"Gần đây ngươi ở công ty làm rất tốt, thế nhưng bận rộn nữa cũng phải chú ý thân thể, ba mẹ ngươi ở nước ngoài cố ý giao phó ta phải chăm sóc ngươi thật tốt."
"Ông ngoại, ta biết rồi, ta nào không chăm sóc thân thể chớ, chẳng qua là gần đây ngủ đến không tốt lắm, ngươi đừng lo lắng."
Tống Ngôn Khê ngồi ở trước bàn cơm, dường như ăn sáp ăn bữa sáng, trên mặt mang lên nụ cười miễn cưỡng.

Nàng hồi trước bị bệnh, nhắc tới cũng không phải bệnh nặng nghiêm trọng gì, chẳng qua là buổi tối ở trên ban công hút thuốc cảm lạnh, phát sốt kéo dài mấy ngày mà thôi.

Không biết làm sao Tống Ngôn Khê từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, cảm mạo đều rất ít sẽ có, huống chi là sốt.

Lần này trực tiếp đem lão gia tử đã kinh động, nhất định muốn nàng bỏ xuống công việc trong tay trở về ở mấy ngày, Tống Ngôn Khê không muốn ông ngoại lo lắng, chỉ đành trở về ở một trận.
"Các ngươi những thanh niên này, có chuyện gì luôn là muốn ngay lập tức gạt trưởng bối, ta mặc kệ ngươi quá nhiều rồi, chính trong lòng ngươi có số thì được.

Mặt khác, đứa bé có máu mặt kia gần đây đến trấn Hoài Ninh rồi, nói là muốn đến thăm ta, chủ yếu vẫn là vì ngươi, ngươi có thời gian cùng nàng gặp mặt."
"A Lạc trở về rồi? Nàng làm sao không liên hệ ta chứ?"
Tống Ngôn Khê biết được An Lạc đến phố Hoài Ninh, trên mặt không có tinh thần cuối cùng có chút vẻ mặt.

An Lạc là bạn học thời điểm nàng ở ngoại quốc du học, hai người là bạn rất thân, nàng tìm ông ngoại muốn phương thức liên lạc của An Lạc, xách lên túi của mình đứng dậy rời khỏi.

Ở sau khi nàng lái xe đi rồi, ông ngoại trầm mặt xuống, hắn dùng ngón tay gõ gõ bàn, rất nhanh, quản gia từ một bên đi tới.
"Lão gia, xin phân phó."
"Ngươi tra một chút cho ta, gần đây Khê nhi đang cùng người nào tiếp xúc, đem việc tư gần đây của nàng điều tra rõ ràng."
Tống Ngôn Khê lái xe đến Tống thị, ở sau khi tiến vào văn phòng, nàng lấy điện thoại di động ra liếc nhìn wechat, phía trên nhất hai người liên lạc theo thứ tự là Thẩm Khanh Vãn và Quý Thanh Cừ, khung trò chuyện đều là dừng lại ở trên tin tức chính mình gửi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Quý Thanh Cừ gần đây bỗng nhiên không ra náo loạn, bên trong giới bạn bè ngoại trừ một tin tức nàng và Quý Hâm Thư đi ra ngoài du lịch, cũng không còn cái khác.
Tống Ngôn Khê không biết hai người đi nơi nào, đương nhiên cũng lười lắm miệng hỏi, chỉ là trận này nàng buồn bực mất tập trung, khó tránh khỏi sẽ muốn tìm Quý Thanh Cừ đi ra ngoài uống vài ly, Tống Ngôn Khê gửi tin tức wechat cho nàng, hỏi nàng lúc nào trở về, Quý Thanh Cừ lại hình như ở bên ngoài chơi điên rồi, cả thời gian gửi tin về cũng không có.

Tống Ngôn Khê không khỏi cảm khái đối phương trọng sắc khinh bạn, cùng Quý Hâm Thư đi ra ngoài thì quên đi chính mình.
Trên mặt Tống Ngôn Khê mang nụ cười, lúc này, wechat bỗng nhiên nhắc nhở nhận được một tin tức, là đến từ Thẩm Khanh Vãn.

Nụ cười trên mặt nàng vào lúc này đọng lại, theo đó hai mắt bốc lên ánh sáng.


Đây là Thẩm Khanh Vãn mấy ngày nay lần đầu tiên chủ động liên hệ chính mình, Tống Ngôn Khê vừa mừng vừa sợ, nàng vội vàng đóng cửa sổ trò chuyện của Quý Thanh Cừ chuyển tới nơi Thẩm Khanh Vãn.

Chỉ thấy đối phương không nói gì, chỉ là gửi cho mình một tấm hình chuyển phát nhanh số đơn, xem địa chỉ là gửi đến công ty mình.
"Đây là cái gì?" Tống Ngôn Khê gửi lại, bên kia qua rất lâu mới biểu hiện đang nhập dữ liệu, Tống Ngôn Khê liền không thể chờ đợi được nữa chờ Thẩm Khanh Vãn trả lời, thỉnh thoảng điện thoại tối xuống, nàng đều muốn lập tức thắp sáng, chỉ lo chậm một giây sẽ bỏ qua tin tức của đối phương.
"Đồ vật trước đây ngươi gởi cho ta, ta không có từng mở ra, gởi trả lại ngươi." Lời Thẩm Khanh Vãn nói ra hiện tại trên màn ảnh, nhìn thấy đoạn lời này, ánh sáng trong mắt Tống Ngôn Khê bỗng nhiên tối đi, nụ cười khóe miệng cũng dần dần tiêu tan.

Nàng rất rõ ràng, Thẩm Khanh Vãn làm như vậy là vội vã muốn cùng chính mình phân rõ giới hạn, nhưng mà..

Các nàng rõ ràng không cần đi tới bước này.
"Những thứ kia là quà ta tặng ngươi, ngươi không cần trả lại cho ta." Tống Ngôn Khê đem câu nói này gửi đi, ngón tay cũng ở sau khi đánh xong đoạn văn này run rẩy lên.

Trận này nàng đang đeo đuổi Thẩm Khanh Vãn, Tống Ngôn Khê không có kinh nghiệm đuổi theo người, nàng chỉ có thể lấy phương thức của mình đối tối với Thẩm Khanh Vãn, nàng vì cô lôi kéo tài nguyên, mỗi ngày đi phòng công tác của mình tìm cô, hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm hoặc là tự mình nấu cơm cho cô.
Những chuyện này Thẩm Khanh Vãn trước đây có thể tiếp nhận, hiện tại cũng không nguyện rồi.

Nàng xác thức từ chối hợp tác có quan hệ tới mình, tìm các loại cớ và lời nói dối tránh khỏi gặp mặt cùng mình.

Tống Ngôn Khê không hiểu, rõ ràng là thời điểm quan hệ bao nuôi, Thẩm Khanh Vãn đều tiếp nhận rồi, tại sao sau khi chính mình muốn theo đuổi cô, cô trái lại không muốn, thì thật sự không có chút nào yêu thích chính mình, đến mức cả theo đuổi cô cũng không chịu tiếp thu sao?
Ý nghĩ như thế để Tống Ngôn Khê nhụt chí, mấy ngày nay sa sút cũng có quan hệ với Thẩm Khanh Vãn.

Nhớ cô, muốn gặp cô, nhưng ngay cả chuyện gặp mặt đều trở thành khó khăn.

Thậm chí nàng muốn hiễu rõ tình trạng gần đây của Thẩm Khanh Vãn, đều phải từ trên tin tức của weibo đăng mới biết được.

Tống Ngôn Khê cầm điện thoại đờ ra, rất nhanh, trợ lý từ dưới lầu cầm một cái hộp tới, là Thẩm Khanh Vãn gởi cho chính mình.

Bưu điện cùng thành phố luôn là rất nhanh, nhanh đến để Tống Ngôn Khê cảm thấy Thẩm Khanh Vãn là cố ý muốn cùng chính mình mau chóng rũ sạch quan hệ mới sẽ như vậy.
Tống Ngôn Khê tiếp nhận hộp đem mở ra, bên trong mấy dạng hộp quà chưa bao giờ mở ra, những món quà này đều là nàng từng loại chọn cho Thẩm Khanh Vãn.


Có bàn vẽ điện tử, còn có bút tinh chuẩn, trâm cài áo.

Thẩm Khanh Vãn rất yêu thích tác phẩm nhà thiết kế nước ngoài Diane, nhưng mà vị tiền bối này đã sớm qua đời, tác phẩm nàng cũng sớm đã bị rất nhiều nhà sưu tầm mua lại, ở bên ngoài khó có thể tìm được.
Tống Ngôn Khê vì mua được trâm cài ngực này, nàng cố ý bay đến nước ngoài, cùng người nắm giữ nói chuyện rất lâu, cũng bỏ ra không ít giá tiền.

Nàng biết Thẩm Khanh Vãn sẽ thích, mặc kệ rất phiền phức cũng muốn tặng cho Thẩm Khanh Vãn.

Những thứ đồ này, đối phương cả mở ra cũng không từng mở, chính mình làm sao cho cô, cô thì như thế trả lại.
Viền mắt Tống Ngôn Khê đỏ lên, nàng xem thấy bàn quà kia, bỗng nhiên cắn vào môi dưới, đột nhiên đưa chúng nó toàn bộ quét xuống trên đất.

Rơi đóng gói lỏng lẻo, tơi bời rơi trên đất, cũng bao gồm trâm cài ngực chính mình trước đó cả chạm cũng không dám chạm nhiều, đi máy bay cũng phải vững vàng ôm lấy.

Tống Ngôn Khê cúi đầu nhìn, chỉ nhìn một chút, nước mắt thì không chịu thua kém đầy tràn viền mắt, nàng đột nhiên đứng dậy, nhặt lên trâm cài ngực kia trên đất, đeo mắt kính mang lên mặt, lao nhanh ra văn phòng.
Người của Tống thị chỉ nhìn thấy Tống Ngôn Khê bỗng nhiên rời khỏi công ty, cả trợ lý cũng không mang theo thì vội vàng lái xe rời khỏi, nàng đem xe dừng ở trước cửa phòng làm việc của Thẩm Khanh Vãn, xuống xe đi vào trong, cảnh vệ nhìn thấy nàng, lập tức ngăn cản nàng.

Nói đến cũng trào phúng, trước đó chính mình đã tới rất nhiều lần, cảnh vệ đã sớm biết rõ nàng, bây giờ lại không chịu để cho nàng đi vào, nghĩ cũng biết là dặn dò của ai.
"Tống tiểu thư, ngài không thể đi vào, đừng làm cho ta khó xử." Cảnh vệ nhìn Tống Ngôn Khê cố ý đi vào trong, hắn xuất phát từ vấn đề thân phận, không có cách nào đem người ngăn trở, chỉ có thể đi theo phía sau nàng khuyên nàng.

Tống Ngôn Khê nhếch môi, nàng bắt đầu vui mừng hôm nay vì che lấp uể oải đeo đeo mắt kính, bằng không dáng vẻ chật vật của mình bây giờ, cũng sẽ bị rất nhiều người nhìn lại.
"Ta không phải đến gây chuyện, ta chỉ muốn gặp Thẩm Khanh Vãn một chút, ta biết nàng ở đây." Tống Ngôn Khê không để ý tới sự ngăn cản của cảnh vệ, vọt thẳng đến văn phòng Thẩm Khanh Vãn.

Động tĩnh hai người gây ra đã quấy rầy công nhân phòng làm việc, Vương Lộ thấy được Tống Ngôn Khê, một hồi thì nhận ra nàng là người rất thân trước đây của Thẩm Khanh Vãn.
"Tống tiểu thư, ngươi thật sự không thể đi vào, Thẩm tổng nàng từng có dặn dò.."
"Lão Vương, được rồi, để cho nàng đi vào đi." Bên ngoài phòng công tác gây ra động tĩnh lớn như vậy, Thẩm Khanh Vãn không thể không biết, cô đẩy cửa ra, thấy được Tống Ngôn Khê đứng ở đó, tâm trạng hơi co rút, Tống Ngôn Khê thấy cô cuối cùng để cho mình đi vào, nàng nở nụ cười theo tới, ngay vào lúc này, Lục Mật phía sau Thẩm Khanh Vãn đi ra, nàng nhíu mày nhìn chính mình, khiêu khích trong mắt ý tứ rõ ràng đến quá mức.
"Thẩm, ngươi có bằng hữu, ta đi trước, chuyện trước đó ta nói, ngươi suy tính một chút." Lục Mật nói xong, nhấc theo túi của mình rời khỏi phòng công tác, ở lúc gần đi, nàng quay đầu lại liếc nhìn Tống Ngôn Khê, nhếch miệng lên một vệt nụ cười châm chọc.

Tống Ngôn Khê cứng ngắc thân thể cùng Thẩm Khanh Vãn tiến vào văn phòng, nàng ngồi ở trên ghế salông, nhìn thẳng Thẩm Khanh Vãn, dù cho cách mắt kính, Thẩm Khanh Vãn cũng có thể cảm giác được tầm mắt chăm chú của nàng.


Kỳ thực, chính mình cũng không chán ghét bị nàng nhìn như vậy.
"Cô muốn uống chút gì?" Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng hỏi nàng, đợi một lúc cũng không thấy Tống Ngôn Khê mở miệng, cô quay người dự định đi rót cà phê, lúc này, Tống Ngôn Khê bỗng nhiên lấy xuống mắt kính, đứng dậy kéo cổ tay cô.

Thẩm Khanh Vãn quay đầu lại nhìn nàng, hai người mấy ngày không gặp, Thẩm Khanh Vãn không nghĩ tới lại nhìn tới mặt của Tống Ngôn Khê, đối phương sẽ là bộ trạng thái này.
Nàng nhìn lên tiều tụy rất nhiều, đại khái là bởi vì quần áo và phong cách trước đây tương tự nhau, biến hóa trên thân thể không dễ dàng nhìn ra, nhưng gò má lại gầy gò rất nhiều.

Trước mắt nàng là vành mắt đen dày nặng, một đôi mắt bị nước mắt ngâm đ ến vừa sưng lại hồng, lại vẫn là quật cường không chịu để cho nước mắt rơi xuống.

Thẩm Khanh Vãn nhìn, cô biết đối phương sẽ khổ sở như vậy là bởi vì mình, đau lòng và hổ thẹn để Thẩm Khanh Vãn mũi chua xót, cô hít sâu một hơi, lại không chịu biểu hiện ra quan tâm, mà là đem đầu quay về phía khác.
"Chị muốn cùng nàng hợp lại?" Tống Ngôn Khê bỗng nhiên mở miệng, âm thanh nghẹn đến không ra dáng, cho dù nàng không nói rõ người kia là ai, Thẩm Khanh Vãn cũng biết nói là Lục Mật.
"Không có, nàng chỉ là đến nói chuyện hợp tác thiết kế, là chuyện công."
"Xem ra, nguyên nhân chị từ chối tôi chỉ là đơn thuần không thích tôi, đúng không?"
Tống Ngôn Khê mắt ba ba nhìn Thẩm Khanh Vãn, dù cho tầm mắt của chính mình chăm chú như thế, đối phương lại cả quay đầu lại nhìn chính mình cũng không muốn.

Nàng đã nói muốn theo đuổi Thẩm Khanh Vãn, cũng vì thế chuẩn bị rất nhiều kế hoạch.

Nhưng mà..

Thẩm Khanh Vãn không muốn a, người này ngay cả sự theo đuổi của mình đều từ chối, từ vừa mới bắt đầu thì đứt đoạn mất hết thảy nhớ nhung của chính mình, nỗ lực như thế nào đi nữa đều vô dụng.
"Tống Ngôn Khê, sự việc giữa tôi và cô tôi nói đến mức rất rõ ràng.

Xin lỗi, tôi không thể tiếp thu cô làm người yêu tôi, cũng không có ý định nghênh hợp theo đuổi của cô.

Những phương thức lãng mạn dỗ nữ nhân bình thường kia của cô, tôi không thích cũng không muốn tiếp thu.

Rất xin lỗi sẽ làm cô đối với tôi sản sinh loại hiểu lầm và cách nghĩ này, nhưng hai chúng ta xác thực không thích hợp."
Thẩm Khanh Vãn không quay đầu lại để nhìn vẻ mặt của Tống Ngôn Khê, chỉ có thể nghe được tiếng hít thật dài một hơi liên tục của nàng.

Cô biết đoạn lời này của mình rất tàn nhẫn, thế nhưng cô không muốn cho Tống Ngôn Khê lưu lại bất kỳ chờ mong nào.

Thẩm Khanh Vãn so với ai khác đều rõ ràng thật lòng và nhát gan của chính mình, cô không cách nào phủ nhận chính mình đối với Tống Ngôn Khê là thích, là quyến luyến, càng là thương tiếc.

Nhưng mà, cô không muốn trãi qua tình cảm nữa, cũng không muốn đón nhận hôn nhân nữa.


Cô đã thất bại qua một lần đối với chuyện như vậy cũng không còn nhiệt tình đã từng.
"Thẩm Khanh Vãn, chị cũng không muốn quay đầu lại nhìn tôi sao? Tôi thật khờ, tôi còn tưởng rằng..

Chị..

Chị ít nhất là yêu thích tôi.

Tôi gửi những câu nói kia cho chị, chị có xem không? Hay là nói nhìn thấy tin tức tôi gửi thì tắt đi? Mấy ngày trước, tôi nói với chị, tôi muốn gặp chị, nếu như chị không thời gian, tôi cũng có thể đi phòng công tác tìm chị."
"Đêm nay chị mấy giờ tan ca, tôi thì ở trước cửa phòng làm việc chờ chị.

Đồng sự của công ty chị đều đi rồi, nhưng tôi vẫn là ở nơi đó chờ.

Chị lại vì bận làm việc quên ăn cơm rồi sao? Tại sao chị không trả lời tin tức của tôi? Chị đang ở đây làm cái gì? Tôi rất nhớ chị.

Chị có phải cùng con mèo con chó bên ngoài chơi rồi không, tôi và Đô Đô đều rất nhớ chị.

Thẩm Khanh Vãn, tại sao chị không trả lời tin tức của tôi?"
Tống Ngôn Khê yên tĩnh đọc lấy tin tức nàng trên wechat từng gửi cho Thẩm Khanh Vãn, cơ hồ mỗi một ngày, nàng đều sẽ giống như vậy tới lui liên lạc Thẩm Khanh Vãn, nhưng ngay cả một chữ trả lời đều không có được.

Tống Ngôn Khê nhìn văn tự trong điện thoại di động, mỗi câu nói đều đang cười nhạo thấp kém và ngu xuẩn của mình, để nàng cũng cười ra tiếng theo.
"Tôi tìm rất nhiều ngày, cuối cùng mua được trâm cài áo chị thích nhất.

Tôi muốn tự tay đeo nó lên cho chị, nhưng mà tôi nghĩ, hiện tại chị không cần rồi, chị cũng không cần tôi." Tống Ngôn Khê trong tay siết trâm cài ngực, kim sắc bén đâm vào lòng bàn tay, đâm ra miệng máu máu me đầm đìa.

Nàng nhìn Thẩm Khanh Vãn mắt từ đầu tới cuối đều không có quay đầu lại nhìn chính mình, đem trâm cài ngực ném xuống đất, một lần nữa đeo xong mắt kính, từng bước một lui ra.
Thẩm Khanh Vãn thân thể cứng ngắc, nhìn theo nàng rời khỏi, lại đem dáng vẻ nàng rơi lệ nhớ ở trong lòng.

Nghĩ đến Tống Ngôn Khê tựa hồ ném món đồ gì Thẩm Khanh Vãn di chuyển chân cứng ngắc, trên đất tìm kiếm đồ vật kia, cuối cùng ở trong góc tìm thấy trâm cài ngực nhuốm máu này.

Cô nhìn ra đây là thiết kế mình thích, cũng có thể đoán được Tống Ngôn Khê sau lưng hao phí bao nhiêu tâm tư đi tìm món quà này tặng cho chính mình.
Thẩm Khanh Vãn gương mặt trắng bệch, cô dùng sức ôm chặt trâm cài ngực, đem nó đặt ở dưới xương quai xanh, dù cho kim đâm phá da thịt cũng không thả lỏng sức mạnh.
Hết chương 72.