Phịch!
Lâm Bách Tường há hốc mồm kinh ngạc.

Trong lĩnh vực lâm sàng khoa ngoại, Lý Quốc Phong là người có uy quyền tuyệt đối!
Một nhân vật tầm cỡ cả nước như vậy tại sao lại xuất hiện tại bệnh viện nhỏ bé ở thành phố Thiên Hải chứ?
Đã vậy còn đích thân thực hiện phẫu thuật cho một đứa bé nhà nghèo bần hàn?!
Tống Chí Đông nhìn Lâm Bách Tường, khinh thường hừ một tiếng rồi từ từ nói: “Viện trưởng Vương, kẻ không có chút y đức nào như này cũng có thể giữ chức chủ nhiệm khoa của bệnh viện, thật khiến cho tôi phải nghi ngờ chất lượng của bệnh viện này đấy…”
Nói xong, ông ta quay người sang phía Lâm Bách Tường, nghiêm giọng nói: “Lâm Bách Tường, tôi chính thức thông báo, ông bị đuổi việc khỏi bệnh viện từ bây giờ!”
“Thêm nữa, tôi sẽ thông báo tất cả những hành vi của ông cho nội bộ trong ngành, hừ, ông đừng mơ được làm nghề bác sĩ thêm ngày nào nữa!”

“Tôi đã đóng góp cho bệnh viện bao nhiêu công lao, lần này là lỗi của tôi, cầu xin ông cho tôi thêm một cơ hội nữa, xin đừng đuổi việc tôi mà…”
“Cả nhà tôi từ nhà đến trẻ đều đang trông cậy vào tôi mà sống…”
“Những bệnh nhân đó đem theo lòng hy vọng vô bờ tới tìm ông khám bệnh, lại bị ông phũ phàng chặn đứng đường sống, vậy ai chịu trách nhiệm cho cuộc sống của họ đây!”
Giọng của anh không lớn, nhưng từng chữ vang lên rất rõ ràng!
Lâm Bách Tường chật vật ngồi một đống dưới đất, cả mặt mất hết sức sống.

Viện trưởng Vương không hề chần chừ sau lời nói của Tống Chí Đông, ông ta lập tức ra lệnh cho mấy gã bảo vệ: “Các người, mau đem cái thứ ô nhục ngành y này ra khỏi bệnh viện cho tôi!”
Đúng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vọng lại từ phía đầu hành lang, sau khi nhìn rõ người đi đầu là ai, Lâm Bách Tường lập tức mừng rỡ, không màng dáng vẻ thảm hại của bản thân, chân trước đá chân sau vội vã chạy tới, ông ta khẩn khoản: “Phó chủ tịch Trương, tôi đây! Tôi ở đây!”
Trương Lỗi cau mày khinh bỉ nhìn chiếc áo blouse trắng đã bị bẩn nhem nhuốc, sau đó ghét bỏ đỡ ông ta dậy, hỏi: “Ông làm gì mà ra nông nỗi này?”
“Hận không thể mọc cánh bay tới, đích thân tiến hành phẫu thuật, cứu cô chủ thoát khỏi cơn đau!”
“Thế nhưng, chính bọn họ!”
Trong mắt Trương Lỗi lóe lên một tia âm hiểm, trầm giọng hỏi: “Nói gì?”
“Bọn họ nói cô chủ thì là cái thá gì, một cơn đau ruột thừa cỏn con không thể chết được, cứ để cô chủ chịu đau mà chờ đi!”
Nghe Lâm Bách Tường đổi trắng thay đen, Vân Tịnh Nhã khó tin nhìn ông ta: “Chúng tôi không hề nói như vậy! Chủ nhiệm Lâm, ông… Sao ông có thể bịa đặt ra những lời như thế?”
Trong mắt Hạng Tư Thành tỏa ra sát khí, anh nhìn chăm chăm vào Lâm Bách Tường, cất lời lạnh lẽo tựa băng tuyết: “Lâm Bách Tường, ông phải chịu trách nhiệm cho những lời mà mình nói ra đấy!”
“Chủ nhiệm Lâm, con gái của tôi…”

“Đủ rồi!”
“Bây giờ lập tức bảo những người trong phòng phẫu thuật cút ra cho tôi, chủ nhiệm Lâm, ông chuẩn bị tiến hành phẫu thuật đi!”
“Vâng!”
Lúc này, cô y tá vừa nãy tới báo tin vội vàng tiến lên nhắc nhở: “Chủ nhiệm Lâm, thế còn vết thương trên tay ông…”
Lâm Bách Tường bày ra dáng vẻ vì nghĩa diệt thân: “Gãy một ngón tay thì có sao chứ! Chút đau đớn này sao bì được với cơn đau mà cô chủ đang phải chịu đựng!”
“Còn nữa, mau đuổi những người ở trong cút hết ra ngoài!”
Sầm!
“Ha ha…”
Trương Lỗi cười một cách âm hiểm: “Thật không ngờ, ở thành phố Thiên Hải này vẫn còn có người dám đối đầu với tập đoàn Ngọc Hải!”
“Tranh với cậu? Cậu đủ tư cách chắc?”
Trương Lỗi nhìn bộ quần áo lôi thôi của Hạng Tư Thành, càng ra phần khinh thường, ông ta chỉ tay lên trời: “Tôi nói cho cậu biết, ở thành phố Thiên Hải này, tập đoàn Ngọc Hải chính là trời!”

“Còn về mấy kẻ khác sống chết ra sao? Ha ha, một đám nghèo hèn không xu dính túi, mạng của chúng còn chẳng đáng giá bằng một sợi tóc của cháu gái tôi!”
“Mấy người!”
Trương Lỗi vẫy tẫy tay, bốn năm gã cao lớn mặc đồ đen liền chạy lại: “Cho đám người trong phòng phẫu thuật cút hết ra!”
“Đây là bệnh viện, đánh gãy tay chân thì cho vào khoa chỉnh hình, đánh chết thì trực tiếp vứt xác đi!”
Gương mặt của Trương Lỗi hiện ra một nụ cười đầy sát khí: “Tôi nói rõ lần nữa cho lũ nghèo mạt hạng các người biết, có tiền chính là thích gì làm nấy!”
Tống Chí Đông từ từ bước lên phía trước, ông không hổ là người từng trải trên thương trường, cả người toát ra sự uy quyền trời sinh của bậc trên.

Ông từ từ ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Có tiền, đúng là có thể thích gì làm nấy!”.