Nhìn thấy đại sảnh khách sạn rối như bòng bong, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Tần Yên Nhiên trong thoáng chốc đã trầm xuống tận đáy, cô ấy cau mày nói: “Chuyện gì đây?”

Hồ Viễn miễn cưỡng tiến lên chào hỏi: “Cô... cô cả, sao cô lại đến đây?”

“Phó tổng giám đốc Hồ, làm phiền anh giải thích một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Tần Yên Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.

Hồ Viễn thấp thỏm nói: “Thưa cô cả, là... là đám người này đến khách sạn gây rối, tôi đang nhờ bảo vệ mời bọn họ ra ngoài!”

“Ý anh là nhóm người của anh Phương đang gây rối trong khách sạn sao?” Tần Yên Nhiên chế nhạo.

Sau khi nghe thấy hai tiếng “anh Phương”, Hồ Viễn biết rằng mình sắp xong đời rồi.

Kể cả có nằm mơ anh ta cũng không thể ngờ được rằng cô cả vậy mà lại quen biết cái tên nhà giàu mới nổi này!

“Cô cả, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi... tôi tưởng anh Phương đang bỡn cợt tôi, cho nên mới...”

Vào lúc anh ta đang toát mồ hôi hột đầy trán định giải thích thì Dương Lâm bật nút ghi âm của điện thoại lên, sau đó chuyển sang chế độ loa ngoài.

"Dựa theo lời của cậu nói thì Tần Yên Nhiên tới cũng vô dụng rồi?"

Hồ Viễn cười lạnh đáp: "Đừng có hễ mở miệng là lấy cô Tần ra dọa tôi, đây là thành phố Bạch Thủy, không phải Hoa Hải. Nhân vật tầm cỡ như cô Tần sẽ không dễ dàng tới đây đâu, cho nên anh không cần lừa tôi."

Phương Dạ cố ý hỏi: "Nói như vậy, anh ở khách sạn này chính là một tay che trời rồi?"

"Đúng thì làm sao?"

Sau khi nghe thấy giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo của mình, mặt Hồ Viễn xám xịt như sắp chết, từ trên trán những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

“Hồ Viễn, lúc trước anh Phương nói rằng anh cố ý làm khó dễ bạn của anh ấy, tôi còn không tin, thật sự không ngờ anh lại là loại người này!” Tần Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Cũng may là tôi đã phát hiện ra sớm, nếu như giao Bích Thủy Thiên Nguyên cho anh quản lý, e rằng trong vòng nửa năm sẽ bị phá sản mất thôi!”

Một tiếng “bụp” vang lên, Hồ Viễn quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc kể lể: “Cô cả, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cô hãy cho tôi một cơ hội đi mà!”

Tần Yên Nhiên không hề mềm lòng chút nào: “Loại người như anh không xứng có thêm cơ hội, mau đến phòng tài vụ kết toán tiền lương đi!”

“Cô cả, lần này thật sự là hiểu lầm, xin cô làm ơn hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng!”

Hồ Viễn càng khóc lóc thảm thiết hơn nữa, anh ta chăm chỉ làm việc bao nhiêu năm, dùng đủ mọi thủ đoạn cuối cùng cũng trèo lên được vị trí phó tổng giám đốc, trước mắt sắp trở thành người đứng đầu khách sạn rồi, nhưng không ngờ lại rơi vào tay của Phương Dạ, đối mặt với chuyện này làm sao anh ta có thể không đau lòng cho được chứ?

Nếu như thật sự bị Bích Thủy Thiên Nguyên sa thải, vậy thì danh tiếng của anh ta trong cả cái ngành này sẽ hoàn toàn bị thối nát, muốn tìm được công việc mới sẽ rất khó...

“Bảo vệ, mau mời cái tên này ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.” Vẻ mặt Tần Yên Nhiên lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Lần này các nhân viên bảo vệ đã hành động rất nhanh chóng, chỉ trong thoáng chốc đã đưa Hồ Viễn đang khóc lóc sướt mướt ra khỏi khách sạn, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Bây giờ Hồ Tiến không có thời gian để quan tâm đ ến anh trai mình, sự chú ý của anh ta vẫn luôn dồn về phía vị bác sĩ đang giúp Bàng Linh khám thai.

Bác sĩ trông có vẻ rất khó hiểu, bà ta nói: “Thật kỳ lạ, vợ của anh hình như...”

Hồ Tiến lo lắng nói: “Hình như gì?”

“Hình như không có mang thai!”

“Cái gì?” Hồ Tiến giống như bị sét đánh ngang tai vậy, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng.

“Bác sĩ, có phải là bác sĩ đã nhầm rồi không, vợ tôi đã mang thai được năm tháng rồi mà, tuần nào cũng phải đến bệnh viện để kiểm tra, ảnh chụp siêu âm bụng lần trước vẫn còn đây này, làm sao có thể không có thai được cơ chứ?”

“Dựa theo kinh nghiệm gần hai mươi năm của tôi, cô ấy có lẽ là không hề mang thai đâu.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Nếu không tin lời tôi, tôi đề nghị anh đích thân đi cùng cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thử.”

Thấy bác sĩ nói vô cùng thành thật, trong lòng Hồ Tiến đã không còn ôm hy vọng gì nữa rồi, sau khi anh ta đờ đẫn người ra trong hai ba giây, thì bất ngờ tát vào mặt cô dâu mới một cái.

Cái tát này vừa dứt khoát vừa lớn tiếng, trên khuôn mặt của Bàng Linh ngay lập tức xuất hiện một vết đỏ.

“Anh điên rồi à, đánh em để làm gì chứ?”

“Để làm gì à? Tôi hỏi cô, có phải là cô đã làm giả những bản báo cáo kiểm tra trước kia đúng không?”

“Đúng thì đã sao hả, là do em yêu anh nên mới nói dối anh như thế!” Bàng Linh gào khóc nói: “Không mang thai thì đã sao chứ, ngày tháng sau này vẫn còn rất dài cơ mà?”

“Tôi khinh, trước đây chúng ta chỉ chơi đùa mà thôi, nếu như không phải là do cô dùng cái thai giả để lừa gạt tôi, thì làm sao tôi có thể thật sự muốn kết hôn với cô được chứ?” Hồ Tiến lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Nếu như đã không có con vậy thì hôn lễ ngày hôm nay không cần tổ chức nữa rồi, đường đời rất rộng, chúng ta ai đi đường nấy thôi, tạm biệt!”

Nói xong câu này, anh ta thật sự định cất bước đi ra ngoài, trên mặt không chút lưu luyến gì cả!

Bàng Linh nhanh chóng kéo tay anh ta lại: “Không mà chồng ơi, em thật sự rất yêu anh, tuyệt đối đừng rời xa em mà!”

“Cô cho rằng tôi không biết sao, cô chỉ yêu tiền của tôi mà thôi, cút khỏi đây đi!” Hồ Tiến đá cô ta một phát, sải bước ra khỏi khách sạn.

Sau khi Bàng Linh đứng dậy liền vội vàng đuổi theo, quyết tâm mạnh mẽ dù thế nào cũng không chịu bỏ cuộc...

Người thân bạn bè hai bên đến uống rượu mừng cưới cũng hoàn toàn ngơ ngác, đã đưa phong bì rồi, chú rể lại chạy mất, rốt cuộc là có tiếp tục ăn tiệc nữa không?

Phương Dạ và Lý Danh Dương đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ rằng một “trận ẩu đả” vậy mà lại dẫn đến chuyện ly hôn luôn rồi!

“Xin chào, anh có phải là anh Lý không?”

Không biết từ lúc nào, Tần Yên Nhiên đã nhanh nhạy đứng trước mặt hai người bọn họ: “Tôi xin lỗi vì khách sạn đã gây ra sự bất tiện và phiền phức cho hai người, như vầy đi, tôi sẽ trực tiếp nâng cấp cho hai người trở thành khách VIP bạch kim, hơn nữa lần này sẽ cung cấp miễn phí sảnh thương vụ cho anh, xin hãy thông báo cho khách nhập tiệc đi!”

Lý Danh Dương có hơi không dám tin: “Quý cô xinh đẹp, vừa rồi cô nói là bữa tiệc lần này hoàn toàn miễn phí hết sao?”

“Anh không nghe nhầm đâu, bất kể là rượu, thuốc lá, hay thức ăn tất cả đều miễn phí hết.” Tần Yên Nhiên lại nhấn mạnh một lần nữa.

“Cảm ơn, thật sự là cảm ơn cô rất nhiều!”

Cha mẹ hai bên cuối cùng cũng đã an tâm, bị giày vò lâu đến như vậy, khách khứa cuối cùng cũng xem như là đã có thể nhập tiệc rồi.

Mặc dù trước đó ầm ĩ một trận khiến mọi người có chút khó chịu nhưng dịch vụ tiêu chuẩn cao của sảnh thương vụ nhanh chóng khiến mọi người mặt mày rạng rỡ trở lại.

Việc cung cấp không giới hạn thuốc lá và rượu nổi tiếng quý giá, cũng như rất nhiều món ăn cao cấp, cho thấy Tần Yên Nhiên thật sự muốn làm hài lòng tất cả mọi người mà không hề so đo đến giá cả.

“Anh Phương, anh có hài lòng với cách xử lý sự việc của cô gái nhỏ không?”

Ở hàng ghế của phù rể và phù dâu, Tần Yên Nhiên và Phương Dạ đang ngồi ở đó với nhau, còn Dương Lâm thì ngồi ở phía bên kia của anh.

Mặc dù các phù dâu khác đang nhìn chằm chằm vào Phương Dạ như hổ đói, nhưng rõ ràng là bọn họ không thể cạnh tranh được với hai cô gái cực kỳ xinh đẹp kia rồi.

Một người là sếp lớn đứng sau khách sạn, một người là “thư ký riêng bên cạnh” của người ta, chọc vào không nổi, chọc vào không nổi đâu…

“Rất hài lòng, nhưng sau này đừng gọi tôi là anh Phương nữa, cứ gọi đầy đủ tên của tôi như trước đây đi.” Phương Dạ cười: “Quy cách của bữa tiệc này không thấp tí nào, chắc bị lỗ vốn rồi đúng không?”

“Thực ra cũng không cao cấp bao nhiêu đâu, hơn nữa chi phí cũng chỉ hơn ba mươi nghìn mỗi bàn mà thôi, tôi còn sợ là sẽ không lọt vào mắt thần của anh nổi nữa đấy.” Tần Yên Nhiên nói: “Anh là ông chủ không hề thiếu tiền, nếu tôi đoán không nhầm thì tất cả những chiếc xe sang trọng có giá hàng chục triệu ngoài kia đều là của anh, đúng không?”

“Là của đầu tư Kim Đỉnh.”

Tần Yên Nhiên đột nhiên nhận ra: “Đầu tư Kim Đỉnh của Hoa Hải à? Chẳng trách, anh rất thân thiết với Tiêu tổng sao?”

“Xem như là thân đấy.” Phương Dạ ngượng ngùng cười nói: “Tôi là ông chủ của anh ta.”