Hắn liền đứng dậy, chắp tay đi tới trước mặt a mẫu: "Nếu a mẫu chịu tin tưởng, vậy người chúng ta sẽ mang đi trước, còn bạc ngày mai sẽ đưa đến sau! "

Người chưa từng nhìn thấy lượng bạc lớn như vậy trong lòng tất có bất an, nhưng lại sợ quý nhân tức giận, vì thế khéo léo nói: "Được được tốt, người thì hai vị quan nhân cứ việc mang đi là được, chỉ cần bạc vừa đến, nô gia nhất định hai tay dâng khế ước bán thân của cô nương lên. "

Hắn liền ném ra một thỏi vàng, nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Còn không mau cút! "

A mẫu cũng không tức giận, nhặt vàng liền cười ha hả rời đi.

"Bổn cung thế nhưng lại không biết, Đại Tống ta lại có loại tiểu nhân coi tiền như mạng vậy!"

"Điện hạ là Thái tử, lại còn ở nơi giàu có nhất thành Đông Kinh này, tất nhiên không thấy được thủ đoạn kiếm kế sinh nhai này của những người dưới."


Thái tử tỉ mỉ đánh giá Liễu thị, phong tư dư dả, thân ở loại địa phương này lại còn có thể mang một cỗ thoát tục không bị nhún bùn, loại không liên quan này lại so với Thái tử phi bất đồng: "Vị cô nương này chính là lời tiên sinh nói, Liễu cô nương đúng không?"

Lương Văn Bác gật đầu, chợt quỳ xuống hai đầu gối hắn: "Thần, tạ ơn đại ân Thái tử điện hạ. "

"Thái tử điện hạ?" Liễu thị hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thái tử, lại cúi đầu nhìn về phía Lương Văn Bác ở bên cạnh, nhướng mày nói: "Ngươi? "

Thấy biểu tình giật mình của Liễu thị, Thái tử liền xoay người khoanh tay đưa lưng về phía hắn: "Thân tịch của Liễu cô nương bổn cung sẽ thay mặt bảo quản, nhưng tiên sinh là thần tử dưới trướng thiên tử, là thuộc Hàn Lâm do đích thân bệ hạ khâm điểm. Lấy xuất thân hiện tại của Liễu cô nương sao có thể vào cửa chính của sĩ đại phu đây? Nhưng để cho tiên sinh vui vẻ, liền chỉ đành ủy khuất một chút. "


"Thái tử điện hạ đây là có ý gì?"

"Tiên sinh là trạng nguyên lang tân khoa, hiện giờ lại vào Hàn Lâm, ngày sau nhất định sẽ là Tể phụ, phu nhân của Tể Phụ sao lại là một nữ tử từ kỹ quán đi ra chứ!"

"Đã như thế, hai vị quý nhân vì sao còn muốn tới đây? Cũng không sợ làm bẩn chân mình!"

Liễu thị lớn mật làm Lương Văn Bác kinh hoảng: "Tứ Nương, không được đối với Thái tử điện hạ như vậy...thô lỗ. "

"Điện hạ, nàng..."

Thái tử xoay người: "Bổn cung là nể mặt tiên sinh mới khách khí với ngươi như thế, nếu không bổn cung sao có thể đến loại địa phương này! "

Thấy tranh chấp xảy ra, Lương Văn Bác liền đứng dậy kéo Liễu thị qua: "Tứ Nương, người theo ta! "

"Điện hạ, hạ quan đi một lát sẽ trở lại."

...

"Ngươi buông ta ra!"

Lương Văn Bác kéo nàng vào một gian phòng khác: "Ngươi đừng bướng lên như vậy! "


"Vì cái gì? Là bởi vì hắn là Thái tử nên liền có thể tùy tiện nhục nhã người khác sao?"

"Tứ Nương, hôm nay ngươi cũng thấy, ma ma kia há mồm đòi giá một lần chính là hai ngàn lượng hoàng kim, đừng nói là ta vừa mới trúng trạng nguyên, coi như là làm Tể tướng ta cũng không lấy ra được nhiều bạc như vậy!"

"Cho nên thì sao?"

"Cho nên ta đành phải đi cầu điện hạ."

"Vậy lời hắn nói ... là có ý gì?"

Lương Văn Bác dần dần cúi đầu: "Ta...ta biết sẽ ủy khuất ngươi, nhưng ta cũng là bất lực. "

Liễu thị nghe được, trong lòng vạn lần chua xót, run rẩy nói: "Cho nên Lương lang chỉ là đến nạp nô gia ... làm thiếp sao? "

"Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi cùng ta trở về, ta sẽ không lập chính thê, ta thề!" Lương Văn Bác giơ tay lên nói.

Nữ tử kỹ viện làm thiếp cũng chỉ có thể là hạ đẳng, không thể lên được chính thê.
Thấy Liễu thị không nói, hắn lại nói: "Tứ Nương, vì chuộc ngươi ta đã đem chính mình đặt ở trong một tranh đấu, hiện giờ thế cục trong triều khẩn trương như vậy, nếu ta đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục, ta hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta. "

"Hắn tôn ta gọi một tiếng tiên sinh là bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng, hắn cầm thân tịch của ngươi là muốn dùng cái này uy hiếp ta, để cho ta một lòng một mực vì hắn mà bán mạng."

Đối với lời khẩn cầu cùng hốc mắt đã đỏ của Lương Văn Bác, Liễu thị nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy ta đi cảm tạ điện hạ, lát nữa ngươi thu thập một chút theo ta trước đến một khách điếm ở tạm, ta đã ở tân thành xem tốt nhà cửa, ít ngày nữa là có thể vào ở." Dứt lời, nước mắt Lương Văn Bác trở về tươi cười, xoay người muốn đi tìm Thái tử.
"Nô gia nguyện ý tin tưởng lời Lương lang nói, mặc dù...mặc dù biết Lương lang là lừa gạt nô gia, nô gia vẫn sẽ tin tưởng như cũ. "

Lương Văn Bác đưa lưng về phía nàng đứng yên, đột nhiên cứng đờ tại chỗ không tiến về phía trước nữa, run rẩy nói: "Cái gì? "

"Bởi vì nếu không có Lương lang giúp đỡ Trần gia, ta cùng mẫu thân chỉ sợ sớm đã chết ở Trần trạch, càng không có mạng để đến đây."

"Hoằng Văn ca ca hiện tại sớm đã không còn là Hoằng Văn ca ca năm đó ở Trần trạch, nhưng Tứ Nương ... vĩnh viễn đều là Tứ Nương!"

Lương Văn Bác quay đầu lại, hồng nhuận hai mắt, lạnh thầm nói: "Vì cái gì? Vì sao ngươi lại không chịu tin ta? Là bởi vì, là bởi vì một câu nói của Sở vương kia, ngươi liền nhận định ta kiếp này sẽ phụ ngươi sao? "

"Cùng Sở vương không có quan hệ, mà là từ năm năm trước khi Hoằng Văn ca ca quyết tâm nhập quan, ta cũng đã đoán được kết quả rồi."
Lương Văn Bacd đến gần, chua xót nói: "Ta nhập sĩ là vì ngươi a, năm năm rồi, ta tình nguyện bị đói, cầm lương thực còn sót lại trong nhà đi đổi sách, ta vì cái gì? Còn không phải là vì một ngày nào đó tên có thể xuất hiện trên bảng vàng , đem ngươi từ nơi này  mang ra ngoài sao! "

Hắn lại cực kỳ không cam lòng: "Nếu ngươi bất mãn... Sở vương hắn đối với ngươi thật lòng, vì sao không đi cùng hắn! "

Liễu thị ngực tức giận, chăm chú nhìn hắn: "Bởi vì Sở vương cho dù có tốt đến đâu cũng không phải là ngươi! "

"Nô gia đều biết, mẫu thân được đại nhân mua về nhà, đại gia chỉ là một thương hộ bình thường, lại còn đối với xuất thân mẫu thân mỉa mai, huống chi Lương lang đã là vậy, trạng nguyên lang ai sẽ nể. Cho dù Lương lang chịu cưới nô gia làm người làm thê thiếp, nô gia cũng sẽ không nguyện ý, ta ở trong lầu này nhiều năm như vậy, người đọc sách..chỉ có khi thất vọng mới đến tới đây, tìm hoan mua say, Lương lang chịu lấy thân trạng nguyên đặt chân đến, ta còn có cái gì có thể bất mãn đây? "
Nửa đêm, một chiếc xe ngựa từ hậu viện Lãm Nguyệt lâu chạy ra, gian phòng hoa khôi nương tử ở cũng tắt đèn.

————————

"Đây là một ngàn lượng vàng mà lão thần gom góp suốt đêm, điện hạ đột nhiên muốn nhiều vàng như vậy để làm gì?"

Thái tử kiểm kê xong gọi tâm phúc đến: "Đem những thứ này với phía Đông cung chuẩn bị đưa qua. Nhớ kỹ, trước tiên phải lấy thân khế xác nhận trước, cũng không được tiết lộ thân phận của bổn cung. "

"Vâng."

Sau đó Thái tử lại cùng Bình Chương sự tiến vào thư phòng của quan dinh, tự mình pha một chén trà dâng lên: "Gia gia có điều không biết, bạc này của tôn nhi là dùng để mua chuộc lòng người. "

Bình Chương sự kinh hãi: "Lòng người gì mà lại đáng giá một ngàn lượng vàng? "

Thái tử liền lắc đầu: "Là hai ngàn lượng hoàng kim, bổn cung không muốn đi cầu nàng, vì vậy liền tự mình gom góp một đêm. Ngay cả trang sức của Lương Nga cũng động đến mới gom đủ một ngàn lượng, đêm nay trở về còn không biết Lương Nga có tức giận bổn cung hay không." Dứt lời, Thái tử ấn trán mình thở dài một hơi.
"Điện hạ lấy hai ngàn lượng đi hối lộ triều thần? Bệ hạ là ghét loại tham quan ô lại nhất, nếu bị bệ hạ phát hiện, điện hạ..."

"Gia gia yên tâm, không phải hối lộ mà là bổn cung dùng hai ngàn lượng hoàng kim này mua một hoa khôi trong Lãm Nguyệt lâu."

"Điện hạ dùng hai ngàn lượng hoàng kim đi đổi một kỹ nữ trong kỹ quán? Điện hạ thân là Thái tử, loại địa phương này chính là..."

"Gia gia không nên sốt ruột, bổn cung cũng không phải là muốn tìm vui vẻ, đến đó cũng không phải tiêu tiền vô dụng, hoàng kim này là vì Trạng nguyên lang."

"Trạng Nguyên Lang có nhược điểm này nằm ở trong tay điện hạ, điện hạ hai ngàn lượng này có thể quá uổng hay không? Dù sao cũng không phải là một con số nhỏ!"

Thái tử thở dài một hơi: "Bệ hạ hàng năm ban thưởng cũng không quá một trăm lượng hoàng kim, bổn cung đương nhiên biết. Chỉ là Trạng Nguyên Lang có nhược điểm trong tay bổn cung, nhưng đồng dạng bổn cung cũng có nhược điểm rơi vào trong tay hắn, vì để bảo vệ chu toàn cũng chỉ có thể đi hạ sách này. "
Vừa dứt lời, cửa liền vang lên tiếng gõ cửa——— cốc cốc ! cốc cốc! ———

"Khởi bẩm điện hạ, A Tứ đã trở lại."

"Để hắn vào."

Lãm Nguyệt Lâu chỉ cách đây một con phố, người trước đó cầm hoàng kim đi ra ngoài còn chưa tới một khắc đồng hồ đã trở về.

"Điện hạ, thân khế đã lấy về."

"Cầm tới đây!"

Tâm phúc hầu hạ đem một cái hộp gỗ nhỏ trình lên, chợt mở ra, bên trong có một xấp giấy nhăn nhúm, còn có chút cũ kỹ, tựa hồ trước kia từng bị cướp đoạt qua, mặt trên có in dấu quan phủ cùng với vân tay.

Bình Chương sự theo nhìn một cái: "Đây là ... ? "

"Đây là thân khế của nữ tử hoa khôi kia."

"Điện hạ, ma ma của Lãm Nguyệt Lâu không chỉ đưa thân khế ước, còn trả lại hai ngàn lượng hoàng kim như cũ. Nói là bạc của Đông cung, Lãm Nguyệt lâu cho dù là đóng lầu cũng không dám đòi, ma ma còn bảo tiểu nhân nói với điện hạ, nói lúc trước là nàng có mắt không tròng mạo phạm điện hạ, mong điện hạ đại nhân không nhớ tiểu nhân, không nên so đo với tiện dân như các nàng."
Thái tử nghiêng đầu cả kinh: "Không phải là bảo ngươi đừng nói cho các nàng biết thân phận của bổn cung sao? "

"Điện hạ có phân phó, cho dù có mười cái mạng tiểu nhân cũng không dám tiết lộ."

Thái tử cúi đầu: "Ngươi lui xuống đi. "

"Vâng."

"Chờ một chút, đem vàng kia đưa trở về, nói với ma ma của Lãm Nguyệt Lâu, nói bổn cung không phải loại người ỷ thế hiếp người, nếu trước đó đã nói ra rồi thì cũng sẽ không hủy ước, để cho nàng hảo hảo thu tiền này, chớ có nói lung tung."

"Vâng."

"Điện hạ cầm thân khế của nữ tử kỹ quán này, nàng cùng Trạng Nguyên Lang kia ...?"

"Chính là lúc trước cùng gia gia có nhắc tới, Trạng Nguyên Lang có một thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bởi vì gia đạo sa sút mà vào kỹ quán, mới đầu bổn cung là muốn Trạng Nguyên lang cưới Nguyên Lăng, để cho Vương thúc lên cùng thuyền với bổn vương. Nghĩ tốt xấu gì Vương thúc cũng là thân cữu cữu của nàng, nhưng thật không ngờ bệ hạ lại hạ chỉ...vì vậy liền đáp ứng lời cầu của tiên sinh, đi một lần. "
"Đã trúng vị trí Trạng Nguyên, tương lai tiền đồ nhất định không thấp, tuy rằng cưới huyện chủ Nguyên Lăng đã không có khả năng, nhưng với công danh hiện giờ của hắn muốn loại nữ tử thế gia nào mà không có. Vì sao chấp nhất một nữ tử câu lan mà tự hủy tiền đồ đây!"

"Bổn cung cũng buồn bực, cho đến khi Trạng Nguyên lang nói với ta, nữ tử này có quan hệ với Sở vương!"

"Sở vương?"

"Gia gia còn nhớ rõ năm năm trước khi Hoàng Thành ti bẩm báo mật tấu có nói rằng, Thành Đô quận vương vừa mới từ đại nội rời đi liền lộ ra bản tính, ngày ngày lưu luyến ở ngõ hẻm, ngay cả thân phận thể diện của mình cũng không để ý. Bệ hạ lúc ấy không lên tiếng nên cũng không giải quyết được nữa, sau đó dinh phủ của Vương phủ được xây dựng xong, hắn vẫn như cũ không thay đổi thói quen xấu, có người truyền lại nói rằng Vương phủ muốn nhận về một tiểu thư trong kỹ quán làm Vương phi, vì thế triều thần liền đứng lên buộc tội. Thành Đông Kinh truyền ra một trận ồn ào làm huyên náo, để bệ hạ mặt mũi bị quét sạch, bệ hạ trong cơn giận dữ thiếu chút nữa còn muốn phế truất. Vẫn là Trần Dục khi đó xém chút bị giáng chức mà chịu tội thay mới bảo vệ được hắn, sau đó hắn liền bị bệ hạ đuổi đến Tứ Xuyên."
"Chiếu thư là từ trong tay lão phu truyền ra ngoài, lão phu sao có thể không nhớ rõ. Năm đó Thiểm Hàm khai quốc từng định ra quy củ, tông thất, ngoại thích, nữ tử, quan lại không được tham chính, triều ta liền không có ai phản đối. Phái hắn đi Tứ Xuyên kỳ thật chính là lưu đày mà thôi, lão thần còn tưởng rằng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thể trở về, ai biết hôm nay...chẳng những để cho hắn trở lại, mà còn để hắn trở thành trở ngại của điện hạ! "

"Lương Trạng Nguyên nói, hoa khôi nương tử Liễu thị này có lẽ là điểm yếu của Sở vương, nàng biết rất nhiều chuyện của Sở vương, Sở vương cũng...rất để ý nàng, bởi vì nữ tử này chính là người câu dẫn Sở vương tới kỹ quán năm năm qua! "

Bình Chương sự chợt cười cười: "Mấy năm trôi qua, tâm tư điện hạ cũng càng ngày càng sâu, lão thần thật thay Hoàng hậu điện hạ cảm thấy vui mừng. "
"Bổn cung là đích trưởng của Vệ quốc này, là Thái phó, là quân của bọn họ, tất cả những người cản trở bổn cung đều là loạn thần tặc tử, mưu nghịch quân vương trong tương lai chính là đứng đầu mười tội, tru di!

"Trạng nguyên lang vào Hàn Lâm, mà bảng nhãn thì vào Trung Thư của lão thần, làm như thế nào, kính xin quân thượng ra ý chỉ!"

"Bảng nhãn hiện tại được bệ hạ coi trọng, gia gia tạm thời không nên động đến hắn."

"Thần ở Trung Thư quan sát bảng nhãn này nhiều ngày, làm việc có trật tự, lại có tính tình chịu đựng được, ngày sau nhất định là tài năng công phụ."

"Chỉ tiếc là hắn lựa chọn Triệu vương, mà không phải bổn cung, quân vương tương lai này!"

"Đáng tiếc bảng nhãn có tài nhưng không thể vì điện hạ mà sử dụng. Nếu không, thần thật đúng là muốn bồi dưỡng hắn ở Trung Thư thay thế lão thần."
"Không có bảng nhãn, chúng ta còn có một trạng nguyên."

Lại có một quan viên cấp dưới vào cửa, cung kính nói: "Điện hạ! "

"Nhanh như vậy đã trở lại?"

"Điện hạ, là người trong đại nội tới, bệ hạ có chiếu, là tri chế cáo Chu Thế Nam tự mình tới truyền."

"Tri chế cáo..." Thái tử liền đứng dậy, lại hỏi Bình Chương sự: "Gia gia có biết chiếu thư này của bệ hạ không? "

Bình Chương sự lắc đầu: "Lão thần vừa từ Trung Thư đi ra không lâu, chưa từng nghe bệ hạ có chiếu mệnh, đây hẳn là bệ hạ vừa mới hạ xuống! "

Thái tử liền xoay người ra khỏi phòng.

"Thái tử điện hạ, hạ quan là phụng mệnh bệ hạ đến truyền lời đến điện hạ, lần này Võ cử các tỉnh sẽ được cử hành tại binh bộ, do điện hạ và Khu Mật Sứ cùng nhau phụ trách lần tỉnh thí này."

Thái tử kinh hãi, làm như không thể tin được: "Bổn cung không nghe lầm chứ? Bệ hạ bảo bổn cung chủ trì võ cử? "
Chu Thế Nam gật đầu: "Tướng quân có năng lực chiến đấu trong triều ta đều đã già rồi, mỗi ngày nộp đơn từ quan chỉ có tăng chứ không giảm. Bởi vậy bệ hạ cực kỳ coi trọng Võ cử lần này, ủy thác cho Thái tử điện hạ chủ trì chính là tín nhiệm năng lực làm việc của Thái tử điện hạ. "

Thái tử vui mừng nói: "Quân ân mênh mông, làm phiền Chu Hàn thay bổn cung hồi bẩm bệ hạ, thần Vệ Diệu nhất định sẽ không phụ kỳ vọng lớn lao của bệ hạ! "