Sáng sớm ngày mùng một, các bá quan đã sớm vào cung chờ, Hoàng đế mang theo thân quyến hoàng thất đến tông miếu tế tổ, sau đó tế đàn tế bái thiên địa, thay thiên hạ thương sinh cầu phúc, thiên tử thành kính dâng hương: "Cầu Bách Cốc tại Thượng Khung, nguyện trời ban phước cho đại Tống ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. "

Bách quan tề tụ tại Đại Khánh điện, quan thời báo có công phục màu xanh  lá cây ở cửa điện, cầm trên tay bảng phụ trách ghi nhớ giờ và báo cáo, đợi tiếng chuông trống lầu hai lần liên tiếp vang lên, quan viên ghi nhớ hai lần liền cao giọng nói: "Đã tới chính dậu! "

Mặt trời còn chưa lặn, các văn võ bách quan chờ ở trong Đại Khánh điện, các cục, ti tướng đem lên đồ ăn, điểm tâm, trái cây, mỗi thứ đều mang lên đầy đủ.

"Thánh giá tới!"

Hoàng đế mặc triều phục bưng ngọc tỉ vào điện, đứng giữa mọi người chậm rãi đi tới trước ngự tọa, võ sĩ kim qua đi theo mặc giáp bạc tay cầm kim chùy trong tay đợi Hoàng đế ngồi xong rồi xếp ở hai bên ngự tọa.


Văn võ bách quan hai bên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mặt đối mặt chậm rãi đi về phía trước đến giữa đại điện sau đó xoay người hướng ngự tọa Hoàng đế ở hướng Bắc. Ngang xuống tấm ván trong tay giơ lên đỉnh đầu một lát, sau đó khoanh vào bên hông, chắp hai tay lên đỉnh đầu, quỳ xuống, đồng loạt hô: "Hạ, bệ hạ thiên thu vạn tuế. "

Sau khi được Hoàng đế ra hiệu, quan viên lấy chiếu thư ra đọc: "Trẫm tất nhiên trên vì thiên mệnh, dưới thuận lòng dân mà lập năm. Giữ ngôi vị mười chín năm, đều cẩn thận với dân, cần trị xã tất, không dám làm chậm trễ đại nghiệp đầu năm. Lệ Địch xâm phạm, trẫm tự bàn bạc cũng đã trải qua mười một năm, biên cảnh Đắc An bình định giang sơn vĩnh cố, chỉ e sợ phụ cơ nghiệp của tổ tông. Hôm nay tuổi tác đã cao, trời đất về xuân, cùng dân bắt đầu ghi nhớ quân thần vì quốc một thể, trung quân yêu dân không phụ xã tất, không phụ tông tổ, công thành danh toại, lưu thù thanh sử. "


Chúng thần công một lần nữa cúi đầu: "Chúng thần nhớ kỹ! "

Đến lúc này Hoàng đế mới giơ tay ra hiệu cho chư thần đứng dậy.

"Khai yến!"

"Ban rượu."

Thái tử dẫn các quần thần đi đến giữa đại điện cùng nâng chén chúc mừng: "Trời đất về xuân, chúc bệ hạ vạn thọ vô cương. "

"Thái tử có tâm rồi."

Sau đó Triệu vương cũng nâng chén đi đến giữa, đưa chén lên đỉnh đầu, quỳ xuống chúc mừng: "Thần chúc mừng năm mới bệ hạ, nguyện bệ hạ cùng trời đồng thọ, giang sơn vĩnh cố." Cũng đã sắp uống hết rượu, lại đứng dậy đổi một chén rượu khác quỳ xuống: "Nhi thần chúc phụ thân mùng một đại khánh, nguyện phụ thân phúc thọ an khang. "

Hoàng đế vừa giơ tay lên lại chợt vuốt râu cười to: "Vẫn là Tam lang nhà ta có tâm a, người đâu, trước tiên ban thưởng Triệu vương hoa, một ngàn hoa mẫu đơn. "


Từ khi khai triều, nam tử trong các tầng lớp phổ biến nhất là triều hoa, càng yêu thích thêm đó là các sĩ đại phu. Bởi vậy liền tuyên truyền vào trong cung, ban trực hoa liền trở thành truyền thống ngự yến cung đình, quan có lớn có nhỏ, vì vậy cố hoa cũng theo cấp bậc. Triệu vương thể hiện nét vui vẻ trên lông mày, nhanh chóng hành lễ: "Tạ bệ hạ! "

Người Tống yêu thích mẫu đơn, bởi vậy triều hoa Hoàng đế ban thưởng phần lớn là hoa mẫu đơn, lại là mấy ngàn hoa mẫu đơn trân quý nhất, chỉ có Hoàng đế cùng tông thất mới có thể đeo, cho nên lấy ra ban thưởng là tình cảnh rất ít.

Trong bữa tiệc có một nội thị Tiểu Hoàng Môn lặng lẽ đi tới phía sau chỗ ngồi của Sở vương: "Lục vương, tiểu nhân là nghĩa tử của Triệu Đô Tri, phụng lời phân phó của bệ hạ, thân thể Lục vương không khỏe liền miễn kính rượu, hảo hảo điều dưỡng thân thể là được." Chuyển lời xong Tiểu Hoàng Môn lại nói: "Trước khi đại yến bắt đầu bệ hạ lệnh cho quan viên môn hạ thiết lập vị trí giúp ngài thêm đệm, vốn là có ý chỉ đem ban thưởng đều đưa đến Sở vương phủ cho người ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng xuân yến này là mỗi năm mới có một lần, đây cũng là lần đầu tiên Vương gia từ Tứ Xuyên trở về tham gia xuân yến này, bệ hạ niệm đến tình cảm phụ tử liền thu hồi ý chỉ. "
Thật là một tình cảm phụ tử, Sở vương vì thế cúi đầu cười: "Bổn vương biết rồi, tạ bệ hạ ân điển. "

"Tiểu nhân kia liền lui ra trước."

Sau khi Tiểu Hoàng Môn đi, mắt thấy Triệu vương sắp chúc mừng xong, Tiêu Ấu Thanh nhìn Sở vương: "Vương gia lúc này không nên uống rượu, lời chúc mừng còn..."

Không đợi nàng nói xong, Vệ Hoàn nhặt một chén rượu trước bàn lên, chống người ngồi dậy: "Bổn vương là Thân vương của Đế quốc, sao có thể mất đi lễ nghĩa. "

Tiêu Ấu Thanh nhíu mày, đành phải nâng nàng dậy, một người luôn ghét lễ nghĩa nhất lại bướng lên không muốn mình mất lễ.

"Thiếp đỡ Vương gia đi qua?"

"Không cần, bổn vương cũng không yếu đuối như vậy."

Trước ngự tọa, một thái giám chạy đến bên cạnh Hoàng đế: "Bệ hạ, chư ti bên ngoài chuẩn bị ban thưởng đã đưa đến."
Sau khi hiến lễ là đến phần ban thưởng, Hoàng đế gật đầu muốn mở miệng lại nhìn thấy Sở vương ở chỗ ngồi phía dưới bưng rượu lên người, vì thế cau mày nhìn về phía Triệu Từ: "Trẫm không phải để ngươi truyền lời rồi sao? "

"Tiểu nhân đã để cho nghĩa tử đi chuyển đạt, Lục vương hắn..."

"Thôi." Hoàng đế vẫy tay.

Sở vương nâng chén rượu rời khỏi chỗ ngồi, vì không để lộ sơ hở liền chậm lại bước chân, chỉ miễn cưỡng để cho mình đi như bình thường, nhưng phạt trượng là tiến hành trước Văn Đức điện, tin tức này làm sao có thể giấu diếm được. Chúng công thần trong lòng đều biết rõ, trong đám giải nguyên vừa trúng cử cũng có người biết.

Ba mươi đình trượng nếu lệch nửa phần đến bên hông liền sẽ mất mạng, Sở vương đi đến giữa đại điện, nâng chén chậm rãi quỳ xuống: "Làm thần tử, thần chúc bệ hạ thiên thu vạn tuế, Vĩnh Hưng xã trâm." Sở vương uống hết chén rượu vẫn quỳ xuống đất không đứng dậy nổi, sau đó cúi đầu lại nói: "Làm người được phụ hề sinh mẫu hề nuôi. Cho ngủ cho ăn, nuôi lớn, dậy dỗ, truyền đạt cho ta cần phải báo đức. Nhưng là chỉ sợ cuộc đời này không những là báo, chỉ nguyện tự giảm tuổi thọ để kéo dài phúc thọ của phụ thân đại nhân, bảo vệ dân chúng thiên hạ an bình. "
Bắt đầu từ lời chúc mừng như cố hết sức của Sở vương, Hoàng đế liền từ trên ghế đứng dậy chậm rãi đi xuống, đến trước mặt nàng, ghé sát lại nhỏ giọng nói: "Từ khi ngươi sinh ra, ngươi ngay cả hai từ 'phụ thân' cũng không chịu gọi một câu, trẫm ở trong mắt ngươi cứ như vậy không chứa nổi sao? Trẫm cho ngươi cơm áo gạo tiền, cho ngươi vinh hoa, ngươi còn có bất mãn? Ngươi rốt cuộc..." Hoàng đế híp mắt: "Muốn làm cái gì? "

"Phụ thân đại nhân có ân dưỡng dục ta tự biết không báo đáp đủ, nhưng hết thảy cho tới bây giờ đều không có ai hỏi qua ta rằng đó rốt cuộc có phải là thứ ta muốn hay không, cho tới bây giờ vẫn vậy!" Vệ Hoàn ngẩng đầu, nhìn phụ thân ruột thịt trước mắt, lại không nhìn thấy có một chút từ ái nào ở trong mắt hắn: "Thần không muốn làm cái gì, thần chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản. "
Hoàng đế nhíu mày, hiểu rõ ý của nàng: "Ngươi không muốn xuất đình nhậm chức sao?" Hai ca ca của nàng vì thế cục trên triều mà tranh giành đến đầu vỡ máu chảy, mà nàng có Long Đức khai quốc công giúp đỡ nhưng vẫn lùi bước.

"Bệ hạ bảo thần trở về tham gia xuân yến vào đêm giao thừa, thần biết đều là do bận tâm khai quốc công, thần không hiểu chính vụ, cũng không thích những thứ này, chỉ nguyện lấy sách làm bạn, nếu bệ hạ vẫn không yên tâm, thần nguyện thanh đăng cổ phật đến cuối đời."

Hoàng đế đứng thẳng dậy, đột nhiên cười to, ánh mắt quần thần nhìn về phía này đều tỏ ra nghi hoặc.

"Bệ hạ cùng Sở vương đang nói thầm cái gì?"

"Nhìn bệ hạ ánh mắt đều đã đỏ lên, hẳn là Sở vương nói những lời làm trong lòng bệ hạ xúc động đi, rốt cuộc vẫn là phụ tử a, chém không đứt mà máu cũng dày hơn nước."
"Lữ Duy luôn nói với trẫm, Lục Lang thông minh, hiếu học, chăm chỉ đọc sách, hôm nay quả nhiên ..." Hoàng đế cười cười với mọi người: "Người trẻ tuổi đọc sách nhiều không phải không tốt, nhưng đừng học thành hủ nho mới tốt a. "

"Bệ hạ nói, thần nhớ kỹ."

"Triệu Từ."

"Có tiểu nhân."

"Thiên Diệp Mẫu Đơn!" Hoàng đế đưa tay ra.

Triệu Từ trình mẫu đơn ngàn lá lên, Hoàng đế xắn tay áo lấy lên một bó hoa hướng phía Sở vương nói: "Lục vương ngẩng đầu lên. "

Sở vương ngẩng đầu, Hoàng đế khom người tự tay thay trích hoa, lại làm cho chúng thần trợn mắt.

"Xem ra bộ dáng này của Sở vương đã làm cho bệ hạ nổi lên lòng áy náy, nhân họa được phúc a."

"Thần, tạ bệ hạ."

Sở vương dung mạo tốt, Hoàng đế duyệt người vô số, đây là lần đầu tiên ở cự ly gần cẩn thận nhìn nàng, trong con ngươi của nàng lộ ra vẻ sáng ngời, sạch sẽ thấu triệt, hiếm khi lại có một phần nhu hòa, đây là cái mà Thái tử cùng Triệu vương đều không có.
Nhưng phần nhu hòa này Hoàng đế cũng không thích, bất kể là nhân từ thật hay là giả nhân nghĩa, nàng đều cực kỳ giống với phế Thái tử của tiền triều.

Thái tử ở một bên đem tất cả đều nhìn thấy trong mắt, tất cả mọi người đều chúc mừng, chỉ là hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, đem rượu trong tay uống cạn.

"Điện hạ bị phong hàn vừa mới tốt, rượu nên uống ít một chút đi."

Thái tử buông chén rượu xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn thê tử bên cạnh một cái: "Thân thể bản cung tự chính mình biết, không cần Thái tử phi quan tâm. "

Đeo hoa thay kỳ trâm, Hoàng đế hai tay cắm vào đai ngọc, thập phần hài lòng cười nói: "Đứng dậy đi. "

"Vâng." Sở vương cúi đầu rồi chợt đứng dậy.

Thế nhưng quỳ lâu khiến cho thân thể nàng mệt mỏi, ngay cả đứng lên cũng rất cố hết sức, chống hai chân miễn cưỡng đứng lên phía sau, nén không được vẻ mệt mỏi liền mang đến choáng váng.
"Vương gia."

Cũng may Tiêu Ấu Thanh ở lúc Sở vương chuẩn bị đứng dậy liền chạy tới trước, lúc này mới giúp Sở vương không ngã xuống đất mà dựa vào trong ngực nàng.

Hoàng đế nhẹ nhàng nhíu mày, nhỏ giọng phân phó nói: "Chờ lễ nghi triều hoa qua đi hãy dẫn hắn trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, phần còn lại ban thưởng trẫm sẽ sai người sau yến tiệc đưa đến Sở vương phủ. "

"Vâng, phụ nhân thay Vương gia tạ ơn bệ hạ thông cảm."

Hoàng đế phất phất tay, xoay người trở về ngự tọa.

Lễ nhạc quan thấy Hoàng đế ngồi xuống liền phất tay ra hiệu tấu nhạc, đại điện vang lên 'Nhạc Chính An'.

Vui vẻ xong Hoàng đế liền đứng dậy nói: "Từ khi bắt đầu khai quốc đến nay phổ thiên đồng khánh, ta cùng chư vị cộng hỉ, lễ của tổ tiên không thể phế, chúng khanh đều được ban thưởng theo thứ tự. "
Vì thế nội thị dựa theo cấp bậc mà nâng lên số lượng hoa cùng bằng nhuyễn hoa khác nhau, đi tới trước mặt chúng công thần, cử nhân cùng với thân vương.

"Ban hoa!"

Hoàng đế, thân vương cùng trọng thần đều do doanh quan triều của nội thị đeo, mà các quan viên cấp thấp khác cùng với cấm vệ thì chỉ có thể tự mình đeo, hơn nữa số lượng hoa dựa theo cấp bậc quan chức mà giảm dần.

Thân vương cùng Tể thần ngang nhau, triều hoa có mười tám đóa, hoa loan mười đóa, mãi cho đến khi quan viên cấp bậc thấp nhất giảm dần theo, lần thứ nhất chỉ có hai đóa.

Dựa theo lệ thường năm xưa, Chính Sự đường cùng Khu Mật viện làm thịt đều do Hoàng đế tự mình thay trâm hoa, như vậy để chọn ra ân sủng của Thiên tử. Mà trâm hoa xuân yến năm nay, Hoàng đế lại chỉ thay thân vương là Sở vương còn chưa xuất đình kia, lại đặc biệt ban hoa cho Triệu vương, đem Thái tử đã xuất đình cùng với trọng thần tâm phúc bên cạnh lạnh nhạt đi. Ngay cả Long Đức Công năm xưa chỉ cần tham dự đại yến, Thiên tử đều sẽ tự mình thay trâm hoa, năm nay cũng đều không thấy.
Chư thần đều cảm thấy đây là ám chỉ, ám chỉ Thiên tử muốn phá quy củ do Thái Tông đặt ra, để thân vương cũng xuất đình nhậm chức.

Trâm đeo xong chính là tạ ân, khi còn tiền triều là Thái Tông, quan viên chỉ cần cuối đầu ở chỗ ngồi của mình, mà từ khi Hoàng đế triều này đăng cơ, liền quy định tất cả lễ tạ ơn trong đại yến, các công thần đều phải rời ghế đi đến giữa điện đình quỳ xuống cảm ơn Thiên tử.

Sau khi tạ ân, Sở vương được thánh ý rời khỏi bữa tiệc trước.

"Điện hạ, thiếp rời đi một lát."

Thái tử liếc mắt nhìn Thái tử phi một cái, lại nhìn cái bàn trống bên cạnh Triệu vương, nhấp một ngụm rượu: "Ngươi đối với đệ đệ của bản cung thật đúng là để ý a. "

"Điện hạ, thiếp thuở nhỏ lớn lên ở thâm cung đã là từ sau khi nương nương rời đi, người có thể nói được mấy người?" Thái tử phi khi còn nhỏ đã mất mẹ, liền được ôm vào trong cung nuôi dưỡng dưới gối của Thái hậu.
Thái tử không trả lời, nàng liền coi như ngầm đồng ý.

Vừa ra khỏi đại điện, Vệ Hoàn liền muốn đưa tay kéo la hoa trên đầu xuống. Tiêu Ấu Thanh thấy thế, nhẹ nhàng ngăn lại: "Triều hoa là lễ chế, người vi phạm thì sẽ rối rắm, Vương gia cho dù không thích thì cũng phải đợi về phủ hãy lấy xuống." Nàng lại nhẹ nhàng nắm tay Sở vương: "Đại nội nhiều tai mắt, tính tình nhẫn nại thêm một chút, có được không? "

Trong mắt Sở vương phi đều ôn nhu, ngay cả lúc nói chuyện cho là có tức giận đến đâu thì hiện giờ cũng hóa thành mây khói: "Được. "

"Sở vương gia xin lưu bước."

Hai người bị gọi quay người lại, người hầu đi theo lui ra hai bên, các nàng mới phát hiện là người của Thái tử cùng với Thái tử phi.

"Thái tử phi điện hạ?" Tiêu Ấu Thanh ngẩn người.

"Điện hạ, thần..."
"Đã thành như vậy rồi còn gán ép đi tham gia lễ mình không thích làm cái gì?" Lần này giọng điệu của Thái tử phi có chút nghiêm khắc, còn mang theo chút trách cứ.

Sở vương cúi đầu: "Điện hạ công khai rời khỏi bữa tiệc như vậy, Thái tử hắn..."

"Việc này không cần ngươi quan tâm, người lớn như vậy còn không chịu chiếu cố bản thân thật tốt." Chợt lại hướng Sở vương phi nói: "Tính tình hắn quật lệ, ngươi cũng không ngăn cản một chút? "

"Không trách nàng!" Sở vương theo bản năng ngăn cản trước người Tiêu Ấu Thanh: "Là do thần tự gây họa, ngược lại làm liên lụy đến nàng ấy. "

Thái tử phi thở dài một hơi, theo đó ôn hòa lại: "Nhìn thấy hai người các ngươi đồng tâm, ta cũng an tâm không ít, ngươi hiện giờ đã là người thành gia, không còn là một người một thân mình. Sau này làm việc phải thận trọng một chút, suy nghĩ kỹ càng, suy nghĩ nhiều cho người bên cạnh. "
"Thần, đã biết."

Sau đó nữ sử của Thái tử phi trình lên một lọ thuốc trị thương.

"Đây là ngự dược trị ngoại thương của Y Quan viện, Đông cung giữ lại cũng không dùng tới."

"Thần, cảm ơn Thái tử phi điện hạ."