Sau khi Đông Cung sinh hạ Hoàng trưởng tôn, tin vui của Triệu vương phủ cũng từ trong cung được truyền ra. Hoàng đế sau khi cách chức của Triệu vương ở Khu Mật Viện liền ban thưởng cho rất nhiều trân bảo, không chỉ như thế, còn hạ chiếu thêm phần thưởng cho dòng tộc của Triệu vương phi.

"Hạ quan, Nhạc Bình khai quốc nam Lý Hiếu Nghĩa, dũng mãnh thiện chiến. Đặc mệnh quan phục hồi chức vụ, từ hôm nay trở đi, nhậm chức Thị vệ thân quân bộ quân Đô Ngu Hầu."

Quan viên đọc chiếu thư, sau đó đem công phục cùng văn thư nhận mệnh trình lên: "Đây là thắt lưng bên phải của Đô Ngu Hầu, ở bên trái của nội đình."

Lý Hiếu Nghĩa run rẩy hai tay vuốt ve tấm eo cá chép kia, gật đầu nói: "Hạ quan đã biết."

Quan viên cười tủm tỉm: "Hạ quan ngược lại đã quên, Nhạc Bình Nam xuất thân là võ cử tiến sĩ, từng đảm nhiệm chức vụ ở Tam nha. Hiện giờ Triệu vương phi mang thai Hoàng tôn, bệ hạ rất coi trọng Triệu vương phi, đem trân bảo tiến cống cùng với Long Tiên Hương của ngoại quốc đều đưa đến Triệu vương phủ. Ngay cả trước kia khi Đông Cung có hỉ sự truyền ra cũng không có ân điển lớn như vậy."


————————

Sau khi Hoàng trưởng tôn sinh hạ, Đông Cung thường xuyên truyền đến tiếng khóc nức nở của hài tử.

Thái tử đứng bên cạnh giỏ trúc, mặt lạnh: "Khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc!"

Hắn vừa nói xong, hài tử trong giỏ trúc liền khóc lớn hơn. Hắn liền thở dài một hơi, bất đắc dĩ ôm lấy nó, nhẹ nhàng vỗ chăn bông: "Được rồi được rồi, không khóc, ngươi còn có phụ thân đây. Yên tâm đi, mẫu thân ngươi không còn nữa, phụ thân nhất định sẽ che chở ngươi bình an lớn lên!"

Cung nhân ngoài điện vào trong: "Điện hạ, Đồng Bình Chương cầu kiến."

Thái tử quay đầu lại: "Mời gia gia đến đây."

"Vâng."

"Này, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của hắn, thanh âm vang dội như vậy, ngày sau nhất định là một hài tử hoạt bát hiếu động." Đồng Bình Chương tiếp nhận hài tử trong tay Thái tử, nhẹ nhàng lắc lắc dỗ dành: "Tông Ninh không khóc, có ta ở đây."


"Gia gia lúc này tới tìm tôn nhi là có chuyện gì?"

"Điện hạ có biết Triệu vương phi đã có hỉ hay chưa?"

Thái tử âm lãnh hạ mặt: "Ban thưởng không phải đã lục tục chuyển đến Triệu vương phủ rồi hay sao? Nội thị làm ra động tĩnh lớn như vậy, bổn cung há có thể không biết!"

Đồng Bình Chương nhẹ nhàng lắc lắc hài tử: "Bệ hạ lại hạ chiếu để cho thứ tử của Sơn Âm bá khôi phục chức vụ, một lần nữa vào Tam nha nhậm chức bộ quân Đô Ngu Hầu."

Thái tử trừng mắt nhìn về phía Đồng Bình Chương: "Lý Hiếu Nghĩa trở về Tam nha?"

"Chiếu thư sáng sớm hôm nay ở Đại Nội, trước mặt văn võ bách quan tiến hành đọc, Lý Hiếu Nghĩa hiện giờ sợ là đã ở Bộ Quân Ty rồi."

Thái tử nghi ngờ lui về phía sau vài bước, chợt giật mình ngồi xuống, run rẩy nói: "Bệ hạ đến tột cùng muốn làm cái gì?"


Thấy hài tử ngừng khóc, Đồng Bình Chương liền nhẹ nhàng đặt nó trở lại trong giỏ trúc, đi đến bên cạnh Thái tử vỗ vỗ bả vai hắn: "Ta đoán, dụng ý của bệ hạ là vì để cho Triệu vương an phận xuống nước."

"Đây không phải là muốn hắn an phận, đây là dung túng. Khu Mật Viện cùng Điện Tiền Ty còn chưa đủ sao? Hiện giờ còn muốn đem Bộ Quân Ty đưa cho hắn?"

Đồng Bình Chương lắc đầu: "Nhìn bên ngoài thì như là ân điển cho Triệu vương, nhưng điện hạ đừng quên, Lý Hiếu Nghĩa là thúc thúc của Sở vương!"

"Vậy thì như thế nào, tóm lại bệ hạ cho tới bây giờ cũng không nhìn tới Đông Cung. Hoàng thái tôn được sinh ra lại không thực hiện khẩu dụ đã ban trước đó, lại lập mẫu thân của Triệu vương làm Hoàng hậu, còn muốn ta an phận thủ thường?"

"Tam ti đề nghị đình chỉ đại triều năm nay, đem số tiền này phân ra chuẩn bị cho đại điển lập hậu, bệ hạ đã... phê duyệt."
"Nếu Thục phi trở thành Hoàng hậu, Triệu vương chính là đích xuất, vậy hài tử của Triệu vương phi chính là Hoàng trưởng tôn đích xuất, nếu bệ hạ..."

"Điện hạ, cho dù Triệu vương phi sinh hạ Hoàng tôn, bệ hạ cũng không có khả năng lập tức phong làm Hoàng thái tôn."

"Đó là bởi vì bổn cung vẫn còn ở đây a!" Thái tử khủng hoảng nói: "Triều thần đã nghiêng về phía Triệu vương rồi, bên cạnh Triệu vương còn có một Khởi Cư Lang, bệ hạ lại tin tưởng tuyệt đối vào người này!"

Đồng Bình Chương cúi đầu: "Khởi Cư Lang tâm tư kín đáo, ở trung thư nửa năm cũng chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Nhìn như là dốc sức vì bệ hạ, nhưng Triệu vương lại thường xuyên đi tìm hắn, nếu hắn thật sự làm việc vì Triệu vương, vậy thì sẽ càng khó giải quyết."

"Hoàng tử tư hội với ngoại thần, bệ hạ rõ ràng nhìn thấy lại ngồi yên không để ý. Đây không phải là thiên vị thì là cái gì, ta thấy hắn chính là muốn đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho thứ tử Triệu vương này, lấy bổn cung là bước đệm mà thôi!"
"Triệu vương âm ngoan ác độc, nếu bổn cung ngồi chờ chết, sớm muộn gì cũng sẽ chết không có chỗ chôn."

"Điện hạ?" Đồng Bình Chương cả kinh đứng lên: "Điện hạ tuyệt đối không thể làm việc lỗ mãng a."

"Gia gia yên tâm, bổn cung tự có chừng mực."

——————————

Không giống như áp lực ở Đông Cung bởi vì cái chết của Lương Nga, trong Triệu vương phủ một mảnh yên bình vui vẻ.

Triệu vương dắt Triệu vương phi ngồi xuống giường, chợt nằm nghiêng trên đùi nàng: "Bổn vương không ngờ nhanh như vậy đã được làm phụ thân!"

"Còn chưa có sinh ra, Vương gia như vậy sẽ khiến người ta chê cười."

Triệu vương liền hướng về phía người hầu, nhìn trái nhìn phải: "Ai dám chê cười bổn vương?" Chợt lại ngồi dậy: "Bệ hạ cho Thái Sơn phục chức, Vương phi có biết không?"

"Thiếp biết, hôm qua phụ thân đã phái người tới báo tin."
"Cái này cũng phải nhờ hắn nha, bất quá..." Triệu vương đứng dậy đi về phía trước vài bước, nhìn một đống đồ được ban thưởng mà không ai dám động vào trong phòng, chợt lạnh mặt, chắp tay nói: "Muốn lấy mấy thứ này nhét cho ta im?"

Triệu vương hướng đến mấy tâm phúc xung quanh nói: "Từ hôm nay trở đi tất cả sinh hoạt của Vương phi đều phải sắp xếp người khác, đồ trong đại nội đưa tới cho dù là bệ hạ ban tặng cũng phải do người của chúng ta kiểm tra trước. Mặt khác, đi đem danh y trong thành Đông Kinh đón đến Triệu vương phủ."

"Vâng."

Triệu vương phi đứng dậy nói: "Không phải chỉ là một hài tử thôi sao? Cần gì phải cẩn thận như vậy?"

Triệu vương quay đầu lại tiến lại gần nàng, giơ tay lên nói: "Ngươi không biết lòng người bên ngoài hiểm ác bao nhiêu, cũng không biết vinh hoa trong đại nội đã dính bao nhiêu máu của thân tộc đâu."
"Chẳng lẽ cái chết của Lương Nga...?" Triệu vương phi nhìn Triệu vương: "Có liên quan đến Vương gia?"

"Làm sao có thể, Trần thị là bởi vì khó sinh, nhưng Đông Cung đối với chúng ta xưa nay bất hòa. Thái tử đã ghi hận ta, cho nên phải vạn phần cẩn thận."

Triệu vương phi một mực ở trong phủ, ngoại trừ đại yến trong cung cần Vương phi tham dự, cho dù là gia yến của toàn tộc nàng cũng rất ít đi.

"Ân."

Triệu vương ôm lấy nàng: "Bất quá ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi, sẽ bảo vệ tốt mẫu tử các ngươi."

————————

Tiến vào mùa Thu, một bộ phận sương quân về nhà, quan phủ cũng thả phạm nhân có gia cảnh khó khăn trở về nhà lao động một tháng. Thừa dịp thu hoạch, Hoàng đế liền lệnh cho Thái tử xuống dân gian vi phục thăm viếng.

"Điện hạ sao lại phải lôi theo thiếp cùng đi đây?"
"Ngươi không cảm thấy trong Đông Cung rất buồn chán sao?"

"Điện hạ cảm thấy Đông Cung là chỗ mệt mỏi sao?"

"Ta không phải ý này..." Thái tử còn chưa nói gì, xa phu bởi vì ngựa hoảng sợ mà không nghe theo sai khiến.

Khiến cho người trong xe từ trên ghế ngã xuống, Thái tử từ trên bàn đạp bò lên, lại nâng Thái tử phi dậy, hướng ra bên ngoài giận dữ nói: "Làm sao vậy?"

Xa phu khống chế con ngựa, vội vàng xuống xe bắt được một đứa nhỏ, kéo nó đến bên cạnh xe, quỳ xuống đất cầu xin nói: "A Lang, chuyện không liên quan đến tiểu nhân, là do tiểu oa nhi này cầm đạn bắn trúng bụng ngựa mới khiến con ngựa kinh hãi chạy loạn!"

Thái tử từ trên xe đi xuống, trợn trừng mắt nhìn hài đồng bên cạnh mã phu, vốn định lớn tiếng trách cứ, lại bị Thái tử phi đi theo phía sau khuyên can.

Hài đồng còn nhỏ tuổi, đối mặt với Thái tử cùng xa phu đe dọa như vậy liền sợ hãi khóc lớn.
Thái tử phi liền đi lên trước, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hắn trấn an nói: "Đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy bắn đạn làm cái gì chứ?"

Nhìn thấy tỷ tỷ dịu dàng, hài đồng kia liền ngừng khóc, đưa tay chỉ vào một cây khô bên đường, có một tổ chim trên cây khô, bên trong có một con chim bị thương chưa kịp bay đi.

Thái tử phi nhìn theo, nhẹ nhàng cau mày, hướng Thái tử nói: "Điện... Quan nhân có đem theo bạc không?"

Nghe Thái tử phi gọi hắn, Thái tử liền tiêu tan lửa giận trong lòng: "Ta ra ngoài chưa bao giờ mang theo bạc..."

Thái tử phi liền quay đầu lại, lấy trâm vàng trên đầu xuống: "Tỷ tỷ dùng cái này đổi lấy đạn dược trong tay ngươi có được không?"

Tiểu hài đồng nhìn cây trâm vàng đẹp mắt trong tay tỷ tỷ ôn nhu kia, trừng mắt tròn liên tục gật đầu, rất nhu thuận đem viên đạn trong túi giao ra.
"Lấy trâm vàng đổi đạn dược?"

"Lực đạn mặc dù không có lực sát thương như mũi tên, nhưng cũng có thể đả thương người, làm kinh mã. Tiểu hài tử tuổi như vậy không hiểu chuyện, tránh cho hắn lại đụng phải người khác."

Thái tử cầm lấy đạn trong tay Thái tử phi, cùng hình thức dây cung bắn tên không sai biệt lắm, chẳng qua ở chính giữa đạn có một cái túi hình bán cầu có thể đựng đạn.

Thái tử liền đem viên đạn nhét vào bên trong, kéo cung muốn bắn chim trên cây khô kia.

"Điện hạ, đừng!"

Viên đạn vốn nên bắn trúng, nhưng bỏi vì trong tiếng hô của nàng mà lệch phương vị bắn về phía cành cây khô, cành cây liền gãy đôi.

Thái tử nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn đạn trong tay, chợt xoay người đỡ Thái tử phi lên xe ngựa lần nữa.

"Thứ này cũng chỉ có Triệu vương thích, còn từng dùng vàng làm đạn đây!"
Thái tử phi nhấc rèm xe lên, nhìn dân chúng làm việc dưới ánh mặt trời chói chang: "Đắng đói lanh, theo viên đạn vàng!"

"Sau đại nghiệp dân chúng mới có thể nghỉ ngơi, nhưng một trận nạn đói ở phía Bắc năm đầu Kiến Bình khiến cho rất nhiều nạn dân tràn vào thành Đông Kinh, bệ hạ lúc này mới bỏ đi ý định chinh phạt Hạ quốc."

"Nếu ta có thể làm quân, nhất định sẽ làm cho phong cách xa xỉ này biến mất!"

***

Cuối năm Kiến Bình thứ tám, Thiên tử hạ chiếu sách lập trung cung, chiêu cáo quần thần, công cáo trung ngoại, lệnh cho Thái sử cục bói toán chọn ngày lành, dự định mùa Xuân năm sau sẽ cử hành đại điển lập hậu. Lại lệnh cho Tam ti tiến hành chuẩn bị, lệnh cho Tam tỉnh, Lục bộ, Cửu tự xử lý các việc liên quan.

Chiếu thư vào ngày Đông Chí ở Tuyên Đức lâu trước mặt mọi người đọc ra, đồng thời lệnh cho phía dưới ghi chép thành thư, phái người tăng tốc đưa đến các nơi.
Sau khi chiếu cáo, tin đồn cuối cùng cũng trở thành sự thật không thể thay đổi. Chiếu thư hạ xuống liền không còn âm thanh nghi ngờ nào phát ra nữa.

Ngoài ra, môn hạ tỉnh lại chiếu, truy tặng cha ruột quá cố của Hoàng hậu là Tần quốc công, phong đệ đệ là chỉ huy sứ Thẩm Dịch An làm Giang Âm khai quốc quận công.

...

Liên tục trong vòng một tháng, thành Đông Kinh mưa gió không ngừng, mưa đọng đầy mặt đường, vó ngựa đạp nước đọng bắn tung tóe ra ngoài. Trong Đông Cung, Thái tử như ngồi trên đống lửa.

"Điện hạ, tai mắt ở Triệu vương phủ đến báo, Triệu vương phi trên cơ bản là không có ra cửa, hơn nữa Vương phủ đề phòng uy nghiêm, ngay cả một con chim sẻ cũng không bay vào được. Bất quá tới sắp là Chính Đán, đại yến trong cung..."

"Đầu óc ngươi bị heo ăn rồi sao?" Thái tử tức giận trừng mắt một cái: "Ngự yến trong đại nội cũng dám động tay động chân? Ngươi có mấy cái đầu để chém đây!"
Thị vệ cúi đầu, chợt lại nhỏ giọng nói: "Bất quá, người trong phủ Bá tước Sơn Âm nói Sơn Âm Bá xưa nay yêu thương cháu gái này, có lẽ Triệu vương phi đối với Sơn Âm Bá là cực kỳ để ý, Sơn Âm Bá này tuổi cũng đã cao ..."

Thái tử nghiêng đầu: "Cái này, bổn cung ngược lại đã quên, Lý Hiếu Nghĩa là người nghiêng theo thế lực. Bất quá phụ thân của hắn cũng coi như là chính nhân quân tử!"

Thị vệ lại từ trong ngực lấy ra một viên cầu nhỏ màu vàng: "Bọn họ còn nhặt được cái này bên cạnh bức tường ngoài Vương phủ."

Thái tử liếc mắt một cái, không cho là đúng phất tay: "Thật đúng là muốn giống như Hàn Vương Tôn, trong cái khổ của đói lạnh lại dùng mũi tên vàng, đầu mũi tên vàng này thưởng cho ngươi."

"Đa tạ..."

Nhìn thoáng qua đầu mũi tên vàng: "Chờ đã!" Thái tử lại đổi ý đến gần, đem đầu mũi tên vàng trước đó đã bị thị vệ nhét vào trong ngực đưa tay đoạt lấy: "Đến Chiêm Sự phủ lĩnh bạc đi."
"Tạ điện hạ!"

Thái tử nhét đầu tên vàng lại, chắp tay đi vào phòng ngủ trong điện.

A ma trong phòng từ trước khi thị vệ vào đã bị hắn đuổi đi, làn da của hài tử mấy tháng tuổi dần dần trở nên trắng nõn, mặt mày cực kỳ giống mẫu thân của hắn, Thái tử ngồi xổm bên cạnh giỏ trúc, lạnh mặt nói: "Thù này không báo thì không phải quân tử!"