"Vẻ mặt không cần sốt sắng như vậy, thả lỏng một chút thì được rồi, nhìn con mắt của ta, tưởng tượng mình chính là một ngọn đuốc, đem tất cả lực sát thương của ngươi phóng thích ra với ta." Quý Thanh Cừ cầm máy quay phim, cẩn thận nói với người mẫu đối diện.

Đại khái là vừa mới xuất đạo, lại là lần đầu tiên chụp bìa tạp chí, tiểu người mẫu tựa hồ không thể nào hiểu được lời của Quý Thanh Cừ, mỗi một lần tứ chi và vẻ mặt đều làm đến cứng ngắc cực kỳ.
Nhà nhiếp ảnh là một nghề nghiệp dựa vào cảm giác, phần cảm giác này không chỉ bắt nguồn từ bản thân nàng, cũng có quan hệ rất lớn với người mẫu.

Đồng thời chủ đề trang bìa tạp chí kì này tên là xâm lược, kỳ thực chủ đề mạnh như vậy, lựa chọn một người mẫu mới cũng không thích hợp.

Thế nhưng người mới này nắm giữ tướng mạo và khí chất được trời cao chiếu cố, chiều cao hơn 1m8 vượt xa trình độ bình quân của người châu Á.
Thêm nữa mặt và tướng mạo anh khí giàu có, để nàng nhờ vào tự nhiên này có được tài nguyên của lần này, không biết làm sao..

Phương tiện phần cứng có rồi, nàng lại khuyết thiếu một ít khống chế về tình cảm.

Phần này nhẫn nại chụp một trăm bức, không có một cái có thể dùng.

Nàng có chút buồn phiền, nhìn người mẫu ngồi ở một bên cau mày nhíu chặt, đi tới vỗ vỗ bờ vai của nàng.
"Đơn độc tâm sự." Âm thanh Quý Thanh Cừ rất nhẹ, chỉ có hai người mới có thể nghe được, tiểu người mẫu gật gù, đi theo phía sau nàng, cùng nhau đi đến phía sau tấm che phong cảnh.
"Quý lão sư, ta rất xin lỗi." Vừa mới đến phía sau, tiểu người mẫu lập tức cúc cung xin lỗi, thái độ có thể xưng rất tốt.

Ở giới thời trang lăn lộn rất lâu, Quý Thanh Cừ cũng đã gặp không ít người mắt cao hơn trời, cho tới bây giờ, thái độ của tiểu người mẫu coi như không tệ.
"Anne, không ngại ta gọi ngươi như vậy chứ?" Quý Thanh Cừ xoay người tựa ở trên tường một bên, tiểu người mẫu lắc đầu một cái, một bộ dáng dấp chăm chú chờ được giải thích.

"Không cần sốt sắng như vậy, chuyện của ta chắc hẳn ngươi cũng nghe qua, không quá nhiều tính khí quá lớn, người mẫu hợp tác với ta, ta chưa bao giờ sẽ ôm ấp thái độ ngoại trừ công tác ra."
"Ta biết, tin đồn ở bên ngoài của Quý lão sư vẫn rất tốt." Anne nhẹ giọng nói qua, nàng không phải a dua nịnh hót, Quý Thanh Cừ xác thực ở trong giới là tốt tính nổi danh.


Ở bên trong nhà nhiếp ảnh, nàng có tài hoa, ý nghĩ và kỹ thuật đều rất thành thục, không ít người mẫu đồng ý hợp tác với nàng.
"Ngươi là người mới, muốn xông ra thành tựu không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Lần này chủ đề là xâm lược, thân thể ngươi điều kiện rất xuất chúng, nhưng vẫn là không cách nào thay đổi sự thật ngươi là một người mới.

Ngươi cần ngạo khí (thái độ kiêu kì), chuyện này đối với ngươi mà nói cũng không khó.

Ngươi rất ưu tú, có tư bản ngạo khí, ngươi là một đám lửa, giống ta như vậy."
Quý Thanh Cừ nói qua, bỗng nhiên đem thân thể của Anne đặt ở trên tường, Quý Thanh Cừ chiều cao thực không lùn, thêm nữa nàng cũng mang giày cao gót, chiều cao của hai người cơ hồ là ngang hàng.

Tay trên bả vai mang theo nhiệt độ hơi nóng, Anne ngơ ngác nhìn ánh mắt có mấy phần khiêu khích của Quý Thanh Cừ.

Mùi vị trên người nàng rất nồng nặc, mùi rượu nhàn nhạt khiến người ta mê say.
Anne nửa khép mắt, nhìn Quý Thanh Cừ càng ngày càng đến gần, nàng nhíu mày, xoay thân thể, đem tư thế của đổi cho nhau, người bị đặt ở trên tường thành Quý Thanh Cừ, nàng cong lấy khóe miệng, tùy ý Anne khiều cằm của mình, mấy chục giây bốn mắt nhìn nhau, Quý Thanh Cừ chậm rãi đem người đẩy ra, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.
"Rất tốt, nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, ta muốn chính là ngươi như vậy.

Người mới không phải lý do ngươi năng lực chuyên ngành kém, ngươi cần phóng thích dã tính nguyên thủy của ngươi, khiêm tốn không phải nhu nhược, ta tin tưởng ngươi có thể rực rỡ hào quang." Quý Thanh Cừ nói xong, hai người một lần nữa chụp ảnh, Anne lần này và trước đó có thể nói như hai người khác nhau.

Vẻn vẹn dùng một tiếng liền đem tất cả nhiệm vụ chụp hình của hôm nay kết thúc.
Quý Thanh Cừ vẫn cầm máy ảnh, vào lúc này không khỏi có chút uể oải, nàng quen thuộc ở sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhìn bức ảnh mình chụp xong, lúc này nàng thường thường sẽ đốt một điếu thuốc hút.

Anne thay xong quần áo đi tới, thấy chính là cảnh này.

Quý Thanh Cừ ăn mặc áo vest làm riêng màu trắng, áo khoác vest không phải thiết kế thu eo, có chút rộng rãi.

Nàng không có cài nút, ở bên trong áo vest là một cái áo thun lót màu đen.

Bộ ngực trắng nõn và xương quai xanh theo động tác của nàng như ẩn như hiện, ở hai bên bụng dưới, rõ ràng đường cơ bụng chữ xuyên độ cong hoàn mỹ, vân da đẹp đẽ hoàn toàn hiện ra ở trước mắt mình.

Quý Thanh Cừ có một đôi chân rất dài, coi như là Annne làm người mẫu cũng không thể không đối với vóc người của Quý Thanh Cừ biểu thị khen ngợi.

Nàng mang giày cao gót màu trắng tựa nghiêng ở một bên, tùy ý lại thả lỏng mà nhìn toàn bộ hình ảnh trong máy vi tính.

Thỉnh thoảng sẽ hút một ngụm thuốc, dáng dấp lười biếng lại đắc ý.
"Quý lão sư, hôm nay khổ cực ngươi rồi." Anne đi tới, cười chào hỏi với Quý Thanh Cừ, thông qua ở chung hôm nay, nàng cảm thấy Quý Thanh Cừ là một người, rất có mị lực, nếu như có thể, nàng còn muốn hiểu rõ nàng càng nhiều hơn một chút.
"Không có gì, vốn là công việc của của ta."
"Ta nghe nói Quý lão sư cũng không có ký tên nhà nhiếp ảnh chuyên môn của ai, tuy nói như vậy có chút đường đột, thế nhưng ta nghe nói, đại đa số nhà nhiếp ảnh và nhà thiết kế đều sẽ tìm kiếm muse thuộc về họ, Quý lão sư rất ít sẽ cùng hợp tác trường kỳ với ai, nhưng hình của ngươi vẫn cứ xuất sắc."
Anne trước sau đế ý vẻ mặt của Quý Thanh Cừ, để tránh khỏi vấn đề đường đột của chính mình sẽ khiến cho đối phương bất mãn.

Ở giới thời trang, muse tựa hồ thành sự tồn tại của đại đa số nhà nhiếp ảnh và nhà thiết kế theo đuổi, bọn họ có thể trở thành khởi nguồn linh cảm, cũng có thể trở thành nhánh cỏ cứu mạng.
"Như lời ngươi nói, đích xác rất nhiều người đều cần muse của chính mình, nhưng đối với ta mà nói, đó cũng không phải đồ vật cứng nhắc gì.

Ta rất ít sẽ chuyên chú đối với trả giá quá nhiều của ai, cũng không có người gì khát vọng nhất định phải chụp xuống." Quý Thanh Cừ nhẹ giọng nói qua, khi đang nhắc lên câu nói sau cùng, nghĩ đến Quý Hâm Thư.

Nàng nói dối, Quý Thanh Cừ cho tới nay đều rất muốn chụp ảnh cho tỷ tỷ nhà mình, ngược lại không phải nói nàng chưa bao giờ chụp qua, mà là chủ đề nàng muốn chụp, từ đầu đến cuối không có đạt thành.
Dưới cái nhìn của nàng, vóc người và khí chất của Quý Hâm Thư là sự tồn tại chính mình cho rằng hoàn mỹ nhất, Quý Thanh Cừ mỗi một lần gặp phải người mẫu, đều sẽ theo bản năng mà tiến hành so sánh với Quý Hâm Thư.

Đặc biệt là sau khi đã trải qua lần chuyện "Lúng túng" kia, Quý Thanh Cừ kỳ thực rất nhiều lần sẽ nhớ tới thân thể của Quý Hâm Thư, đẹp đẽ, mềm mại, trắng nõn, lại yếu ớt như vậy, tùy ý chính mình khống chế.


Những yếu tố này tụ lại cùng nhau, để Quý Thanh Cừ không thể không nỗ lực áp chế hồi ức, rồi lại bị Anne nhắc lên, làm cho nàng nhớ lại lần thứ hai.
"Ta đi trước." Quý Thanh Cừ cảm thấy trên mặt có chút nóng, nàng dự định để trợ lý đưa chính mình trở về, lúc này, Anne bỗng nhiên kéo tay nàng.
"Quý lão sư, ta rất muốn cùng người.." Lời Anne chưa nói xong, điện thoại Quý Thanh Cừ sáng lên, nàng cầm lên nhận, còn chưa mở miệng, thanh âm của đối phương thì truyền tới.
"Thanh Cừ, đang làm gì?" Thanh âm của Quý Hâm Thư có chút lạnh, như là dáng vẻ đang tức giận, Quý Thanh Cừ cảm thấy có chút không tên.
"Tỷ em đang làm việc a, làm sao vậy?"
"Chị sắp tan ca rồi, hôm nay tới em đến đón chị đi."
"Được a, vậy bây giờ em qua đó."
Sau khi cùng Quý Thanh Cừ tắt điện thoại, sắc mặt tối tăm của Quý Hâm Thư mới tốt một ít, cô nhìn màn ảnh trước mặt, phía trên là hình ảnh Quý Thanh Cừ và công nhân viên nói từ biệt, Anne vừa rồi tới gần nàng kia cũng theo người đại diện đi rồi.

Quý Hâm Thưvươn tay ra, vuốt lên gương mặt trên màn ảnh của Quý Thanh Cừ.

Cô bỗng nhiên có chút hối hận chính mình không có sớm một chút làm như vậy, chỉ có thời khắc thấy được Thanh Cừ, cô mới có thể cảm thấy an tâm.
Quý Thanh Cừ sáng nay không có lái xe đến, nghe được Quý Hâm Thư để mình đón cô, cố ý để trợ lý đi biệt thự Quý gia đem xe của mình lái đến.

Sau khi lên xe, Quý Thanh Cừ bỗng nhiên nghĩ tới chiếc xe sau khi cho Mira mượn này, hình như vẫn luôn không chạy nữa.

Trong xe mang theo mùi thơm ngát sau khi rửa, Quý Thanh Cừ một đường chạy đến Quý thị, sau khi đến dưới lầu chưa kịp nàng liên lạc Quý Hâm Thư, đối phương lại như là biết mình đã tới, đúng giờ đi xuống.
"Tỷ, chúng ta đi ăn nhà hàng Nhật lúc trước mới mở?" Quý Hâm Thư mới vừa ngồi trên xe, Quý Thanh Cừ nghiêng người qua giúp nàng đem dây an toàn buộc chặt, trong xe mang theo mùi vị từng tẩy rửa, lại xa không bằng mùi vị dễ ngửi trên người Quý Thanh Cừ.

Sợi tóc của nàng lướt qua gò má, mang đến ngứa nhẹ nhỏ bé, Quý Hâm Thư có chút lưu luyến phần cảm giác này, thậm chí chủ động giơ tay lên, lén lút móc sợi tóc của Quý Thanh Cừ.
"Thanh Cừ muốn ăn ở bên ngoài sao?"
"Ngô, cũng không có đặc biệt muốn, chỉ là hôm nay hai chúng ta hiếm thấy cùng nhau tan tầm, đi bên ngoài ăn cũng không tệ." Quý Thanh Cừ khởi động xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Quý Hâm Thư trước sau nghiêng đầu nhìn chính mình, trên mặt có chút nóng.
"Tỷ, chị luôn nhìn em làm gì?" Quý Thanh Cừ khi đối mặt Quý Hâm Thư giống như là biến thành người khác, nàng đối với người ngoài không có thân thiện như vậy, về công tác đại đa số người đều phải gọi nàng một tiếng lão sư.

Nhưng mà ở trước mặt Quý Hâm Thư, nàng lại theo thói quen làm nũng, Quý Thanh Cừ có lúc cũng cảm thấy kỳ quái, mình ở trước mặt Quý Hâm Thư thật sự thì không cách thành thục lên.
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy hôm nay Thanh Cừ mặc rất đẹp, thật nhiều cô gái sẽ thích nữ nhân mặc như vậy." Quý Hâm Thư tự đáy lòng nói qua, không khỏi nhớ tới hình ảnh trước đó thấy ở trong máy theo dõi, ánh mắt lóe lên một tia tức giận.


"Đó đại khái chính là giới nhang muỗi (giới les) các nàng nói luôn biết trêu chọc chứ? Kỳ thực em cũng không làm sao hiểu." Quý Thanh Cừ hôm nay đã nghe rõ hết mấy đồng bọn nói mình hôm nay trang phục là loại tỷ tỷ của giới nhang muỗi thích nhất, thân là người thẳng, nàng hoàn toàn không hiểu nội hàm trong đó, nhưng chỉ có loại tỷ tỷ nàng đã hiểu rồi.
"Tỷ, phía trước có cà phê chị thích, em đi mua hai tách." Hôm nay Quý Thanh Cừ không có nói nhắc vị trí hẹn trước, thời gian dùng cơm bị xếp hạng ở sau một giờ, nàng nghĩ cũng không có thiếu thời gian, dự định uống chút cà phê trước.

Quý Hâm Thư gật đầu, nhìn Quý Thanh Cừ xuống xe đi vào tiệm cà phê, mãi cho đến bóng lưng của nàng biến mất mới cam lòng thu tầm mắt lại.
Người bên trong tiệm cà phê không ít, Quý Thanh Cừ đi tới rất lâu cũng không trở về, Quý Hâm Thư ở trên xe tẻ nhạt, tùy ý đánh giá một phen.

Cô chú ý tới ngăn kéo phía dưới cùng của chiếc xe không có khóa lại, hình như bên trong có cái đồ vật gì bị kẹt.

Quý Hâm Thư giơ tay qua, định đem ngăn kéo đóng kỹ, lúc này, đồ vật trong ngăn kéo rơi ra, Quý Hâm Thư khom lưng nhặt lên, lại ở khi thấy được bao bì, dần dần trắng mặt.
Đó là một hộp thuốc ngừa thai mở ra đã dùng qua, làm cái gì cần dùng đến, không cần nói cũng biết.

Mặt của Quý Hâm Thư từ bình tĩnh biến thành trắng bệch chỉ dùng trong nháy mắt, ở bên trong vài giây ngắn ngủi, cô nghĩ tới vô số khả năng.

Chiếc xe này Thanh Cừ rất lâu chưa từng dùng, mùi vị trong xe nói rõ xe triệt để từng tẩy rửa.

Trong hộp ít đi 6 viên, hoàn toàn nói rõ, trong chiếc xe này đã từng tiến hành chuyện kịch liệt thế nào.
Đau nhức bỗng nhiên từ dạ dày xông tới, từng trận khiến người ta buồn nôn làm cho Quý Hâm Thư nôn khan lên tiếng.

Cô che miệng, thân thể run rẩy từ trên xe bước xuống, cô hai mắt màu đỏ tươi, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy.

Quý Hâm Thư cảm thấy có một đôi tay bóp ở trên cổ của mình, làm cho cô không thể thở nổi.

Cô lập tức lấy điện thoại ra, bấm dãy số của Đường Khởi.
"Đại tiểu thư,"
"Đường Khởi, lái một chiếc xe qua đây.."
Quý Hâm Thư nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, cô vô lực chống hai chân đứng ở một bên, cơ hồ muốn dùng tất cả khí lực đi chống đỡ thân thể, mới không có ngã xuống.