“Chết tiệt!” Sau khi nghe Tống Tuấn định dùng video và hình ảnh để sau này tống tiền Thẩm Nghiên Nhi, Phương Dạ rất tức giận.

Nếu vừa rồi bản thân không lo lắng quá nhiều, chỉ sợ rằng tối nay bạn học cũ khó tránh khỏi tai vạ.

“Anh à, anh mắng thì mắng, xin anh đừng động thủ!” Tống Tuấn sợ hãi nói.

Phương Dạ cười chế nhạo: "Loại chuyện này mà anh có thể làm thành thục như vậy, chắc chắn không phải lần đầu tiên, giao tất cả tư liệu về những nạn nhân trước đây ra cho tôi.


Tống Tuấn không dám giấu diếm: “Đều… đều ở trong ipad và điện thoại di động của tôi.


Phương Dạ cầm ipad lên, quét ngẫu nhiên, chỉ thấy trong thư mục có hơn 20 video, thư mục đều phân biệt theo tên của streamer.

Lúc này, cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, Hi Nhi đỡ Thẩm Nghiên Nhi chỉ quấn một chiếc khăn tắm ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng, Hi Nhi rùng mình sợ hãi, thiếu chút nữa là khiến Thẩm Nghiên Nhi ngã xuống thảm.

“Giúp cô ấy mặc quần áo vào.

” Phương Dạ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn cảnh sống động này, nhân tiện túm lấy cổ Tổng Tuấn.


Hi Nhi không dám nói gì, chỉ có thể làm theo.

Vài phút sau, Thẩm Nghiên Nhi đã được uống thuốc giải tỉnh dậy, thoạt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

“Phương Dạ!” Cô ấy ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở trong nhà tôi?
“Đây là nhà của cậu? Nhìn kỹ một chút đi.

” Phương Dạ cười khổ.

Thẩm Nghiên Nhi vừa tỉnh lại, căn phòng này căn bản không phải là căn nhà cô ấy thuê, từ đồ đạc trong phòng trông giống như trong phòng khách sạn, với lại còn có những người khác ở đây.

Cô ấy vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Tống Tuấn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lập tức quay đầu nhìn Hi Nhi: "Hi Nhi, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy, ban nãy rõ ràng cô nói đưa tôi về nhà, nhưng sao tôi lại ở đây?”
“Tôi… tôi xin lỗi…” Mũi của Hi Nhi đỏ bừng, cúi đầu xuống và bắt đầu nức nở.

“Đừng hỏi nữa, sự tình không khác với cậu tưởng tượng là mấy.

” Phương Dạ nhẹ giọng nói: “Cũng may là tôi đến kịp thời, mới không để bọn họ đạt được ý đồ.


Thẩm Nghiên Nhi vô cùng sợ hãi, nếu như không phải tình cờ gặp lại bạn học cũ, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
"Xử lý hai bọn họ ra sao, cậu quyết định đi.

” Phương Dạ nói.

Thẩm Nghiên Nhi vốn không tham gia quá sâu vào trong giới, lại gặp phải chuyện như thế này, cô ấy nhất thời bị mất bình tĩnh, hoàn toàn coi Phương Dạ là người tin cậy duy nhất: “Phương Dạ, chuyện này cậu quyết định đi, tôi nghe cậu hết.


“Tôi đề nghị báo cảnh sát.

” Phương Dạ nói không chút do dự: “Loại người này cậy có chút tiền mà muốn làm gì thì làm với những cô gái trẻ, nên để anh ta chịu sự trừng phạt của pháp luật!”
“Xin anh ngàn vạn lần đừng làm thế, tôi không muốn ngồi tù!” Lúc này Tống Tuấn thực sự sợ hãi.

“Sớm biết có ngày này, tại sao còn làm?” Thẩm Nghiên Nhi trực tiếp lấy điện thoại di động ra.

Sau khi báo cảnh sát, sắc mặt Hi Nhi hơi tái nhợt, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ta có thể bị cảnh sát coi là đồng phạm, nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nanh vuốt của Tống Tuấn…
Sau khi bị gia đình bác cả trì hoãn cả ngày, Phương Dạ lại tiếp tục bắt đầu cuộc sống shipper hạnh phúc.

Bởi vì ngày hôm qua anh không đến làm việc, xe điện cũng không được nạp điện, nên bây giờ anh chỉ có thể tạm thời lái chiếc xe thể thao đi giao đồ ăn.


Khách hàng đầu tiên sống trong tiểu khu tầm trung, trước đó Phương Dạ cũng đã từng đến đây giao đồ ăn một lần rồi, lúc ra vào bị gây khó dễ trăm đường, ngoài việc đăng ký còn phải kiểm tra thẻ căn cước, cảm giác như vào khu vực quân sự quan trọng.

Nhưng lần này, sau khi thấy chiếc Poison thì nhân viên bảo vệ ở cổng lập tức cho đi vào.

“Tòa nhà 29, Phòng 801…” Đỗ xe xong, Phương Dạ phát hiện bản thân có chút mơ hồ, anh không hề quen thuộc với tiểu khu này nên hoàn toàn không biết tòa nhà 29 nằm ở hướng nào?
Đúng lúc ấy có một người phụ nữ trung niên xách túi lớn túi nhỏ đi ngang qua.

"Chào bác gái, xin hỏi đến tòa nhà 29 đi đường nào?”
“Tòa nhà 29?” Người phụ nữ trung niên dừng lại, liếc nhìn Phương Dạ: “Cậu đến giao đồ ăn à?
"Vâng, đúng rồi ạ.


“Vậy thì tôi không thể nói cho cậu biết.

” Bà lắc đầu.

Phương Dạ lập tức sửng sốt: “Không thể nói cho cháu biết, tại sao vậy ạ?”
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi sống ở tòa nhà 29, nên không thể nói cho cậu biết được.


“Chuyện này… có liên quan sao?” Phương Dạ bối rối hỏi.

“Tất nhiên là có liên quan rồi!” Người phụ nữ trung niên thao thao bất tuyệt: “Nếu tôi nói cho cậu biết tòa nhà 29 ở đâu, thì cậu chắc chắn sẽ đi cùng tôi rồi?”
Phương Dạ gật đầu: “Vậy chắc chắn là đi cùng đường rồi.


"Nếu cậu đi cùng tôi, nhìn thấy một bà già mang nhiều đồ như vậy chắc chắn sẽ không nhịn được mà giúp đỡ đúng không?”
“Nên… giúp.


"Nếu cậu giúp tôi xách đồ, vậy tôi chắc chắn cũng phải khách sáo mời cậu vào nhà uống ngụm nước, có phải là điều rất bình thường không?”
"Bình… Bình thường.


Phương Dạ càng nghe càng bối rối.

“Vấn đề đến rồi đây, nếu lúc cậu uống nước mà bị con gái tôi nhìn thấy, nó thấy cậu đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ xin Wechat của cậu.

Nếu hai người thường xuyên qua lại mà ưng ý nhau, vậy đứa con gái tôi khổ công nuôi dưỡng chẳng phải sẽ được lợi cho tên giao hàng như cậu sao?
Con rể nghèo như cậu đoán chừng đến nhà còn không mua nổi, thế đến lúc tôi già rồi phải làm sao? Không được không được, tôi tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!”
Đây là thứ logic quỷ quái gì vậy, cháu chỉ đến đây để giao đồ ăn, còn lâu mới cưới con gái của bác, được chưa?
Phương Dạ nghe vậy thì chết lặng, bác gái này không phải bị nhà biên kịch nhập vào đúng không? Tình tiết máu chó vô dụng đầy thăng trầm thế này mà cũng nghĩ ra được, không đi làm biên kịch thật sự đáng tiếc…

“Được được được bác gái à, vì hạnh phúc tuổi già của bác, cháu không hỏi nữa, được không?”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, lại muốn lén lút theo sau để tìm số nhà, sau này tìm cơ hội gõ cửa nhà tôi đúng không?” Bác gái cười mỉa mai, như thể bà đã nhìn thấu mọi thứ.

“Cháu phục bác rồi.

” Phương Dạ giơ tay đầu hàng: “Như này được không, cháu gọi khách hàng tự xuống lấy hàng, như vậy được chưa ạ?”
“Được rồi, tôi cứ ngồi đây đợi, chờ cậu đi rồi tôi mới về nhà!” Bác gái đặt đồ lên ghế đá bên đường, ngồi xuống, rõ ràng là đang dây dưa với Phương Dạ.

Phương Dạ cười không được khóc cũng không xong lấy điện thoại di động ra.

"Xin chào, xin chào, đồ của bạn được giao đến rồi.


“Mang lên đây là được, tôi đang ở nhà.

” Là một vị khách nữ, giọng nói rất từ tính.

"Là như vậy, có một bác gái không cho tôi đến tòa nhà 29, vậy cô có thể đến bãi đỗ xe lấy đồ được không?”
"Có một bác gái không cho anh đến tòa nhà 29 sao? Sao lại có người kỳ cục như thế được chứ, tôi thấy là do anh lười chạy qua thì có!” Nữ khách hàng cười chế nhạo.

“Những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, bác gái này sợ tôi đến theo đuổi con gái bác ấy, nên một mực canh chừng tôi.

” Phương Dạ cười khổ: "Nếu cô không tin, cô có thể xuống xem thử, nếu có nói dối câu nào, tôi tự mình trả tiền cốc cà phê này được không?”
“Trong tiểu khu này còn có chuyện kỳ lạ như vậy à? Thôi được rồi, anh đợi một lát, tôi đi thay quần áo.


Mười phút sau, một phụ nữ trẻ đẹp đi đến bãi đậu xe.

“Mẹ, mẹ làm gì ở đây?”
Sau khi nhìn thấy bác gái có vẻ cảnh giác, người phụ nữ lập tức choáng váng.

“Con gái, sao con lại ở đây?” Bác gái cũng sững sờ.

.