Hắn bị làm cho tức giận liền buông tay ra, hắn giống như là loại người đói bụng ăn quàng sao?
Hoặc là trong lòng của nàng, hắn chính là một nam nhân rất vô lại, rất háo sắc?
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Liên tiếp nói ba chữ tốt, Lộ Nhi kiên cường ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng nói:

“Vương gia đã quyết định như thế, vậy ta có thể rời đi được chứ?”
Hiên Vương thở dài, giữ nàng lại bên người hắn lại làm nàng khó xử như vậy sao?
“Đợi chút, đây là khế ước, nàng ký tên xong có thể đi. . . . . .”
Đưa khế ước bán thân trên bàn, Hiên Vương nhàn nhạt nhìn Lộ Nhi ——
Mặc dù quá trình không phải là rất vui vẻ nhưng kết quả cuối cùng vẫn như dự đoán.
“Ừ!”
Lặng lẽ nhận lấy tờ giấy đã sớm được chuẩn bị tốt, Lộ Nhi cúi đầu, ấn tay lên ——
Một dấu tay đỏ thẫm áp đến trên giấy, là tươi như vậy, cũng đẹp đẽ như vậy!
Nhưng nó cũng đại biểu, chính là. . .

“Nàng không xem nội dung của khế ước sao?”
Trong mắt mang theo ý không giải thích được, thanh âm của hắn cực kỳ êm ái.
“Có cái gì tốt mà nhìn? Ngươi không phải là cũng viết xong rồi sao?”
Lộ Nhi cười lạnh, ta đã ký rồi, hắn còn muốn như thế nào nữa?
“Nàng không sợ ta đem nàng bán đi?”
Đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm híp lại, đối với việc nàng tùy tiện ký tên như vậy, có một ngọn lửa không tên như bùng lên ——
Nàng lại dám tùy tiện như vậy!
Khế ước bán mình năm năm nhưng là ảnh hưởng đến cả đời nàng.

“Ngươi sẽ làm như vậy sao? Hơn nữa, người ngu ngốc nào lại mua phụ nữ có thai?”
Thân thể chuyển một cái, nàng chuẩn bị rời đi thôi ——
Khế ước cũng ký, cũng không còn chuyện gì để nói với vị Vương gia này.
Có điều trong lòng cũng có chút không hiểu, hắn tại sao phải đối xử với mình như vậy?
Lúc ăn cơm nàng cũng thấy qua những nữ nhân của hắn, mặc dù không thể nói mỗi người đều là phong hoa tuyệt đại, nhưng so với mình cũng xinh đẹp hơn.
Nhưng hắn tại sao cứ phí hết tâm tư như vậy để đối phó với mình đây?
“Vương gia, tại sao lại là ta?”