Tối nay đã được định sẵn là một đêm chói lóa.
Không chỉ có gia chủ của bốn thế gia xuất hiện, mà vô số khách quý cũng tới dự.
Bất cứ một người nào ở đây đều là người có địa vị cao hoặc là sở hữu gia tài bạc triệu.
Bọn họ nắm giữ ít nhất tám mươi phần trăm tài nguyên trong thành phố Tế Đông.
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt khá giống Từ Kiệt niềm nở bưng chén rượu, ông ta chính là gia chủ nhà họ Từ - Từ Vấn Quân.
Gia chủ của hai thế gia tâng bốc nhau, càng nói càng hài lòng.
Dù sao, hai thế gia lớn mạnh hợp sức với nhau thì không chỉ đơn giản là tăng thêm tài sản thôi đâu.
Từ Vấn Quân cười híp mắt nói: “Đợi Tiểu Nghệ chính thức gả vào nhà tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với con bé như con gái ruột của mình.
Nếu Tiểu Kiệt dám bắt nạt Tiểu Nghệ, không cần ông Khúc lên tiếng, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!”
“Nhưng Tiểu Nghệ thì, haizz… Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, đột nhiên bỗng cảm thấy lưu luyến”.
“Ông Khúc, ông thấy cũng tới giờ rồi, Tiểu Nghệ…”
“Ôi, tôi quên mất! Người đầu, đi xem cô chủ đã chuẩn bị xong chưa?”
Sau đó, lại một chiếc đèn chiếu được bật lên, cách đó không xa, một cô gái mặc áo cưới trắng muốt chậm rãi bước tới.
Ngay khi nhìn thấy cô ta, rất nhiều khách khứa không khỏi cất lời ca ngợi.
Lúc không trang điểm, Khúc Tiểu Nghệ toát lên nét đẹp thuần khiết, bây giờ trang điểm nhẹ, càng làm tôn lên dung nhan thuần khiết ấy của cô ta.
Anh ta tươi cười ôm bó hoa tươi, chậm rãi đi về phía Khúc Tiểu Nghệ, sau đó quỳ xuống mặt đất, giơ đóa hoa lên và nở nụ cười ấm áp.
Trong mắt Khúc Tiểu Nghệ lóe lên sự do dự, nhưng nghĩ tới những gì Hạng Tư Thành nói với mình, cô ta hạ quyết tâm, nhận lấy bó hoa tươi.
Nụ cười trên mặt Từ Kiệt càng rạng rỡ hơn, cầm tay Khúc Tiểu Nghệ bước lên sân khấu.
“Ông nội Khúc, cháu mời ông uống trà!”
Khúc Ích Dân nhìn Từ Kiệt, sau đó uống trà với vẻ mặt vô cảm.
Từ Kiệt cười nói: “Chú Khúc cứ yên tâm, cháu yêu thương chiều chuộng cô ấy còn không kịp, nào dám bắt nạt cô ấy!”
Đồng thời, Từ Vấn Quân cũng cười khà khà uống cạn chén trà mà Khúc Tiểu Nghệ mời.
Nhìn ba chén trà trống không, khóe môi Từ Kiệt hơi nhếch lên.
Đột nhiên, một giọng nói không mấy hài hòa vang lên, sau đó, Hạng Tư Thành từ đâu bước ra, chậm rãi đi về phía sân khấu.
Từ Vấn Quân sầm mặt lại, lên tiếng chất vấn: “Cậu là ai? Đây không phải nơi để cậu lên tiếng, mời cậu ra ngoài!”
Hạng Tư Thành không để ý tới bọn họ, mà bước thẳng về phía sân khấu, như cười như không nhìn Từ Kiệt: “Anh Từ, sao thế? Câu hỏi của tôi khó trả lời lắm hả?”
Khuôn mặt của Từ Kiệt cũng trở nên âm trầm, mặc dù hắn ta rất muốn giáng cho anh một cái bạt tai, nhưng hiện tại hắn ta vẫn phải duy trì hình tượng ôn hòa lễ độ của mình.
“Hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Tiểu Nghệ, lấy được cô gái mà tôi thích, chẳng lẽ tôi không nên vui mừng sao?”
“Ồ, thì ra là thế”.
----------------------------.