*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba Cố U bề bộn công việc, hồi cô đi học thường xuyên phải nhờ ba Lâm Trạch Diễn đến đón, vì vậy lần này Cố U gặp ba mẹ Lâm ở đây cũng không bất ngờ mấy.

Cố U gọi điện báo tin cho ba, lúc này ông mới giải thích mình đang dở việc, điều cô bất ngờ nhất chính là ông bảo cô ở tạm bên nhà Lâm Trạch Diễn.

Quá khứ quay về, ba Cố U luôn viện đủ loại lí do không cho Cố U ra khỏi nhà, nào là bảo cô cần giúp đỡ cha mẹ, vân vân mây mây. Tuy lý do hôm nay gửi cô tạm qua nhà Lâm Trạch Diễn vô cùng xác đáng nhưng không hiểu sao Cố U cảm thấy ngữ khí ông rất không hài lòng.

“Cô à, tối nay con đành nhờ cả nhà rồi” – Cố U cúp máy, thở dài.

“Con bé này, con ghé nhằm cô chú vui còn không hết” – Bà Lâm cười, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm hơi giống Lâm Trạch Diễn.

Ông Lâm chỉ nghiêm túc lái xe, nhưng nếu nhìn kĩ thì niềm vui đang lăn tăn trên khuôn mặt ông.

Xe chạy mười phút thì dừng lại, giốn Lâm Trạch Diễn và Cố U, nhà bọn họ sát gần nhau. Hai gia đình ở chung một chung cư, một nhà trên tầng, một nhà dưới tầng, nghe nói khi mua cũng do cả hai cùng thương lượng.

Nhà Lâm Trạch Diễn là căn tầng dưới, Cố U đi theo bà Lâm, cởi giày, mang dép lê bà đã chuẩn bị sẵn, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Vì ngày xưa thường ghé chơi nên nơi này không hề xa lạ, thậm chí an tâm như về nhà.

Ông Lâm bận bịu nấu cơm trong bếp, hai dì cháu ngồi ngoài phòng khách xem TV. Trên màn hình lớn đang chiếu một chương trình truyền hình thực tế, thi thoảng có thể nghe tiếng cười của bà Lâm phá vỡ phòng khách yên tĩnh.

Cố U rũ mắt, cô cũng muốn tập trung nhưng phát hiện bản thân vô thức phân tâm, mắt mải miết dán vào mặt đất vô định, không biết bản thân nghĩ điều gì.

TV đột nhiên im bặt, căn nhà bất chợt tĩnh lặng, Cố U kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với bà Lâm.

Đúng là ngoại hình Lâm Trạch Diễn giống ba, nhưng khi cười rộ vui vẻ càng thấy anh giống mẹ, vừa dịu dàng vừa nhân hậu.

Cố U nhìn bà, đôi mắt đau xót khó tả, bàn tay bỗng được sự ấm áp bao phủ. Cố U cúi nhìn, bà Lâm Trạch Diễn khẽ nắm tay cô như muốn truyền nhiệt.

“U U của cô, chắc con mệt lắm” – Bà dỗ dành, giọng nói nóng hổi róc rách ngày đông lạnh.

Hôm nay Cố U kìm nén không khóc, thời khắc này sự vỗ về đột ngột hun khói đôi mắt cô, công sức nén khóc sắp sụp đổ. Cố U âm thầm hít một hơi, lắc lắc đầu rồi lại nhanh chóng gật gật 

Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá.

Cố U muốn được nghỉ ngơi.

Có U co người ôm lấy gối sô pha ngay tầm mắt. Bờ vai cô ngay sau đó được bao bọc bởi một vòng tay tuy không rộng lớn nhưng mềm ấm vô hạn.

Bà Lâm ôm Cố U, tay phải vỗ vỗ lưng cô theo nhịp, miệng ngân nga nho nhỏ như dỗ một đứa bé.

Bà thương đứa trẻ này vô cùng.

Hai vợ chồng đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Trạch Diễn, con trai giải thích giản lược lí do Cố U về nhà. Bà cúp máy, lòng không ngừng hồi tưởng khi hai đứa còn nhỏ.

U U kiên cường vô cùng, nó không thường trải lòng với ai, bình thường không việc gì có thể khiến con bé tổn thương. Hôm nay khoảnh khắc con bé bước ra khỏi ga, bà chưa từng thấy dáng vẻ ấy bao giờ, con bé y như một đóa hoa bị vùi dập trong mưa gió, mây đen vây kín tiều tụy.

Bà biết con mình thích U U từ lâu, nhưng cho rằng đều là chuyện con trẻ nên can thiệp. Hôm nay Lâm Trạch Diễn đột nhiên thẳng thắn bày tỏ, vui mừng chưa bao nhiêu thì chợt nhận ra không ổn.

Cố U suy sụp là vì Lâm Trạch Diễn, phút chốc bà đã có đáp án.

Ban đầu Lâm Trạch Diễn gọi khẩn cầu bà giúp một việc, thằng bé rất cuống làm bà không hiểu gì. Bây giờ cũng biết vì sao, giúp là giúp việc gì.

Bà Lâm cúi đầu nhìn Cố U, xoa đầu cô, thả lòng hai tay.

Bà kéo cô đứng dậy, dắt tay cô lên tầng.

Cố U nghe lời theo sau, không cựa quậy, cố dụi dụi xua tan cảm giác khó chịu. Nội thất tầng hai chợt mở rộng trong tầm mắt, cô mới phát hiện đích đến là phòng Lâm Trạch Diễn.

Cố U chưa từng bước vào căn phòng này, mỗi lần tới gần phòng Lâm Trạch Diễn thì anh sẽ nhảy cẫng lên, trăm phương nghìn kế vẽ đủ lý do để Cố U tránh xa. Cô tưởng anh không thích xâm phạm không giang riêng tư nên không nghĩ nhiều, sau một vài lần đã đập tan ý định tham quan.

Nhưng đưa cô tới phòng Lâm Trạch Diễn làm gì?.

“Cô, đây là….”.

“Cho con xem món đồ thôi, đừng lo” – Bà Lâm mỉm cười đôn hậu, nắm chặt tay Cố U.

Hai người dừng trước phòng, bà lấy một chiếc chìa khóa, *lạch cạch* một tiếng, đẩy nhẹ tay nắm là cánh cửa lập tức hé mở.

Bà Lâm đứng tại chỗ, kéo tay cô đang tần ngần phía sau, ra hiệu cô bước vào.

Cố U thực sự không muốn thế vì sợ Lâm Trạch Diễn không vui, nhưng thái độ bà Lâm thản nhiên tiếp thêm dũng khí cho Cố U. Linh cảm không gian chưa từng tiếp xúc sẽ là một bước ngoặt lớn, bàn tay Cố U giữ tay nắm rịn mồ hôi.

Căn phòng tối om, cô mò mẫm tìm công tắc đèn, Bà Lâm đóng cửa, để lại một mình Cố U tự khám phá.

Đèn bật sáng, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, mặt sàn không vương hạt bụi, ngoại trừ rèm cửa chằn chặt không một khe hở khiến Cố U nghĩ ánh mặt trời ban ngày không có cơ hội chạm vào căn phòng sạch sẽ.

Bức tường sạch bong không treo dán poster lung tung được quét một lớp sơn vàng nhạt ấm cúng, Cố U rất thích.

Cố U nhìn phía dưới, là một chiếc tủ đầu giường kề sát tường, bên trên có đặt một ít đồ như album ảnh nhỏ và một vài tờ giấy .

Album ảnh lờ mờ hình bóng quen thuộc, Cố U bước đến ngồi xổm xuống, sửng sốt nhìn khuôn mặt trên đó.

Là cô và Lâm Trạch Diễn thời cấp ba.

Tuy không rõ nhưng nguyên do Cố U biết chắc đó là mình bởi vì đây không phải ảnh gốc mà nó đã qua cắt dán.

Nguồn gốc của tấm ảnh này vẫn vẹn nguyên như hôm nào. Buổi học cuối cùng chia xa những chồng sách cao dày, chủ nhiệm lớp đã mua một chiếc bánh kem to chúc mừng cả lớp tốt nghiệp. Ngày hôm đó dường như mọi người đều bị con tim chi phối, rốt cuộc vẫn không ngăn được cuộc chiến trét kem.

Lâm Trạch Diễn trong tấm hình đang che chắn một miếng bánh bay đến từ phía sau cho Cố U.

Khoảng cách hai người rất gần, gần như được anh ôm trọn.

Album chỉ có hai người vô cùng thân thân thiết, Cố U không thích chụp ảnh, bây giờ mới nhớ mình và anh thậm chí không có một tấm hình chung.

Ký ức lấp lánh nơi đáy mắt, Cố U cầm quyển album nặng trịch, khung gỗ của nó có vẻ được một thợ mộc lành nghề đẽo gọt.

Ngón tay chạm trúng thứ gì gồ ghề, Cố U lật nó ra, dòng chữ nhỏ khắc phía sau như khắc vào xương tủy.   

“Tấm ảnh chụp chung duy nhất”.

Sáu chữ ngắn ngủi đóng dằm trong tim.

Cố U bị một con sóng nhấn chìm, ướt đẫm, sự chua xót trào ngược mém chút nữa cô không thể khkắc chế.

Cô cố gắng kiểm soát cảm xúc, bỗng phát hiện trên bàn học đầy ắp thư từ, một lá đều đẹp đẽ tỉ mỉ, vái bức còn chưa kịp dán còn một số đã khép chặt bằng sáp đóng tem[1].

[1]:

Dấu sáp niêm phong châu Âu Shopee Việt Nam

Điều gì đó dẫn lối, Cố U lập tức nhận ra chúng là gì, ý nghĩ trong đầu giây lát khiến cô sởn da gà.

Không thể khống chế bước chân bản thân, không ngoài dự liệu, tên người nhận là Cố U. Cô không dám mở ra xem, chỉ dám cầm hết lá này đến lá kia lên phong bì. Người nhận luôn là cô, từ nét bút nguệch ngoạc trẻ con đến cứng cáp xuyên qua quá khứ nhung nhớ đến hiện thực,

Dưới cùng xấp giấy chỉ có vài nếp gấp nhỏ, chứng tỏ chồng thư được giữ gìn rất tốt, vài dòng bên trên chính là nét bút của Lâm Trạch Diễn vài năm gần đây.

Khi dòng chữ xuất hiện Cố U không thể chế ngự bản thân, sự ẩn nhẫn cả ngày hôm nay rách toạc, châm chích đôi mắt Cố U hoe đỏ.

Bàn tay cầm lá thư run run nhưng cô không dám bấu chặt, chỉ sợ mình làm nhỗ nhớ nhàu nát.

    “Gửi mười chín năm thương nhớ, gửi tình yêu say đắm anh chưa từng nói ra,

    U U, có lẽ những lời này sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong trái tim này. Chuyện yêu U U, thật sự xin lỗi vì đã một mình gửi gắm trái tim nơi em như thế.

    U U, anh là người nhát gan, nhưng hi vọng xa vời nhất của anh là một ngày em rủ lòng thương xótt. Bất kì lúc nào, vẫn luôn có kẻ nhút nhát ở phía sau chờ em.

    Anh xin lỗi, anh yêu em.

Nước mắt tuôn rơi, chất lỏng mằn mặn nong nóng chảy xuống tờ giấy khiến vài chỗ loang thành chấm đen. Cố U vội vã chùi mắt, đặt tờ giấy sang một bên.

Càng lau càng khóc tợn như sông sâu thông với biển rộng, kiểu gì cũng không thể lau sạch.

Còn gì Cố U không rõ? Còn gì Cố U không hiểu?

Tình cảm Lâm Trạch Diễn dành cho Cố U chưa bao giờ là nhất thời viển vông, chưa từng yếu đuối, tình yêu của anh so với cô thì lớn hơn nhiều.

Lâm Trạch Diễn không phải kẻ nhu nhược, anh chính là hiệp sĩ vĩ đại nhất.

Động tĩnh bất thính lình đánh thức Cố U, cô chưa kịp hoảng hồn thì căn phòng sáng trưng đã chìm vào bóng tối.

Sau lưng có người đến gần, nhịp điệu dồn dập, lập tức toàn thân được bao phủ bởi một cái ôm khắc hẳn với bà Lâm.

Vòng tay rộng rãi đầy ắp cảm giác bình yên, bước chân vẫn thoang thoảng gió lạnh, Cố U có thể cảm nhận lồng ngực đối diện phập phồng.

Lực bàn tay trên eo muốn đính chặt Cố U vào lòng, đầu người đó vùi vào cổ, mái tóc xoăn cọ lên má, rạo rực tận tâm can.

Người đối diện run nhè nhẹ, giọng nói khản đặc rã rời khó giấu được vẻ xúc động:

“U U, để anh ôm một chút, xin em….”