[Tôi đã ăn rồi, cô ăn chưa?]

[Cô ngủ chưa?]

[Có phải cô đi bar không? Tôi đã nhìn thấy vòng bạn bè của cô...]

[Người tối nay ngồi ở bên cạnh uống rượu với cô là ai vậy?]

[Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi?]

...

Tiền Diêu phát hiện điều đáng sợ hơn nữa là trong khoảng thời gian này Lục Mẫn đang nghỉ phép, còn thường xuyên đến tìm cô ấy xin ý kiến.

Bệnh nhân tới đây tư vấn tâm lý đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng một bệnh nhân mỗi ngày đều tới, Tiền Diêu cảm thấy đây quả thực là hành vi đốt tiền, huống hồ cũng không cần thiết. Cô ấy đã nói chuyện này với Lục Mẫn, nhưng người sau lại bày ra bộ dáng "Tiền của tôi, tôi muốn xài thế nào thì xài", khiến cô ấy bó tay hết cách.

Vì thế, Tiền Diêu còn cố ý lên mạng tìm kiếm đánh giá về Lục Mẫn, trước mặt công chúng rõ ràng là một nữ diễn viên nổi tiếng thoạt nhìn có cá tính, đôi khi cũng có chút kỳ quặc. Nhưng trong mắt của Tiền Diêu, Lục Mẫn lại giống như một cô gái ngoan ngoãn, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn cả Sư Giá.

Lục Mẫn không biết Tiền Diêu sợ nhất loại con gái này.

Tiền Diêu đến các quán bar, các cô gái mà cô ấy quen biết ai nấy cũng đều thích chơi đùa, thích tụ tập, thích tán gẫu, thích tìm kiếm những điều mới mẻ mới là chuyện bình thường. Mà người giống như Sư Giá, vừa nhìn đã biết không phải là loại con gái có thể chơi đùa được, những người này Tiền Diêu tránh còn không kịp. Trong thâm tâm cô ấy biết mình không thể cho đối phương thứ họ muốn nên sẽ không chủ động trêu chọc họ.

Nhưng tình huống hiện tại là, cô ấy không chủ động trêu chọc Lục Mẫn, mà Lục Mẫn lại có vẻ... ỷ lại vào cô ấy?

Lúc đầu, Tiền Diêu cho rằng nàng ấy chỉ vì gần đây phát sinh những chuyện kia nên không muốn gặp bạn bè, coi mình như cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Nhưng dần dần, sau khi cô ấy tan làm, Lục Mẫn thường xuyên bất thình lình "kiểm tra" cô ấy, ví dụ như gọi điện thoại cho Tiền Diêu nói mình đã ở dưới lầu nhà cô ấy, mang theo một hộp bánh bích quy nhỏ do chính tay mình làm, hoặc là đến văn phòng tìm cô ấy "tâm sự" nhưng không thấy người vân vân, ép cô ấy không thể không ra khỏi hộp đêm lái xe tới bồi tiếp vị tiểu tổ tông này.

Mấy lần đầu, Tiền Diêu chỉ cho rằng Lục Mẫn muốn có người ở bên, nhưng nhiều lần như vậy, cô ấy sao có thể không ý thức được có điểm không thích hợp?


Cô ấy đã tránh được nhiều lần, nhưng lần này không thể tránh được, chỉ có thể dẫn theo Lục Mẫn tới đây.

Sư Giá nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thâm ý, vẻ mặt của Tiền Diêu lại đầy bất đắc dĩ.

Cô ấy thề, mình đối với Lục Mẫn thật sự không có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào!

Ban đầu là một cuộc tụ tập của ba người, đột nhiên bây giờ lại biến thành năm người.

Khi Tang Thúc nhìn thấy Lục Mẫn, cũng nhíu mày.

Bình thường công việc của Lâm Tương và Sư Giá đều bề bộn nhiều việc, cũng chỉ có thể nhân dịp nghỉ lễ gặp mặt một lần. Lần này gặp mặt mừng năm mới, Lâm Tương còn mang theo tư liệu về mảnh đất phía tây thành phố, hiện tại cô ấy đưa cho Sư Giá, nói: "Mình đã để ý giúp cậu, năm nay bất động sản Long Vực sẽ mở một khu đất ngập nước sinh thái chủ yếu ở công viên. Nếu cậu định hai năm sau đổi công việc, lúc này ra tay rất thích hợp. Không đến hai năm giao nhà, nửa năm sửa chữa, thời gian vừa vặn."

Tiền Diêu còn chưa biết Sư Giá muốn nghỉ việc, bây giờ nghe thấy, có mấy phần kinh ngạc: "Giá Giá, cậu không làm ở bệnh viện nữa à?"

"Ừ." Sư Giá gật đầu, "Trước mắt là như vậy, mình muốn đưa cha mình rời viện dưỡng lão, chuyển về nhà chăm sóc, hiện tại cũng đã có người cùng mình chăm sóc ông ấy." Nhất là khi Tống lão sư cũng rất thích Tang Thúc, hai người này ở chung cũng rất vui vẻ, Sư Giá cười trả lời.

"Gần đây mình nghe nói bên nhà cậu có ý định tổ chức một buổi họp báo gì đó? Laaf muốn cậu tiếp quản bệnh viện à?" Tiền Diêu nói.

Bình thường cô ấy lui tới trong cái vòng luẩn quẩn kia, gặp không ít nhị thế tổ. Đối với một nhà giàu có có lịch sử như Sư gia, nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng phải mọi người đều biết sao? Mọi người tranh nhau tìm hiểu.

Đoạn thời gian trước xảy ra chuyện của Sư Minh Yên, mặt mũi Sư gia cũng rất khó coi. Tuy nói đây chỉ là sai lầm của một mình Sư Minh Yên, thậm chí phía sau cũng có không ít tin tức nói rõ Sư Minh Yên không thuộc huyết thống của Sư gia, nhưng dù sao thì cô ta cũng đã sống với tư cách là người thừa kế của Sư gia trong một thời gian dài như vậy, đối với trong nhà sao lại không có một chút ảnh hưởng nào?

"Mình không biết." Sư Giá thành thật trả lời, đối mặt với ánh mắt của nhóm bạn tốt, câu trả lời của nàng cực kỳ thẳng thắn: " Lúc trước ở Nhật Bản, điện thoại di động không có dịch vụ quốc tế. Về phần tin tức trong nước, lúc trước khi mình trở mặt với Sư Minh Yên, đã cho cả nhà bọn họ vào danh sách đen rồi..."

Tiền Diêu mở to hai mắt, nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Sư Giá.

"Vậy cậu định làm thế nào?"


Khi bị hỏi đến vấn đề này, Sư Giá thật đúng là chưa nghĩ ra câu trả lời.

Tuy nhiên, sau khi qua năm mới được vài ngày, Sư Toàn Thái đã đến tìm nàng ở cửa bệnh viện nơi nàng làm việc, Sư Toàn Thái đi theo nàng đến tiệm cà phê bên cạnh, nàng ngồi xuống, vừa nghe ông đề cập đến vấn đề này, đã có câu trả lời cho mình.

"Tại sao nghỉ tết cũng không gọi được cho con? Mẹ con và cha cũng muốn con về nhà cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa." Sư Toàn Thái kỳ thật ngày hôm qua cũng đã đến chỗ ở của Sư Giá chờ người, nhưng bọn họ không biết trước đó Sư Giá đã dọn đến nhà Tang Thúc, dưới tình huống điện thoại không gọi được, không đợi được người, không còn biệp pháp nào khác ngoài việc đến bệnh viện nơi Sư Giá làm việc.

Từ sau chuyện Sư Minh Yên xảy ra, Sư Toàn Thái thoạt nhìn trông già hơn rất nhiều so với lần cuối Sư Giá nhìn thấy ông.

Sư Giá gọi một ly nước ấm: "Ừm, đưa Tống lão sư ra ngoài thư giãn, điện thoại không có tín hiệu."

Câu nói này của Sư Giá làm cho Sư Toàn Thái có chút trầm mặc, rõ ràng mình mới là cha ruột của nàng, nhưng hiện tại ở trong lòng Sư Giá, có lẽ ông còn không bằng một người ngoài.

Nhưng vừa nghĩ tới tình huống trước mắt đều là bởi vì mình và vợ một tay tạo thành, ông giống như lời chỉ trích cũng nói không nên lời.

"Thì ra là như vậy."

Sư Giá nhìn đồng hồ, nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Sư Toàn Thái xoa xoa tay, việc này vốn là nên để vợ của ông lại đây thương lượng với Sư Giá, nhưng lúc trước Liễu Nguyệt che chở Sư Minh Yên, lại ghẻ lạnh con gái ruột của mình, Sư Giá căn bản không muốn gặp Liễu Nguyệt, làm cho ông không thể không tự mình lại đây.

"Giá Giá, con xem cha cũng lớn tuổi rồi, còn hai năm nữa sẽ về hưu, bệnh viện trong nhà cũng thiếu người quản lý, cha mẹ chỉ muốn hỏi ý kiến của con một chút, bây giờ con vẫn không muốn trở về nhà sao? Sau này bệnh viện này, ý của cha mẹ cũng là muốn giao vào trong tay con..."

Sư Giá: "Tôi không có ý định này."

Nàng dứt khoát trả lời.


Sư Toàn Thái sửng sốt một chút, lo lắng nàng hiện tại không hiểu rõ quan hệ lợi hại trong chuyện này, lại giải thích: "Nếu như con nguyện ý, về sau tất cả hạng mục kinh doanh của bệnh viện đều giao cho con xử lý, cha và mẹ con sẽ không nhúng tay vào chuyện này."

"Tôi không muốn." Sắc mặt Sư Giá không thay đổi, giống như hiện tại đặt ở trước mặt mình không phải là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng toàn quốc, mà chính là một củ cải trắng mình không cần, cự tuyệt gọn gàng dứt khoát.

Nàng tự nhận mình không có bản lĩnh quản lý bệnh viện từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, cũng không có ước mơ có được một bệnh viện.

Điều nàng muốn làm, là trở thành một bác sĩ giỏi.

Chỉ là một bác sĩ có thể cứu sống, chữa trị cho những bệnh nhân theo đúng nghĩa đen.

Sư Toàn Thái không nghĩ tới hôm nay mình tới đây lại nhận được câu trả lời này, sắc mặt ông buồn bã: "Giá Giá, con vẫn còn giận cha mẹ sao?"

Nếu không thì tại sao?

"Không liên quan đến chuyện này." Sư Giá nói: "Quyền kinh doanh bệnh viện vẫn là các người giữ lại đi, tôi không có ý kiến, nếu muốn về hưu, thì giao cho đoàn đội chuyên nghiệp quản lý cũng rất tốt, tôi còn có những chuyện muốn làm."

Khi Sư Giá đứng lên nói lời từ biệt với Sư Toàn Thái, đi tới cửa, nàng vẫn không nhịn được quay đầu lại nói: "Hai người, giữ sức khỏe."

Lúc xoay người lại, trong lòng Sư Giá cảm khái muôn vàn.

Có lẽ, trên thế giới này, với tư cách là những bên liên quan, Sư Mình Yên, cha mẹ cũng như cha mẹ nuôi của Sư Giá đều không muốn tai nạn xe cộ năm ấy xảy ra. Nàng nguyện ý đời này cũng chỉ là con gái của Tống lão sư cùng Du lão sư, Sư Minh Yên tiếp tục làm tiểu thư hư vinh ngàn vàng của cô ta, đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau, đây có lẽ chính là kết cục tốt nhất, người người đều nguyện ý.

Chỉ là số phận luôn làm cho con người ta bất ngờ, khi mọi chuyện đã bình ổn lại, không ai có thể phân biệt rõ ràng đâu là sai, đâu là đúng.

Ngày hôm sau, khi Sư Giá đến bệnh viện, đã bị chủ nhiệm gọi vào phòng làm việc.

Chủ nhiệm khoa là một người phụ nữ trung niên gần năm mươi tuổi sắp về hưu, ngày thường rất coi trọng Sư Giá. Hôm nay tìm nàng đến phòng làm việc, bà cười hỏi trước: "Bác sĩ Sư đã có người yêu rồi phải không?"

Sư Giá: "...?"

"Con gái tôi nói thần tượng của nó là Tang Thúc, quen một người bạn gái là bác sĩ, tôi cũng chú ý một chút, trên Weibo kia không phải là bác sĩ của chúng ta sao?" Chủ nhiệm nghiễm nhiên là một bộ dáng "Tôi đã sớm nhìn thấu tất cả"


Sư Giá mỉm cười, gật đầu không phủ nhận nói thẳng: "Đúng vậy, Tang Thúc là bạn gái của tôi."

"Vậy thì việc này dễ dàng giải quyết rồi..." Chủ nhiệm nói xong, cầm lấy một phần văn kiện trong tay, "Cho cô xem trước, cô suy nghĩ một chút đi. Gần đây phim y khoa không phải rất nổi tiếng sao? Cô cũng biết đấy, bệnh viện của chúng ta à bệnh viện đứng đầu cả nước, có đoàn làm phim muốn mời bác sĩ trong viện làm cố vấn kỹ thuật một chút, không vội, cô xem xem, thấy thế nào, tôi đã giới thiệu cô với bên kia."

Chuyện này khiến Sư Giá có chút ngạc nhiên: "Nhưng việc sắp xếp ca phẫu thuật của tôi..."

"Không có việc gì không có việc gì, bọn họ cũng sẽ chọn lúc bình thường cô có thời gian, ví dụ như sau khi tan làm, hoặc là cuối tuần." Chủ nhiệm đứng lên chỉ chỉ hợp đồng cuối cùng cho nàng: "Tôi là cảm thấy tiền lương cũng không tệ, cô mau đồng ý đi!"

Sư Giá cảm thấy vị cấp trên này của mình thật sự là quá... thực tế, nàng cười cười, gật đầu đồng ý, nói tiếng cám ơn.

Buổi tối khi Sư Giá về đến nhà, liền cùng Tang Thúc tán gẫu về hạng mục công việc hợp đồng.

"Phim y khoa?" Tang Thư có chút kinh ngạc: "Bác sĩ cấp cứu?"

"Chị biết à?" Sư Giá hỏi, nàng ngồi trên sô pha uống một ngụm nước, khiêm tốn hỏi: "Bộ phim này rất nổi tiếng sao?"

Tang Thúc lập tức cười nói: "Thật sự là đoàn phim này mời em?"

Sư Giá gật đầu: "Trên hợp đồng chủ nhiệm đưa cho em ghi như thế."

Ý cười trong mắt Tang Thúc càng sâu, cô sao có thể không biết? Cũng không phải bởi vì bộ phim này chưa quay đã nổi tiếng, mà là thân phận nhân vật chính còn lại của bộ phim này là một vũ công ba lê, bởi vì ngoài ý muốn bị thương nằm viện, quen biết bác sĩ cấp cứu. Tuyến quan hệ nhân vật này là tuyến tình cảm chính của cả bộ phim, và cô được mời làm người hướng dẫn vũ đạo. Sắp tới cô sẽ tham gia đoàn phim này, cô có thể không biết được sao?

Đoàn làm phim này năm trước cũng đã gửi hợp đồng tới, hai ngày trước Tang Thúc mới đi ký hợp đồng xác nhận. Chẳng qua trăm triệu lần không nghĩ tới, đêm nay Sư Giá lại nói với cô rằng nàng cũng tham gia đoàn làm phim đó.

"Thật trùng hợp!" Tang Thúc nói: "Xem ra sau này hai ta sẽ trở thành đồng nghiệp của nhau nhỉ?"

Tin tức này đối với Sư Giá mà nói, nàng cũng rất khiếp sợ, nửa ngày không nói ra lời.

Thật là trùng hợp.

Tang Thúc đã không nhịn được bắt đầu ảo tưởng, "Vậy mỗi ngày chị có thể tới bệnh viện danh chính ngôn thuận đón em đi đến đoàn làm phim, coi như là hai người chúng ta ở chung một chỗ, cũng là quang minh chính đại! Ngẫm lại liền thấy k1ch thích!"