“Xin xin xin xin… xin lỗi anh, hãy tha thứ cho hành động quá đáng vừa nãy của tôi!” Nữ nhân viên run run nói.

Thế mà cô ta đã đắc tội với khách hàng có tài khoản một tỷ?
Nếu để giám đốc ngân hàng biết được, nói không chừng sẽ chém sống cô ta!
Cô ta không nghĩ ngợi gì mà lập tức đứng dậy, cúi người xin lỗi Phương Dạ.
Ngô tổng và anh Mã đều cùng ngây người ra.

Chuyện gì thế này, chẳng lẽ tên shipper này thật sự có nhiều tiền như vậy sao?
Phương Dạ bình thản cười một tiếng: “Bây giờ tôi có tư cách này rồi chứ?”
“Có… đương nhiên là có!” Nhân viên nữ cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng: “Xin hỏi anh muốn chuyển hai vạn vào tài khoản nào?”
“Không phải hai vạn, là một tỷ.” Phương Dạ cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lúc nãy tôi nói chưa đủ rõ sao?”
Lúc này, không chỉ nhân viên nữ muốn khóc, mà đến cả anh Mã cũng thấy chân mình hơi run.

Mình đã hại ngân hàng mất đi một khách hàng gửi tiền lớn như vậy, chắc chắn không giữ được công việc này rồi!
Nhân viên nữ cười khổ nói: “Anh Phương, hạn ngạch lớn như vậy, tôi… tôi phải xin phép lãnh đạo, vì vậy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chuyển được.


Không thì, anh suy nghĩ lại đi?”
“Chỉ một tỷ thôi mà, cũng đâu có bao nhiêu.” Phương Dạ bày ra dáng vẻ không có gì đáng kể: “Cô mau…”
Anh đang nói, điện thoại trong túi đột nhiên lại vang lên.

Anh lấy ra xem, thì ra là Hạ Vi gọi đến.
“Thằng nhóc này, mau lăn về đây cho tôi.

Chẳng lẽ cậu không cần ship đồ nữa à?” Bà chủ vừa mở miệng đã mắng.
“Em lập tức về ngay!” Phương Dạ mau chóng cúp điện thoại, nói với nhân viên nữ kia: “Còn ngây người ở đó làm gì, không chuyển một tỷ nữa, mau chuyển hai vạn cho tôi, tài khoản là…”
“Được! Được!” Nhân viên nữ mau chóng làm.

Cô ta biết công việc này của mình cũng xem như là đã giữ được rồi, Anh Mã cũng có cảm giác thở phào sau khi tìm được đường sống.
Chuyển khoản xong, Phương Dạ cất thẻ ngân hàng chuẩn bị rời đi, Ngô tổng đột nhiên cung kính đưa một tấm danh thiếp qua.
Người có một tỷ tiền mặt chắc chắn là một người giỏi giang, đương nhiên là ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm quen rồi.
“Người anh em, tôi là Tổng giám đốc của Công nghiệp Vượng Đạt, lúc nãy…”
“Tránh qua một bên, đừng cản đường tôi!” Phương Dạ làm gì còn lòng dạ nghe những lời nhảm nhí của ông ta nữa.

Anh đẩy ông ta ra rồi rời khỏi ngân hàng dưới sự hộ tống của hai bảo vệ.
“Cậu…” Ngô tổng tức đến không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ngồi lên xe điện nghênh ngang rời đi.
“Nhiều tiền như vậy mà còn đi làm shipper, người giàu bây giờ thật là khó hiểu!” Anh Mã lau mồ hôi trên trán.
“Có gì đâu, người càng giàu thì càng rảnh rỗi, nên đang gϊếŧ thời gian thôi.” Người bảo vệ khác nói.
Sau khi trở về quán cafe trên phố đi bộ, Phương Dạ lấy cafe đã đóng gói xong rồi lại tiếp tục đi.
Nếu như hệ thống có liên quan đến việc đi ship, thì dù là có tiền rồi anh cũng không thể bỏ công việc này, nếu không thì làm sao có nhiệm vụ được?
Sau khi đến quán internet cafe Chiến Hào, anh dừng xe điện của mình ở ngoài cửa, sau đó cầm đồ ăn đi vào sảnh.
Quầy lễ tân được trang trí với phong cách khoa học viễn tưởng, một em gái đáng yêu tóc dài đến vai đang chơi trò PUBG, sau khi nhìn thấy Phương Dạ thì lập tức ném con chuột trong tay xuống.
“Sao bây giờ mới đến, tôi sắp đói chết rồi!”
Cô ấy nhận hàng rồi lấy đồ ăn mà mình đặt từ trong túi ra.
“Chúc cô ăn vui vẻ!” Phương Dạ đang định rời đi, em gái đáng yêu đột nhiên gọi anh lại.
“Này, anh có biết chơi trò PUBG không? Chơi giúp tôi một lúc đi.”
“Vậy tôi không từ chối đâu nhé!” Phương Dạ cũng là một người cuồng game, nên vừa nghe thấy vậy đã lập tức đeo tai nghe rồi ngồi xuống.

Em gái đáng yêu ngồi bên cạnh anh, vừa ăn uống vừa xem.

“Cẩn thận!”
“Trong khu nhà có người, mau trốn xa chút!”
“Đừng đi qua cầu, coi chừng có người đang mai phục ở trên cầu…”
Miệng của em gái đáng yêu không ngừng nói, Phương Dạ coi như không nghe thấy, tự mình điều khiển thao tác của nhân vật.
Một khẩu súng 98K bắn trúng đầu từ khoảng cách 300 mét, gϊếŧ 1!
Một quả bom rơi một cách chính xác, gϊếŧ 2!
AKM xả đạn qua một người chơi đang đi xe máy, gϊếŧ 3!
Em gái đáng yêu dần dần không nói gì nữa, cô ấy đã bị thao tác thuần thục của Phương Dạ doạ cho hết hồn.
Trong vòng chung kết cuối cùng, Phương Dạ trong chốc lát đã hạ gục người chơi cuối cùng, giành chiến thắng sau khi gϊếŧ 9 người!
“Mẹ nó!” Em gái đáng yêu không nhịn được mà chửi tục: “Không hổ là người của tổ chức thần bí, thì ra anh là đại thần chơi game PUBG à?”
“Chuyện nhỏ thôi, cô ăn xong rồi thì tôi đi đây.” Phương Dạ bỏ tai nghe ra, đột nhiên lại nghe thấy giọng nữ ngọt ngào.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là một chiếc xe thể thao Lamborghini Veneno Poison.

Chìa khoá ở trong túi của bạn, xe đã dừng ở trước cửa quán internet cafe.”
Thế mà lại nhận được xe thể thao? Được đấy được đấy!
Phương Dạ vui vẻ đẩy cửa quán internet cafe ra, đột nhiên bị một người vỗ vỗ vai.
“Ha ha ha ha ha, thật là thằng nhóc cậu sao?” Một chàng trai để tóc dài cười tít mắt nói.

Trong lòng anh ta còn ôm một em gái tóc vàng trang điểm đậm, ăn mặc vô cùng hở hang.
“Trương Tử Khải?” Phương Dạ nói: “Cậu cũng đến chơi net à?”
Trương Tử Khải là bạn cùng lớp của anh, điều kiện trong nhà không tệ, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai đã đổi không biết bao nhiêu bạn gái rồi.
“Nghe nói quán net này có cấu hình rất khá nên tôi đưa bạn gái mới đến đây chơi thử.” Trương Tử Khải ngậm một điếu thuốc: “Sao, chất lượng của em gái này không tệ chứ?”
“Cũng tạm.” Phương Dạ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mặc dù em gái này có vẻ không tệ, nhưng nhan sắc và thân hình cùng lắm cũng chỉ được sáu mươi điểm thôi.

Đừng nói là so với người đẹp như Tần Yên Nhiên, đến em gái đáng yêu lúc nãy cũng đá văng cô ta ra mười con đường.
“Anh Khải, tên shipper này là ai vậy?” Em gái tóc vàng khinh thường nói.
“Phương Dạ, bạn học của anh.” Trương Tử Khải thổi ra một vòng khói: “Chính là người theo đuổi hoa khôi Lâm Sương Sương mà anh từng nói với em đấy.”
“Vẻ ngoài không tệ, cộng thêm quần áo trên người càng đẹp trai hơn.” Em gái tóc vàng cười nói: “Nếu đã dám theo đuổi hoa khôi thì cũng xem như là rất dũng cảm rồi.”
“Hai người vào chơi đi, tôi đi trước đây.” Phương Dạ lười nói nhảm với bọn họ, anh còn phải xem chiếc Poison của anh đang đậu ở đâu.


Chiếc xe thể thao mấy chục triệu đấy, lỡ bị người ta quẹt phải thì làm sao đây?
Anh thì không sao, nhưng lỡ doạ người ta hết hồn thì không hay lắm…
“Đừng mà, có thể nói cho tôi đây biết một chút là tối nay cậu đưa hoa khôi đến đâu hẹn hò không?” Trương Tử Khải đưa tay ngăn anh lại.
“Sao cậu biết chuyện này?” Phương Dạ nghi ngờ hỏi.
Anh đến quán cafe này làm là để kiếm tiền mừng sinh nhật Lâm Sương Sương.

Mặc dù đối phương không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng đã ngầm ra hiệu rằng anh có cơ hội làm bạn trai cô ta.
“Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là tôi khuyên cậu đừng ôm hy vọng quá lớn.” Trương Tử Khải ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Có biết Chu Kỳ - Phó chủ tịch Hội sinh viên không? Đó là anh họ của tôi, anh ấy cũng nhìn trúng Lâm Sương Sương đấy.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Phương Dạ đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Nghe nói tài sản trong nhà Chu Kỳ lên đến trăm triệu, lại còn đẹp trai, đa tài, nên chiếm được tình cảm của rất nhiều người đẹp trong trường.
Nếu như là trước kia, không chừng Phương Dạ đã buông tay rồi.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy đây là một thử thách đối với Lâm Sương Sương.
Có hệ thống trong tay, nếu như cô ta không khiến anh thất vọng, Phương Dạ chắc chắn sẽ để cô ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Còn ngược lại thì xin lỗi, hai người vốn dĩ không phải là quan hệ bạn trai bạn gái thật sự, cơ sở tình cảm bằng không, đường ai nấy đi cũng chẳng có gì đáng tiếc…
Nhìn thấy sắc mặt của Phương Dạ thay đổi, Trương Tử Khải còn tưởng là đối phương đã bị mình đả kích rồi, anh ta tiếp tục cười lạnh nói: “Mọi người đều là bạn học, những gì nên nói tôi đều nói hết rồi, tự cậu suy nghĩ đi.”
“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ.” Câu nói này của Phương Dạ là thật lòng, anh thật sự rất cảm ơn Trương Tử Khải đã nói với anh tin này.
“Cậu cũng đừng nản lòng, phụ nữ nhiều đầy đường mà.” Trương Tử Khải cười nói: “Nếu như cậu biết điều, tôi có thể giới thiệu bạn gái cũ của tôi cho cậu.

Cô ấy ở trong câu lạc bộ khiêu vũ của trường, biết rất nhiều tư thế trên giường đấy…”
“Anh Khải!” Em gái tóc vàng không vui chu môi.
“Ha ha ha ha, anh đùa thôi mà, đừng để ý!” Trương Tử Khải hả hê nói: “Tôi quên mất cậu là shipper, điều kiện của người ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ không nhìn trúng cậu đâu, thôi xem như tôi chưa nói gì là được rồi.”
Phương Dạ bĩu môi, đang muốn xoay người rời đi thì cửa quán internet cafe đột nhiên mở ra, em gái đáng yêu tràn đầy sức sống chạy ra ngoài.
Ở đâu ra em gái đẹp thế này, là hàng tốt đấy!
Trương Tử Khải đột nhiên chấn động..