Lời nói của Chương Chính Tu như một cú đánh với mức sát thương mười ngàn điểm đánh thẳng vào người Thạch Diễn Tĩnh, khiến sắc mặt của cô ta trở nên khó coi vô cùng.
Cô ta nghĩ mãi không ra, hai loại phế vật như Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành đã dùng cách gì để ký được hợp đồng.
“Phó tổng giám đốc Thạch, ông thấy thế nào về bản hợp đồng này?”
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng đang ở ngay trước mặt Chương Chính Tu, cho dù có nói dối thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, Thạch Thái chỉ đành sầm mặt gật đầu: “Bản hợp đồng này là thật”.
Cái gì?!
“Thạch Diễn Tĩnh, cô làm cái gì vậy hả?! Chẳng phải cô nói tất cả đều sẽ ổn thỏa sao? Vì sao lại như thế này? Có phải cô nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”
Thế là đám người bên phe Thạch Diễn Tĩnh lập tức trở mặt, xúm vào chỉ trích cô ta.
Vốn bọn họ tưởng rằng Thạch Diễn Tĩnh cầm chắc phần thắng, trắng trợn chỉ trích Vân Tịnh Nhã vì nghĩ rằng cô sắp bị cách chức.
Nhưng nếu người thắng là Vân Tịnh Nhã, cho dù bọn họ không thích cô đến mấy thì cô vẫn là cấp trên của bọn họ.
Chỉ cần bọn họ còn ở bộ phận thiết kế của tập đoàn Mộ Tư, nếu Vân Tịnh Nhã là người thù dai thì cô sẽ có vô số cách để làm khó bọn họ.
Thạch Diễn Tĩnh biến thành đối tượng chỉ trích của tất cả mọi người.
Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Vân Tịnh Nhã dâng lên sự hả hê.
Vân Tịnh Nhã đã ký được hợp đồng với nhà họ Trình, chức vụ của cô chắc như đinh đóng cột, không có gì để nghi ngờ nữa.
Tất cả đều là nhờ Hạng Tư Thành, trong lòng Vân Tịnh Nhã đan xen trăm mối cảm xúc, đôi mắt cũng hiện lên những gợn sóng phức tạp.
Kể từ khi gặp nhau đến giờ đã xảy ra bao chuyện, trông anh thì có vẻ như vô dụng đấy, nhưng rốt cuộc là trùng hợp, hay anh thực sự tài tình đến mức có thể làm được mọi chuyện như thế?
Nghe đám nhân viên trong bộ phận thiết kế chỉ trích mình, vẻ mặt của Thạch Diễn Tĩnh trở nên âm trầm, cô ta bỗng cười nhạo một tiếng: “Vân Tịnh Nhã, đừng tưởng rằng cô làm giả hợp đồng một cách tinh vi như thế là có thể che mắt mọi người”.
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, cô cứ chờ bị vạch mặt đi”.
Vừa nói, Thạch Diễn Tĩnh vừa lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, thậm chí cô ta còn mở loa ngoài để mọi người tâm phục khẩu phục.
Không bao lâu sau, điện thoại được kết nối, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.
Giờ khắc này, trái tim của đám người trong bộ phận thiết kế như muốn nhảy lên cổ họng, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả Chương Chính Tu cũng hồi hộp vô cùng.
“Cái gì? Có chuyện đó hả?”
“Hừ! Thật to gan, dám làm giả hợp đồng hợp tác với nhà họ Trình”.
“Bây giờ anh sẽ tới đó luôn! Thạch Diễn Tĩnh, đừng để cô ta đi, dám làm giả hợp đồng thương nghiệp, anh sẽ cho cô ta biết tay”.
Sau ba giây im lặng, ánh mắt khinh bỉ của mọi người không hẹn mà cùng rơi vào người Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành.
Vân Tịnh Nhã lập tức bối rối: “Không… Không thể nào, mọi người hãy nghe tôi giải…”
Thạch Thái lập tức bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Vốn tôi còn tưởng rằng cô là nhân tài có thể đào tạo được, cho dù không sánh được với Diễn Tĩnh thì với tài năng của cô, cô vẫn có thể làm một nhà thiết kế bình thường ở bộ phận thiết kế, nhận được một mức lương kha khá”.
“Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ là cô lại bất chấp thủ đoạn và làm giả hợp đồng chỉ để giành chiến thắng, suýt nữa thì tôi cũng bị cô lừa!”
Vừa nói, ông ta vừa vỗ bàn cái rầm: “Lát nữa tổng giám đốc Hàn của công ty con ở Thiên Hải tới hỏi tội, bất kể ông ấy muốn xử lý cô thế nào thì đều không liên quan gì đến tập đoàn Mộ Tư!”
“Vân Tịnh Nhã, tôi lấy tư cách là phó tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Tư chính thức thông báo…”
----------------------------