Hai bóng người cao lớn đụng độ vào nhau.
Hạng Tư Thành hiểu rõ thực lực của Hắc Quỷ, anh không hề nương tay, thân thể biến thành một ảnh ảo, công kích về phía Hắc Quỷ.
Từ góc độ đến cường độ đều rất hợp lý, Hạng Tư Thành bị công kích liên tục, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hạng Tư Thành đang áp dụng cách phòng thủ.
Rầm!
“Cái gì?!”
“Rầm!”
Hai cánh tay đụng độ vào nhau, đôi mắt của Hắc Quỷ ngưng tụ lại, chuẩn bị nắm chặt bàn tay.
Thân thể của Hạng Tư Thành vẫn đang ở ngay trên không trung, không có điểm bật chân, gã chỉ cần dùng lực một chút là có thể hất văng anh đi.
Hắc Quỷ còn chưa kịp biến suy nghĩ trong lòng thành hiện thực thì nắm đấm đang bị gã nắm chặt của Hạng Tư Thành bỗng mở ra, túm chặt lấy tay của Hắc Quỷ.
“Cái gì?!”
Rắc!!
Năm ngón tay như móng vuốt chim ưng, ghim sâu vào thịt Hắc Quỷ, bóp nát xương bả vai của gã.
Một loạt các động tác diễn ra quá nhanh, chỉ chớp mắt đã xong hết rồi.
Rắc!
Tiếng hét thảm thiết vang lên, kèm theo đó là một tia máu bắn thẳng lên trời và một cánh tay bị Hạng Tư Thành giật đứt.
Nửa người gã bị máu tươi nhuốm đỏ, Hạng Tư Thành thì chẳng khác nào A Tu La tới từ địa ngục, khủng khiếp và đáng sợ.
Cao thủ quyết đấu, thắng thua chỉ trong chớp nhoáng.
“Ha ha…”
Hắc Quỷ ngửa mặt lên trời cười dài, như thể người vừa bị đứt một cánh tay không phải là mình.
“Cái mạng này của tao vốn là may mắn giữ được từ ba năm trước, hôm nay chết dưới tay mày, tao cũng chẳng thua thiệt gì cả!”
“Có vợ con mày cùng xuống địa ngục với tao, tao cảm thấy đáng lắm!”
“Mày chán sống rồi!”
Hạng Tư Thành đang lo cho con gái, anh không chần chừ chút nào, tay phải tung ra một đường cong gần như hoàn mỹ, mang theo khí thế sấm rền đánh thẳng vào cổ Hắc Quỷ, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta thót tim.
Trong khu vực rừng rú yên tĩnh này, thậm chí còn nghe thấy tiếng xé gió vang lên bên tai.
Rắc!
Hắc Quỷ rên lên một tiếng, tay phải của Hạng Tư Thành cứ thế đánh gãy xương sống sau gáy Hắc Quỷ.
Nhưng bởi vì quá lo lắng cho con gái nên Hạng Tư Thành không chú ý thấy khóe môi Hắc Quỷ khẽ nhếch lên một cách thỏa mãn, như sự nở rộ cuối cùng trước lúc tử vong.
“Yên Nhi!”
“Hạng… Hạng Tư Thành”.
Hạng Tư Thành hít sâu một hơi, mặc dù hiện tại anh đang rất rối bời, nhưng lại ép mình phải tỉnh táo.
Anh bắt mạch cho Vân Yên Nhi thật cẩn thận, mặc dù vẫn còn đập, nhưng lại cực kỳ hỗn loạn.
Thế là anh lấy kim bạc ra, cởi áo của Vân Yên Nhi rồi đâm mấy kim vào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, trên trán Hạng Tư Thành đổ đầy mồ hôi.
Bờ môi của Vân Yên Nhi dần trở lại với màu sắc bình thường, hơi thở yếu ớt cũng dần trở nên ổn định, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Hạng Tư Thành, anh đâm đi, còn chờ đợi gì nữa?!”
Vân Tịnh Nhã lăắc người Hạng Tư Thành, vừa khóc vừa hô lên.
Giờ phút này, rốt cuộc anh cũng biết nụ cười của Hắc Quỷ trước khi chết có nghĩa là gì.
Gã chẳng màng đến mạng sống của mình, mà chỉ một lòng muốn chết.
----------------------------.