữu tốt nhắn đến một cái icon.

Tề Nhã Nhã không có nhận ra nhân vật chính trong lời nói của cơ hữu đã từ bằng hữu đổi thành chính nàng, trong đầu nàng chính là mình có phải hay không đã bị lão bản đùa giỡn rồi, nếu lão bản thật sự chỉ muốn cùng mình quan hệ, vậy người như mình có phải hay không liền không có hi vọng rồi?

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tề Nhã Nhã: Quá phận, dựa vào cái gì lại kỳ thị T, T không có nhân quyền sao?

Cơ hữu: Cho nên ngươi nói chính là bản thân ngươi a! Nhã Nhã, bằng hữu kia quả nhiên chính là ngươi. Kỳ thật cũng tốt a, ngươi coi như ngươi là nhân vật trong tiểu thuyết là được, cùng mỹ nữ lão bản phát sinh tình một đêm, loại nội dung cốt truyện này rất được hoan nghênh a.
Tề Nhã Nhã: Cám ơn ngươi a.

Cơ hữu: Vậy lúc nào thì viết văn phòng play? Nhớ viết chi tiết cho ta.

Tề Nhã Nhã: Cút.