Dưới ánh hoàng hôn nơi biên giới phía Bắc, tiếng súng, tiếng pháo cứ nổ đùng đoàng, màu máu nhuốm đỏ vạn dặm sa mạc.
"Báo cáo thiếu soái, quân lính phe địch đã tan rã, một trăm ngàn quân đã bị diệt sạch!"
Lấy hai ngàn đánh trăm ngàn, tiêu diệt tất cả những tên địch dám tới xâm phạm, e rằng chỉ có người đàn ông như chiến thần trước mặt mới có thể làm được chuyện khó khăn đến thế.

Anh chính chiến thần của vùng biên giới phía Bắc - Hạng Tư Thành!
"Ngoài ra còn có tám ngàn tù binh trong trận chiến này, xin thiếu soái hãy ra chỉ thị xem phải xử lý như thế nào!"
"Bất cứ kẻ nào dám xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của chúng ta đều phải lấy máu chuộc tội!"
"Giết!"
"Rõ, thiếu soái!", chiến sĩ kia rùng mình, nhận lệnh rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Hai mươi tuổi đã được phong làm thiếu soái, chỉ huy ba mươi ngàn binh lính ở vùng biên giới phía Bắc.

Kể từ thời khắc được thành lập vào năm năm trước, anh đã khiến kẻ địch phải run sợ, người đời phải kính ngưỡng!
Trong lòng các chiến sĩ ở vùng biên giới phía bắc, Hạng Tư Thành là tín ngưỡng tuyệt đối, là chiến thần bất bại!

Người kia cầm một bức ảnh đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, làm động tác chào rồi cung kính nói: "Thiếu soái, đây là bức ảnh mà một lính xuất ngũ vô tình chụp được rồi truyền đến tay tôi.

Tôi cảm thấy nên để anh xem qua nó!"
Bình thường ngay cả khi đạn pháo cận kề, Hạng Tư Thành cũng chẳng thay đổi sắc mặt, nhưng khi cầm lấy bức ảnh, đôi mắt anh bỗng co rụt lại!
Trên bức ảnh, một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang nhút nhát ngồi xổm trên mặt đất, mặc một bộ quần áo tuy cũ nhưng sạch sẽ.
Trên khuôn mặt ấy hiện hữu một đôi mắt to trong veo như thủy tinh, mang theo ba phần sinh động, bảy phần đáng yêu.
"Bức ảnh này được chụp ở đâu?"
Hạng Tư Thành cố gắng kìm nén cơn dậy sóng trong lòng, trầm giọng hỏi.
"Thiên Hải?"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, anh trầm giọng nói: "Huyết Y Vệ!"
Các chiến sĩ lập tức kinh hãi!
Mười hai Huyết Y, cận vệ của thiếu soái!
"Tù Ngưu, chuẩn bị máy bay, lập tức tới Thiên Hải!"
"Tuân lệnh!!"
"Mẹ! Con xin mọi người! Không thể để Yên Nhi làm con gái nuôi của ông chủ Hoàng được đâu!"
Một cô gái ăn mặc giản dị nhưng sắc nước hương trời ôm chặt một bé gái đang rơm rớm nước mắt, đứng khóc xé ruột xé gan trước cửa khách sạn, đồng thời khổ sở van xin.
"Mục đích chính là để làm con dâu tương lai cho thằng con trai ngốc của ông ta!"
"Mọi người muốn hủy hoại cuộc đời Yên Nhi hay sao!"
"Nếu năm đó mày không lén lút giấu tao ra ngoài chung chạ, còn sinh ra một đứa con hoang như thế này thì tao đã bán mày với một cái giá cao rồi!"
"Lần này bán đứa con hoang ấy cho tổng giám đốc Hoàng chỉ là kiếm chút lãi mà thôi".
Là kiều nữ nổi tiếng của Thiên Hải, Vân Tố Chi biết lúc ấy bà ta được bao người đàn ông theo đuổi cũng là bởi vì có một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng đến khi lớn tuổi nhân sắc phai tàn rồi thì sẽ chẳng còn giá trị gì nữa.
Thế nên bà ta đã quyết định nhận nuôi Vân Tịnh Nhã, cốt yếu là để chuẩn bị cho tương lai của mình sau này.
Vì muốn Vân Tịnh Nhã kiếm được một đại gia ngon nghẻ, từ nhỏ bà ta đã cho Vân Tịnh Nhã ăn sung mặc sướng, thậm chí Vân Tố Chi còn bỏ tiền cho cô đi du học, tất cả đều là để dát vàng lên người Vân Tịnh Nhã, sau đó bán cô với một cái giá tốt.
Thế nhưng Vân Tịnh Nhã lại có con ở nước ngoài trong khi chưa kết hôn, còn sinh ra đứa con hoang này!
Nhưng ông trời không chặn đứng con đường phát tài của Vân Tố Chi, ông chủ Hoàng Đào đã vừa mắt đứa con hoang này, trả giá cao để mua về làm con dâu tương lai.


Vân Tố Chi vui mừng khôn xiết, đồng ý ngay mà chẳng hề do dự chút nào.
"Tao nói cho mày biết, hôm nay ông chủ Hoàng tổ chức lễ nhận nuôi, tất cả những nhân vật có máu mặt của Thiên Hải đều sẽ tới dự!"
"Hôm nay, dù có muốn hay không thì mày cũng phải đồng ý!"
Thấy Vân Tịnh Nhã không biết điều như thế, Vân Tố Chi lập tức nổi nóng, giáng cho cô một cái bạt tai thật mạnh.

Bà ta dùng hết sức lực, không nương tay một chút nào!
"Hu hu hu!"
"Bà ngoại, bà đừng đánh mẹ cháu! Đừng đánh mẹ cháu!"
"Bà ngoại, cháu sẽ nghe lời bà! Cháu sẽ nghe lời bà! Bà đừng đánh mẹ cháu nữa!"
"Yên Nhi!"
"Mẹ! Con xin mẹ đó!"
"Mẹ trả Yên Nhi lại cho con đi!"
Một người đàn ông trung niên khá giả, ăn mặc chỉnh tề, trên người đeo đầy vàng đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ Patek Philippe, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Giám đốc Hoàng, giám đốc Hoàng..."
Lúc này, một giọng nói to rõ vọng tới, ông ta nhíu mày nhìn sang.


Vân Tố Chi bế Yên Nhi chạy tới, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Bà ta gật đầu cúi chào, cười nịnh nói: "Giám đốc Hoàng, xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của ông".
Vân Tố Chi rụt cổ lại, khúm núm giải thích: "Con bé lưu luyến mẹ nó, tôi đã xử lý xong rồi, tuyệt đối sẽ không làm lỡ chuyện của ông đâu".
"Vậy là tốt rồi, không còn nhiều thời gian nữa, bắt đầu đi!"
Yên Nhi mím môi, đôi mắt nhìn ra lối đi.
Mẹ của cô bé đang ở cuối lối đi ấy.
Hoàng Đào lập tức sầm mặt xuống.

Vân Tố Chi cuống lên, bà ta kề sát vào tai Yên Nhi, lạnh lùng nói: "Yên Nhi, cháu ngoan ngoãn đồng ý đi, nếu không thì mẹ cháu không được yên thân đâu!"
Đôi mắt của Yên Nhi ảm đạm hẳn đi, cô bé ngoan ngoãn nhận lấy lì xì của Hoàng Đào, nhỏ giọng đáp lại: "Cháu đồng..."
Cửa chính bị mở ra cái rầm, một giọng nói khí phách vang vọng khắp nơi!
----------------------------