Hà Thiên Long với vẻ mặt âm trầm rồi mở cốc ra.

Cú ngã ban nãy khiến cho quỹ đạo sắp xếp ban đầu bị phá hỏng hết cả.

Vốn là sáu con sáu, giờ bay mất ba con xúc xắc, chỉ còn lại ba con thì càng loạn hơn, cộng lại chưa quá mười điểm.

Trận này không cần nói cũng biết Hạng Tư Thành thắng rồi.
“Cậu Hà! Như này là sao?”, cô gái bên cạnh hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Ha ha”, Hạng Tư Thành cười nói: “Ban nãy tôi nói rồi, trận này may mắn sẽ đứng về phía tôi mà”.
“Ban nãy là dễ dãi với mày chút nên mày mới may mắn thắng được.

Tưởng rằng vận may sẽ giúp mày thắng được trận thứ ba hay sao?”
Hạng Tư Thành khẽ nheo mắt nói: “Nếu cậu Hà đã có niềm tin như vậy thì chi bằng chúng ta chơi cái gì đó lớn hơn đi?”
“Cá cược năm mươi triệu tệ vô vị quá, thắng đi thắng lại thì chúng ta không ai thắng cũng không ai thua.

Trận cuối cùng chi bằng chơi cái gì kích thích và lớn chút”, nói xong anh tì vào bàn cược, thân người nhoài lên trước, ánh mắt ngưng trọng nói: “Trận cuối cùng cược năm trăm triệu.


Cậu Hà có dám không?”
Đúng là trận cá cược của đại gia, tất cả mọi người ở đây cộng hết tài sản lại khéo cũng không được năm trăm triệu.

Mặc dù những người ở đây kinh ngạc vì Hạng Tư Thành thoạt nhìn bình thường nhưng có thể lấy ra năm trăm triệu nhưng họ vẫn cảm thấy anh thật nực cười.
“Tôi thấy thằng nhóc này điên thật rồi.

Ban nãy rõ ràng là cậu Hà bất cẩn nên mới sai sót chút, thằng nhóc kia lại tưởng trời xanh đang giúp mình sao?”
“Tôi thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của thằng nhóc này khi thua hết năm trăm triệu, ha ha…”
Còn Vân Tịnh Nhã cũng trợn mắt nói: “Anh điên rồi à! Chúng ta lấy đâu ra năm trăm triệu.

Hơn nữa, kể cả chúng ta có thì anh thật sự nghĩ trận thứ ba có thể thắng sao?”
Ánh mắt Hà Thiên Long âm trầm, nói: “Thằng nhóc con! Mày đã muốn ném tiền qua cửa sổ như vậy, nếu tao không nhận thì quá đáng quá phải không? Được! Năm trăm triệu chứ gì? Tao đồng ý”.
Hạng Tư Thành lấy ra tấm séc mà Tống Chí Đông đưa cho anh, bên trên đang để trống.

Theo như Tống Chí Đông nói thì anh có thể tùy ý viết số tiền lên tấm séc đó.

Chỉ cần không vượt quá tài sản của ông ấy thì mọi con số đều có hiệu lực.
Sắc mặt của Hà Thiên Long bỗng trở nên khó coi.

Cứ tưởng đây chỉ là buổi đấu giá thông thường nên không mang nhiều tiền đến thế, cả tài sản của nhà cộng lại cũng chưa quá hai trăm triệu.
Nhìn vẻ mặt khó coi của hắn ta, Hạng Tư Thành khẽ cười nói: “Ha ha! Đường đường là hậu thế của vua cá cược mà đến năm trăm triệu cũng không lấy ra được?”
“Khắp cả nước có mấy người dám so sánh tài sản với nhà tao đâu, chỉ có mỗi năm trăm triệu thôi, mày nghĩ tao không có sao?”
“Trong tay tao có hai trăm triệu tiền mặt, cộng với chỗ này là đủ năm trăm triệu rồi”, nói xong hắn ta đập mạnh bản hợp đồng lên bàn.
“Bớt lời đi! Lẽ nào cô nghĩ tôi sẽ thua sao?”, Hà Thiên Long quát một tiếng rồi nhìn Hạng Tư Thành nói: “Sao? Có thể bắt đầu được chưa?”
Hạng Tư Thành khẽ hừ một tiếng nói: “Cái đó của anh là cái thá gì mà anh nói nó đáng giá ba trăm triệu?”
Hạng Tư Thành nghe thấy vậy thì trong lòng chấn động.

Tối hôm đó uống rượu với Tống Chí Đông cũng nghe thấy ông ấy nhắc đến, đặc biệt là mảnh đất ở khu biệt thự Golden River.

Mảnh đất đó thuộc quyền của Hắc Ngũ gia, sống chết gì cũng không nhả ra.


Ngoài ra ông ta còn hai công trình cũng bị tổn thất không ít.

Nếu như có thể thắng được mảnh đất này thì đối với Hạng Tư Thành cũng không có gì đặc biệt nhưng đối với Tống Chí Đông thì đúng là niềm vui lớn.
“Được! Cược thì cược”.
“Cậu Hà thật lợi hại”.
“Không hổ danh là cháu của vua cá cược, đúng là giỏi quá đi”.
Nhìn thấy hàng sáu xếp ngay ngắn, Hạng Tư Thành vẫn không kinh hãi.

Anh cầm cốc lên lắc lắc ba cái rồi đặt trên bàn.
“Thằng nhóc! Nhận thua rồi chứ?”, Hà Thiên Long đắc ý nhìn anh nói: “Nhưng tao không dễ tính thế đâu, sẽ không vì mày cúi đầu nhận thua mà tha cho mày”.
“Anh nghĩ anh thắng chắc rồi sao?”, giọng nói chế giễu vang lên.
“Hừm! Kể cả vận may đến mấy và mày lắc ra được sáu con sáu nhưng theo quy định trên bàn cược, ai mở trước thì người đó thắng”.
“Cậu Hà thật thông minh! Nhưng trong cốc của tôi không phải chỉ thêm một con xúc xắc đâu”.
Anh mở cốc ra, mọi người đều trợn trừng mắt.

Lúc nhìn số ở bên trong, mọi người đều hít một hơi lạnh, biểu cảm trên mặt cũng kinh hãi vô cùng.
Bùm! Tiếng cốc lắc rơi xuống đất, hai mắt Hà Thiên Long vô thần, ngồi sụp xuống ghế: “Sao có thể như thế được?”
“Ngại quá, xem ra, tôi lại thắng rồi”, Hạng Tư Thành khẽ cười rồi cầm lấy giấy tờ nhà đất trên bàn.

Hà Thiên Long vội đập bàn, cắn răng nói: “Lần này tao nhận thua! Nhưng có một số thứ nhìn thì dễ nhưng lấy không dễ đâu.


Để lại giấy tờ đất, những khúc mắc trước đây bỏ qua đi.

Nhà họ Hà sẽ kết bạn với mày”.
Nhưng Hạng Tư Thành lại cười nói: “Xin lỗi, đối với tôi mà nói, nhà họ Hà không xứng làm bạn của tôi”.
“Mày có biết mày đang nói gì không?”, ánh mắt Hà Thiên Long lạnh băng.
“Bớt lời đi! Tao nuốt lời đấy, thì sao nào?”, cổ Hà Thiên Long như nổi gân, nếu như trần truồng chạy một vòng thì còn mặt mũi gì nữa, cũng đừng mơ quay về thành phố Vịnh nữa, nhảy sông tự vẫn cho xong.
Hạng Tư Thành mím môi cười, sau đó nói: “Bộ dạng lúc này của anh gợi cảm thật”.
Cười mỉm, sau đó là không kìm nổi, tiếp đó là tiếng cười lớn khắp gian phòng, thậm chí còn truyền đi xa.
Hạng Tư Thành cười nói với Vân Tịnh Nhã: “Sao, anh nói rồi mà, vận may vẫn đứng về phía chúng ta”.
Vân Tịnh Nhã xấu hổ đỏ mặt, đấm anh một cái nói: “Nhưng… Anh cũng không thể lột trần người ta như vậy chứ”.
Vân Tịnh Nhã nhìn anh một cái nhưng lời nói ngọt ngào sau vẻ bá đạo kia khiến cô thấy ấm áp.

Cô cũng không để ý đến những sóng gió nữa, bởi nó sắp qua nhanh rồi.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, buổi đấu giá tối nay cũng sắp bắt đầu.
----------------------------.