Bởi vì không ít khách quen ở đây biết rất rõ thực lực của Đồ Tể Một Mắt, những người chiến đấu với gã chưa từng có một ai sống sót rời khỏi võ đài.
“Thằng nhóc, lần này mày chết chắc rồi”.
Đồ Tể Một Mắt cao hai mét, cái đầu trọc lốc, bộ mặt dữ tợn, trên mắt trái có một vết sẹo khiến người ta cảm nhận được sát ý rùng rợn.
Đồ Tể Một Mắt nhìn con mồi đ
ang chờ chết trước mắt, khoé môi nhếch lên một nụ cười khinh thường và khát máu: “Thằng oắt, được chết dưới tay Đồ Tể Một Mắt này là vinh dự của mày!”
“Mày có biết tao đã giết chết nó như thế nào không?”
“Chỉ cần nó thắng một trận là sẽ có được số tiền thưởng một triệu, tiếc là nó gặp phải tao”.
“Con kiến hôi hèn mọn ấy dám làm Đồ Tể vĩ đại đổ máu, vậy nên tao đã dùng đôi găng tay này đấm nát xương cốt trên người nó, nện nó thành một đống thịt nhão, thế mà nó vẫn thều thào gọi tên em gái, cuối cùng vì nó quá ồn ào, tao đã đấm nát sọ nó!”
Nhìn vẻ mặt hồi tưởng như vẫn chưa hết thèm thuồng của Đồ Tể Một Mắt, lần đầu tiên, trong mắt Hạng Tư Thành bộc phát ra sát ý vô tận như thế.
“Mày đáng chết!”
Tử thần xuất hiện!
“Thằng nhóc ngông cuồng, tao quyết định sẽ để mày hưởng luôn cái đãi ngộ ấy, tao muốn đập tan xương cốt của mày, từng đấm từng đấm một, sau đó rút lưỡi mày ra, xé tan thành mấy mảnh”.
“Anh đoán xem, thằng nhóc đó có thể chịu được mấy đấm của Đồ Tể Một Mắt?”
“Tôi cược một triệu, một đấm của Đồ Tể Một Mắt đủ để đánh thằng phế vật này thành một đống thịt nhão rồi!”
“Mày chán sống rồi!”
Đồ Tể Một Mắt lập tức nổi điên lên, nắm đấm sắt thép to bằng cái nồi đất đập về phía Hạng Tư Thành.
“Sao lại thế được?!”
“Má ơi, có phải tôi bị hoa mắt không?”
Hạng Tư Thành hơi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự lạnh lùng vô tận, anh nhìn Đồ Tể Một Mắt: “Người lính không thể bị sỉ nhục!”
“Nợ máu phải trả bằng máu!”
Hạng Tư Thành đấm một đấm thật mạnh, trên găng tay bằng thép xuất hiện vết lõm của năm ngón tay.
Đồ Tể Một Mắt hét lên đau đớn, nhưng Hạng Tư Thành chẳng hề thương hại.
Anh lướt ra sau người gã, giơ đấm, hạ đấm, xương vỡ!
Sau mười mấy đấm, xương cốt trên người Đồ Tể Một Mắt gần như bị đập nát, giống như cái cách mà gã từng tra tấn người lính kia.
Thân thể vạm vỡ mà gã vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo trở thành một cái xác mềm oặt.
“Tha… Tha cho tôi…”
Lúc này, Đồ Tể Một Mắt đâu còn sự huênh hoang như vừa rồi nữa, miệng gã phun ra máu, nhìn Hạng Tư Thành như đang nhìn quỷ dữ.
“Mày có từng nghĩ rằng, vì bảo vệ đất nước, cậu ấy đã từ bỏ cơ hội chăm sóc người nhà, vì em gái mà có thể bất chấp sống chết”.
“Cậu ấy không thẹn với nước, không thẹn với nhà!”
Rắc!
Sau một cú đấm, Đồ Tể Một Mắt chết!
“Trời đất ơi, cậu ta giết Đồ Tể Một Mắt rồi kìa, đúng là khó tin!”
“Tôi cảm thấy cậu ta vẫn chưa dùng hết sức, chưa biết chừng cậu ta sẽ làm nên kỳ tích, trở thành chiến thần đầu tiên thắng mười trận liên tiếp!”
Lại là một cái tên quen thuộc trên võ đài mà ai cũng biết, nhưng chỉ ba đấm của Hạng Tư Thành là đã bị gãy một cánh tay và nhận thua.
“Người khiêu chiến thứ năm, Rìu Quỷ A Kỳ!”
“Lợi hại quá! Bao giờ bắt đầu đặt cược, tôi muốn cược một triệu cho cậu ấy!”
“Một triệu đã là cái gì, tôi cược năm triệu!”
“Tao không ngờ là mày lại đánh hay thế đấy”.
“Hạng Tư Thành, tao phải cám ơn mày vì đã giúp tao kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng rất đáng tiếc, đã đắc tội với tao thì suy cho cùng mày vẫn chỉ còn đường chết thôi”.
“Hẳn là mọi người đã được chứng kiến thực lực của vị dũng sĩ mới này rồi, vậy thì hiện tại sẽ bắt đầu đặt cược!”
Tỷ lên đặt cược của Hạng Tư Thành là 1:10, có nghĩa là nếu Hạng Tư Thành thắng liên tiếp mười trận thì chủ võ đài sẽ phải bỏ ra mười tỷ để bồi thường cho mọi người.
“Tiểu Nghệ, có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Hạng Tư Thành lại gần rồi nói vài câu vào tai cô ta, đôi mắt của Khúc Tiểu Nghệ mở thật to: “Anh nói thật hả?”
Hạng Tư Thành cười gật đầu: “Cô nhìn tôi có giống đang nói đùa không?”
----------------------------.