Lý Danh Dương nhỏ giọng nói: “Phương Dạ, có phải cậu uống say rồi không. Mặc dù hai cô phù dâu này xinh đẹp, nhưng nặng hơn cô ta không ít đâu.”

Phương Dạ nhún vai: “Không thành vấn đề, chỉ cần không bị xe tăng đè là được rồi.”

Lý Danh Dương không còn cách nào khác chỉ có thể theo ý anh.

Phương Dạ chống tay xuống sàn, hai cô phù dâu bắt đầu cởi giày cao gót, đôi chân xinh đẹp được bao bọc trong đôi tất da nhẵn bóng, rất quyến rũ. Làm cho phù rể xung quanh ao ước.

Người phù rể thử thách lúc nãy càng tiếc đứt ruột hơn, tự mắng mình là đồ ngốc.

Dù sao thì kết quả cuối cùng cũng bị đ è xuống đất, vậy sao bản thân không chọn người đẹp mà lại đi chọn người như xe tăng chứ?

Một cô phù dâu nũng nịu nói: “Anh đẹp trai, chúng tôi lên nhé?”

Phương Dạ gật đầu: “Lên đi, tôi chịu được.”

Hai người phụ nữ tay chân nhẹ nhàng leo lên lưng anh, Phương Dạ duỗi thẳng lưng để họ có thể ngồi vững.

“Vịn chắc nhé, tôi bắt đầu đây.”

“Ok.”

Phương Dạ bắt đầu chống đẩy, động tác của anh rất tiêu chuẩn, hơn nữa nhìn có vẻ rất thuần thục. Hai người phù dâu nặng hơi một trăm kg mà như không, những người khác đều nhìn chằm chằm.

… Mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi.

Không tới nửa phút đồng hồ đã hoàn thành xong hai mươi cái chống đẩy. Sau khi Phương Dạ đứng lên, cũng không thở hổn hển, ung dung giống như đi bộ một vòng trở về.

Lần này đoàn phù dâu không còn gì để nói, chỉ có thể cho qua.

Đúng lúc Lý Danh Dương vui vẻ cõng Nhan Đình Đình xuống tầng thì một đoàn xe cưới toàn là xe Benz chậm rãi chạy vào tiểu khu.

Chín chiếc xe đều là xe Benz, dẫn đầu là một chiếc s300. Đội ngũ rước dâu quy mô như thế này đã được xem là xa hoa ở thành phố Bạch Thủy rồi. Đem so sánh với nhau thì năm chiếc xe của Lý Danh Dương quả thực quá tồi tàn.

Cô dâu Nhan Đình Đình thì không sao cả, nhưng sắc mặt bọn Tiểu Ngọc đã tái xanh, sự trách móc đối với Lý Danh Dương lại càng tăng thêm, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán râm ran.

“Các chị em, mọi người đều là phù dâu, nhưng dựa vào cái gì người ta được ngồi xe Benz, còn chúng ta phải ngồi xe nội địa chứ?”

“Đúng vậy, tớ không thể để mất mặt được, thà bắt taxi còn hơn.”

“Tớ cũng không ngồi, dù gì hôm nay tớ cũng ăn mặc xinh đẹp như này...”

Tai của Phương Dạ rất thính, anh nghe thấy rõ ràng tất cả những lời chê bai đó, nhưng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái chứ không nói gì.

Sau khi cửa xe s300 mở ra, chú rể với khuôn mặt tràn đầy gió xuân ôm một bó hoa hồng bước xuống. Chính là Hồ Tiến, người đã cướp bạn gái của Lý Danh Dương.

“Ô, đây không phải cậu Lý sao? Hoá ra hôm nay cậu cũng kết hôn sao?” Hồ Tiến đặc biệt đứng trước chiếc xe Crown, giả vờ tươi cười nói: “Sao, ngày vui mà lại lái một chiếc xe Crown cũ kỹ đến rước dâu, khổ sở quá nhỉ, ha ha ha!”

Thấy mặt Lý Danh Dương tái mét không nói gì, Hồ Tiến càng lấn tới: “Cũng may là Bàng Linh đã rời xa cậu, không thì cô dâu ngồi trong chiếc Crown này là cô ấy rồi. Chậc chậc chậc, vậy chắc là mất mặt lắm nhỉ?”

“Cậu em, hôm nay là ngày vui của mấy người, nói ít vài câu đi.” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Đón dâu cũng chỉ là một nghi thức mà thôi, ngồi xe Benz cũng không có gì đáng khoe khoang cả. Có cần thiết phải châm chọc như thế không?”

“Tôi thích đấy, mẹ kiếp, anh quản được chắc?” Hồ Tiến cười khẩy nói: “Tôi thích xem dáng vẻ nghèo nàn khó chịu này, không có tiền còn muốn kết hôn. Cứ chờ mà mất mặt đi!”

Thấy không khí có gì đó không đúng, phù rể hai bên hùng hổ xúm lại. Nhưng Lý Danh Dương lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.

“Quản lý Tưởng, sao anh lại ở đây?”

Quản lý Tưởng cười lạnh nói: “Bạn học cũ kết hôn, sao tôi không thể tới đây?”

“Hoá ra Hồ Tiến là bạn học của anh?” Giờ Lý Danh Dương mới kịp phản ứng lại: “Nói như vậy thì xe cưới tôi đặt lúc trước đều ở đây?”

“Coi như cậu còn biết suy nghĩ.” Quản lý Tưởng cười ha hả: “Hôm nay Hồ Tiến nói muốn tìm thêm vài chiếc xe Benz để lập một đội xe vì vậy tôi lập tức cho cậu ấy mượn.”

Lý Danh Dương tức muốn hộc máu, không ngờ bản thân khổ cực đến thành phố Hoa Hải một chuyến để đặt xe nhưng cuối cùng lại bị Hồ Tiến cướp mất!

Những người hàng xóm nhìn thấy sự khác biệt rõ rệt của hai đội ngũ đón dâu thì bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Ông Bàng đúng là tìm được một người con rể tốt, lại có thể thuê được bao nhiêu là xe xịn.”

“Còn phải nói sao, trước giờ tôi chưa từng thấy nhiều xe Benz như vậy, khá lắm, không biết tiền thuê một ngày là bao nhiêu?”

“Ít nhất cũng phải một nghìn tệ trở lên.”

“Tôi thấy nhiều rồi, đây đều là xe Benz nhập khẩu...”

Tâm trạng của Lý Danh Dương và những phù rể khác đang dần rơi xuống vực sâu. Còn sắc mặt của cha Nhan Đình Đình thì hầm hầm đáng sợ.

“Ông nó, trước đây tôi nói đâu có sai, con người Danh Dương làm việc không đáng tin. Hôm qua còn nói xe cưới không có vấn đề gì, thuê được toàn xe tốt, nhưng kết quả thì sao?” Mẹ Nhan hậm hực nói.

“Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó, bà đừng trách nó.”

“Tôi trách nó? Cái mặt già của ông sắp bị nó làm cho mất hết mặt mũi đấy!” Mẹ Nhan tức giận nói: “Sau này bảo tôi làm sao đối mặt với hàng xóm láng giềng đây?”

“Ai bảo con gái thích nó, chúng ta chấp nhận số phận vậy...”

Liên tiếp mấy chiếc xe Benz chạy vào tiểu khu, làn xe ở dưới tầng nhanh chóng bị tắc nghẽn.

Bây giờ Lý Danh Dương chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Sau khi nhìn thấy xe Crown bị chặn, đành phải nói: “Hồ Tiến, phiền anh bảo họ tránh sang một bên, đừng chắn đường.”

Hồ Tiến lạnh lùng hừ một cái nói: “Vội cái gì, tôi còn chưa đón cô dâu xuống đây mà, các người cứ ở đây từ từ đợi đi.”

Lý Danh Dương lớn tiếng nói: “Đây là đường xe chạy, không phải chỗ đỗ xe, chẳng lẽ anh không biết?”

“Biết thì sao, tôi cứ đỗ xe đấy làm sao? Cậu có thể làm gì tôi?” Hồ Tiến vênh váo tự đắc nói: “Có bản lĩnh thì gọi cảnh sát đến kéo xe đi. Một chiếc xe Crown rách nát mà muốn tôi phải dời xe đi sao, loại nghèo kiết xác thì cút sang một bên!”

“Sao anh lại mắng chửi người khác?” Nhìn thấy chồng mình bị chửi, Nhan Đình Đình đột nhiên không chịu được nữa: “Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Chẳng lẽ không cần tuân thủ luật giao thông?”

“Xin lỗi nhé, có tiền thì muốn làm gì thì làm.” Hồ Tiến liếc nhìn Nhan Đình Đình, sau khi phát hiện cô ta còn đẹp hơn cả Bàng Linh thì trong lòng anh ta có chút dao động: “Tôi khuyên cô hay là đừng gả cho một kẻ nghèo kiết xác như cậu ta nữa. Nếu không sau này cô sẽ phải trải qua những ngày tháng nghèo khổ. Cô bạn gái bảy năm cũng đã bỏ cậu ta mà đi, vậy mà vẫn chưa rõ vấn đề sao?”

“Anh… anh quá đáng rồi đấy!”

Thấy đối phương nói ra những lời không nên nói, Lý Danh Dương đột nhiên tức tối.

“Sao, ai mà chẳng biết chuyện anh bị người ta vứt bỏ. Chẳng lẽ vẫn không cho tôi nói sao?” Hồ Tiến cười ác ý nói: “Yên tâm, sau này tôi sẽ đối xử tốt với Bàng Linh, tôi đảm bảo sẽ không để cô ấy chịu chút ấm ức nào!”

“Cướp bạn gái của người khác cậu rất vui đúng không?” Phương Dạ đột nhiên cười khẩy nói.

“Được, tôi để cậu đắc ý một chút.” Phương Dạ quay người vỗ vai Lý Danh Dương: “Dương Tử cậu không cần phải tức giận, bị cướp mất bạn gái chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Lý Danh Dương nghe vậy thì có chút lơ mơ, bị cướp bạn gái chẳng lẽ đáng để vui mừng sao?

“Phương Dạ, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói là, cậu hãy nghĩ kỹ lại xem, vợ người ta đã ở bên cậu nhiều năm như thế, nên biết vừa lòng chứ!”