Hồ Đông và Vương Tuệ đã khiếp sợ lắm rồi.
Nhà hàng Sainrost là chuỗi nhà hàng trên toàn thế giới, hội viên kim cương của bọn họ được áp dụng trên toàn cầu, phải nói là cực độ tôn quý.
Hơn nữa không phải cứ bỏ tiền ra là có thể mua được, mà phải do người sáng lập đích thân tặng, có thể hưởng thụ đãi ngộ tối cao ở bất cứ một nhà hàng Sainrost nào trên thế giới.
Vương Tuệ nghi ngờ nói: “Nếu bọn họ là hội viên kim cương thật thì sao lại ăn mỳ Ý miễn phí, uống loại nước sôi rẻ tiền nhất ở đây được?”
“Khách thích ăn gì là quyền của khách, không liên quan gì tới cấp bậc hội viên, chúng tôi không có quyền can thiệp vào”.
“Thứ hai, chúng tôi đã chuẩn bị bít tết bò Kobe đặc biệt và trứng cá muối gan ngỗng Pháp cao cấp nhất cho hai vị khách quý đây.
Chỉ cần khách yêu cầu, chúng tôi có thể để khách được tận hưởng những món ăn ngon nhất chỉ trong vòng chưa tới một phút”.
“Giá của một cốc là hai trăm ngàn!”
Vốn tưởng là hai bố con nghèo kiết xác, không ngờ chính mình mới là ếch ngồi đáy giếng!
Vốn tưởng rằng mình đang ăn những món mà bọn họ phải thèm thuồng hâm mộ, không ngờ chỉ một ngụm nước trong cốc nước của người ta đã bằng cả bàn thức ăn này của mình rồi.
Bọn họ đang chuẩn bị đánh bài chuồn thì Hạng Tư Thành lại vươn tay ra ngăn cản.
“Hình như hai người quên mất một chuyện rồi nhỉ?”
Nhìn thấy vũng nước đang chảy trên mặt đất, Vương Tuệ chỉ muốn tát cho Hồ Đông một cái.
Nước này những hai trăm ngàn một chai đó, nếu cô ta mà được uống một ngụm thì có thể khoe khoang cả tháng trên khoảnh khắc Wechat, nhưng tất cả đều bị Hồ Đông quăng vỡ tan tành.
Hồ Đông thì tái mặt lại, anh ta vô cùng hoảng hốt, tuy rằng có thu nhập không thấp, nhưng bởi vì thích hưởng thụ cuộc sống xa xỉ nên tháng nào anh ta cũng tiêu hết sạch tiền, hai trăm ngàn là một con số trên trời với anh ta rồi.
Hạng Tư Thành thản nhiên nói: “Các người không mạo phạm tôi, mà là mạo phạm đến con gái tôi”.
“Nếu con bé chịu tha thứ cho các người thì tôi cũng sẽ bỏ qua”.
Nhưng đối mặt với con số hai trăm ngàn, bọn họ chỉ có thể từ bỏ sĩ diện, cúi người xin lỗi Vân Yên Nhi: “Xin lỗi, cô chú sai rồi, mong cháu hãy tha thứ cho cô chú”.
Trên khuôn mặt đáng yêu của Vân Yên Nhi hiện lên sự nghiêm túc: “Mẹ cháu từng dạy phải có tấm lòng khoan dung, một đứa trẻ ngoan phải học cách tha thứ cho lỗi lầm của người khác, vậy nên cháu tha thứ cho cô chú”.
“Cục cưng, con giỏi quá!”
Vân Yên Nhi rất thích lời ngợi khen của Hạng Tư Thành, cô bé ôm lấy cổ anh, ngọt ngào nói: “Bố ơi, Yên Nhi muốn ăn bánh như vừa rồi nữa”.
“Quản lý, lấy thêm mười chiếc bánh nữa”.
Sau khi ăn uống no nê, Hạng Tư Thành đưa Vân Yên Nhi tới trung tâm mua sắm xa hoa nhất ở Thiên Hải - Augustus.
Như được bước vào biển cả của những niềm vui, Vân Yên Nhi như một chú bướm nhỏ tung tăng, chạy qua chạy lại mà không hề biết mệt mỏi.
Chỉ một lát sau, trên tay Hạng Tư Thành đã treo đầy những túi đồ lớn nhỏ.
“Bố ơi, chiếc váy ấy đẹp quá, con muốn”.
“Được, chỉ cần Yên Nhi thích, bố sẽ mua cho Yên Nhi”.
“Ye! Bố vạn tuế!”
Hạng Tư Thành xông về phía trước, ôm Vân Yên Nhi vào lòng, thuận thế núp vào cạnh kệ hàng.
Anh ghé người quan sát thì nhìn thấy hai tên cướp cầm súng, bắt một cậu bé xấp xỉ tuổi Vân Yên Nhi, đứng cách đó không xa.
Gần như tất cả mọi người bỏ chạy tán loạn, không ai quan tâm tới đứa bé đang khóc thét và bà mẹ suýt thì ngất xỉu kia.
Tên cướp đắc ý bắn chỉ thiên, ngông cuồng hống hách nói: “Nói cho chúng mày biết, anh em tao là tội phạm đã giết vài người rồi đấy!”
Mẹ cậu bé chỉ là một nhân viên vệ sinh bình thường trong siêu thị, là bà mẹ đơn thân.
Bởi vì hôm nay trời mưa nên mới buộc phải đưa con đi theo mình, ai ngờ mới chớp mắt một cái mà đã xảy ra chuyện này rồi.
“Tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh bình thường, đào đâu ra năm trăm ngàn! Xin các anh hãy thả con trai tôi ra! Thả con trai tôi ra đi mà!”
Bà mẹ hốt hoảng đảo mặt một vòng, sau đó quỳ phịch xuống dập đầu với đám đông đang bỏ chạy xung quanh: “Xin mọi người hãy cứu con trai tôi! Tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn huệ của mọi người!”
----------------------------.