Tiêu Hiển Phù đi lên phía trước: "Theo lệ, phạt trượng phải đi đến nhà lao nhận phạt, nhưng Lục vương là Hoàng tử cho nên không cần. "

Sau đó hắn lại đi tới trước mặt hai người cầm trượng nhỏ giọng nói: "Lục vương thân phận tôn quý, chúng ta đương nhiên biết được, nếu lệch một tấc bị thương đến chỗ quan trọng, các ngươi cũng đừng làm việc ở Hoàng thành ty. "

"Vâng."

Quan trượng dài ba thước năm tấc, người cầm trượng nắm lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, Thiên tử giận dữ muốn trách phạt nhi tử của mình, nặng hay nhẹ cũng không dễ nắm bắt, nặng mặc dù không đánh đến bên hông, nhưng ba mươi trượng cũng có thể lấy đi tính mạng của người khác.

Hai người cầm trượng cắn răng một cái, bất chấp tất cả: "Lục vương, đắc tội! "

Nói như thế nào Tiêu Hiển Phù cũng là nhị thúc trên danh nghĩa của Sở vương, nhưng dưới danh nghĩa là quân thần, cháu rể chịu khổ hắn càng không thể cứu. Vì thế quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Triệu Từ ra khỏi điện liền lập tức đuổi theo hỏi.


"Triệu Đô Tri, Sở vương vừa rồi đến tột cùng đã nói cái gì lại làm bệ hạ giận dữ như thế? Chẳng những muốn phạt trượng mà còn phải áp giải đến Tông Chính tự?"

Triệu Từ nhìn Sở vương đang nhận hình, không đành lòng nhìn thẳng liền quay đầu, kéo Tiêu Hiển Phù sang một bên nhỏ giọng nói: "Bệ hạ không biết tại sao, hôm nay đột nhiên triệu Thái tử, Tam vương và Lục vương cùng nhau đến hỏi chuyện chính sự, kết quả Lục vương nói ra chủ trương phế Thái tử năm đó trong hiến pháp của Thái Tông, nội dung giống nhau đến chín phần a!" Triệu Từ lắc đầu: "Bệ hạ là người tính cương. "

"Bệ hạ sau khi đăng cơ mới có Sở vương, việc này sớm đã có mệnh lệnh cấm nghị luận, vậy Sở vương như thế nào lại biết được?"

"Ai biết được, có lẽ việc xảy ra ... Bệ hạ chán ghét phế Thái tử, phế xong lại tôn văn, cho nên ở sau lưng bệ hạ mà muốn đăng cơ đi. "


"Triệu Đô Tri chẳng lẽ nhìn không ra, đây là có người cố ý hãm hại Sở vương? Bệ hạ hắn..."

"Ngươi cho rằng bệ hạ nhìn không ra sao!?" Triệu Từ đột nhiên biến sắc: "Lúc trước ở Văn Đức điện bệ hạ đã hỏi qua, nhưng Lục vương chính là một lời thừa nhận." Nhìn người nhận trượng nhưng vẫn cắn chặt răng, trên mặt tái nhợt không ngừng đổ mồ hôi, Triệu Từ đôi mắt ứ nước lưng tròng nói: "Ôi chao, thân thể tiểu tổ tông này sao chịu nổi a! "

"Báo cáo, Lục vương... Ngất đi, còn thiếu chín trượng. "

Triệu Từ kinh hoảng, vội vàng xoay người đẩy cửa tiến vào đại điện.

"Tưới nước cho tỉnh, tiếp tục đi!" Tiêu Hiển Phù vặn vẹo mày, bất đắc dĩ mà làm.

"Nhưng mà đây đang là mùa đông, hạ quan sợ Lục vương không chịu nổi."

Tiêu Hiển Phù gọi thân tín tới: "Gọi Thái y Hàn Lâm Y quan viện chuẩn bị, lại phái người đi Sở vương phủ báo tin cho Vương phi, mặt khác..." Hắn đem thanh âm lại hạ thấp.


"Vâng."

Người Tiêu Hiển Phù phái ra ngoài vừa đến Sở vương phủ, lại nghe phủ vệ thông báo Sở vương phi đã ra phủ từ nửa khắc trước. Mà lúc này trống báo hoàng hôn đã vang lên, cửa cung một khi hạ chìa khóa, không có ý chỉ của Thiên tử sẽ không thể mở ra.

Hai phút trước.

"Một khi đến tết nguyên đán liền sẽ có đại triều cùng với đại yến, đến lúc đó Sở vương phủ cũng phải có chuẩn bị, dựa theo những danh sách này đem đồ đạc chuẩn bị kỹ." Tiêu Ấu Thanh đem một danh sách giao cho phân quản sự trong Vương phủ.

"Vâng."

Tiêu Ấu Thanh vào thư phòng, không thấy Sở vương, chỉ có Tiểu Lục Tử đang sắp xếp lại bàn.

"Kỳ nội thị, Vương gia đâu?"

Tiểu Lục Tử cố gắng trấn định tiếp tục sắp xếp: "A Lang vào cung vấn an rồi."

"Vấn an? Vì sao ngươi không đi theo?" Tiêu Ấu Thanh nghi ngờ nói.
"A Lang bảo nô gia ở trong phủ đợi Đại nương tử trở về."

"Ngươi nói dối!" Tiêu Ấu Thanh đột nhiên lạnh lùng: "Nếu đi đại nội để vấn an Thị Thiện, vậy trong mắt ngươi vì sao lại có vẻ sợ hãi kia? Vương gia rốt cuộc nàng đã đi đâu? "

Tiểu Lục Tử bị dọa sợ liền quỳ xuống đất: "Nô gia thật sự không biết, chỉ biết A Lang tiến cung, còn là chuyện gì thì A Lang một chữ cũng không đề cập tới, A Lang chỉ bảo nô gia chuyển lời cho Đại nương tử, hắn sẽ không có việc gì! "

"Cô nương, Triệu vương gia tới rồi!"

Tiêu Ấu Thanh lạnh lùng cúi xuống nhìn Tiểu Lục Tử, chợt xoay người ra khỏi thư phòng: "Hắn tới làm gì? "

"Triệu vương gia là cưỡi ngựa tới, lúc xuống ngựa ngay cả thở cũng thở không đều, tựa hồ là có việc gấp gì đó."

"Chuyện gì có thể làm cho hắn là một Thân vương lại thất thố như thế?"
"Hình như là bởi vì cô gia."

Tiêu Ấu Thanh dừng lại, sau đó chợt bước nhanh hơn.

Trung đường trong Sở vương phủ, Vệ Doãn Thịnh đứng thẳng thắt lưng, nhìn thấy Tiêu Ấu Thanh đi ra liền thở hổn hển: "Thanh... Đệ muội, Lục Lang xảy ra chuyện! "

"Hôm nay phụ thân đột nhiên triệu kiến ta cùng Thái tử đến hỏi quốc sự, Thái tử đã ra đình, ý tứ của phụ thân, tựa hồ là có tính toán để huynh đệ chúng ta đều ra đình, ta liền đề cử Lục lang một phen. Sau đó phụ thân bảo ta xuất cung trước, sai người triệu kiến Lục Lang. Thái tử còn ở đó, nhưng lại không biết Lục lang cùng phụ thân nói cái gì, phụ thân tức giận đánh hắn ba mươi đình trượng, còn muốn giam giữ tại Tông Chính tự, ta chỉ muốn giúp hắn, nhưng hiện giờ Lý thị là thê tộc của ta, ta tuyệt đối không có khả năng..."
"Thành sự không đủ bại sự có thừa, ngươi như vậy, còn muốn đấu với Thái tử?" Tiêu Ấu Thanh thay đổi sự ôn hòa trước kia, thập phần lạnh lùng đi qua bên cạnh Vệ Doãn Thịnh.

Vệ Doãn Thịnh bị nàng dọa sợ: "Lúc trước là ta không đúng, trước mắt Thái tử xuất đình, những đại thần kia nhao nhao đổi bè kết phái, có phụ thân chống lưng nên Thái tử không dám động đến ta, cho nên mục tiêu tiếp theo của hắn nhất định là Tiêu gia! "

Lúc này mới khiến Tiêu Ấu Thanh dừng lại quay đầu lại.

Thấy gương mặt ngưng tụ của nàng hòa hoãn đi một chút, Vệ Doãn Thịnh tiến thêm một bước nói: "Giờ phút này cửa cung đã hạ chìa khóa, Triệu vương phủ ta được miễn! "

Trước Văn Đức điện, nước lạnh hắt tỉnh lại người vì đau ngất đi, đau đớn dưới thân khiến nàng tê dại, cảm thấy thân thể đã không còn là của mình nữa, giờ phút này đã không còn nhiệt độ gì, cũng không cảm giác được bất luận cái gì.
Đến lúc này nàng mới hiểu được, thì ra trong lòng Thiên tử oán hận lại sâu như vậy.

"Hai mươi hai!"

"Hai mươi ba!"

Mấy gậy đánh xuống sớm đã thấy máu.

"Hai mươi tư!"

"Bẩm báo, Lục vương lại ngất đi!"

"Hắt nước tỉnh!"

Nghe tiếng kêu ngoài điện, Triệu Từ vẻ mặt thương hại: "Bệ hạ a, Lục vương năm nay mới mười bảy, lúc nhỏ còn từng sinh một trận nặng mà thân thể vốn đã yếu, ba mươi trượng này..."

"Triệu Từ, ngươi chẳng lẽ là muốn thay hắn chịu phạt sao?"

"Lục vương cũng là thân cốt nhục của ngài, ngài làm sao lại làm đến mức này!?"

"Những gì hắn nói hôm nay ngươi không nghe thấy sao?" Hoàng đế chỉ ra ngoài điện: "Hai ca ca hắn tranh ngôi vị, Tiêu gia muốn đỡ hắn lên ngôi, nếu hắn thật sự lên ngôi, vậy chỗ của trẫm ở đâu ngươi có biết hay không? Chính là tội nhân thiên cổ! "
"Nhưng Lục vương trước nay vẫn không tranh giành với thế gian, hôn sự này không phải đều là..."

"Không giống, không giống!" Hoàng đế lắc đầu: "Hắn lớn lên căn bản hổ con trưởng thành bản chất là muốn ăn thịt người! "

Biết rõ hiện giờ Hoàng đế mang lòng nghi ngờ nặng nề, chẳng những nghi kỵ đại thần, ngay cả nhi tử của mình cũng nằm ở trong đó.

"Sớm biết như thế nên để cho hắn ở lại đất Thục, vĩnh viễn không bao giờ trở về!"

"Hai mươi chín, ba mươi!"

"Nhị thúc!"

Khi Tiêu Ấu Thanh chạy tới đã phạt trượng xong, trước Văn Đức điện chỉ còn lại Sở vương đang hôn mê bất tỉnh, dưới băng ghế còn nhỏ máu, tưởng tượng ra vẻ đau đớn, nhìn thấy mà giật mình.

"Ấu..." Tiêu Hiển Phù làm dài: "Sở vương phi. "

"Vương gia nàng..."

Tiêu Hiển Phù lắc đầu, phất tay với lính gác: "Áp giải vào Tông Chính tự. "
"Ta muốn gặp bệ hạ."

Tiêu Hiển Phù ngăn cản Tiêu Ấu Thanh: "Chuyện liên quan đến tiền triều cũng không phải chuyện đùa, chờ gia gia ngươi trở về đi. "

Tiêu Ấu Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn cửa Văn Đức điên, chợt xoay người: "Gọi Thái y chưa? "

"Trước đó ta có phân phó người đi rồi, hiện giờ cửa cung đã đóng, Vương phi làm sao vào được?"

Tiêu Ấu Thanh không rảnh bận tâm, chỉ ngăn cản mấy cấm quân của Hoàng Thành ti, sốt ruột nói: "Phiền nhị thúc tìm Tôn thái y tới, ta đưa Vương gia đến Tông Chính tự! "Nàng nghiêng đầu ra hiệu cho hai nữ sứ bên cạnh ra tay.

"Cái này chỉ sợ không hợp quy củ..." Tiêu Hiển Phù ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Đức điện.

"Bệ hạ, nghe tiếng nói kia hình như là Sở vương phi tới rồi."

"Tin tức của Sở vương phủ ngược lại rất linh thông."

Ngoài điện có động tĩnh, nhưng trong điện lại chậm chạp không có ý chỉ truyền ra, Tiêu Hiển Phù thở dài một hơi: "Thôi." Liền phất tay, để cho người của mình lui ra.
Vì thế việc áp tải biến thành hộ tống, Tông Chính tự biết được tin tức liền vội vàng sắp xếp ra một gian phòng nhỏ. Tiêu Hiển Phù đem tin báo tội đổi thành truyền đạt, Ngọc Tỷ quan liền nhớ rõ.

"Tôn thái y, Vương gia nàng thế nào?"

"Vương phi xin yên tâm, Lục vương chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương này phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể xuống giường đi lại, trước lúc đó không được dính nước lạnh."

"Ghi xong thuốc dược cần, hạ quan sẽ lệnh cho thuộc hạ đưa tới cho Vương phi, một ngày uống hai lần, nhưng so với thuốc thang bình thường còn đắng hơn."

"Lương dược đắng miệng, ta biết."

"Đây là thuốc trị ngoại thương, Vương phi..." Tôn thái y cầm bình sứ có chút do dự.

"Tôn thái y xin yên tâm, Tôn thái y là một ngoại thần có thể giữ kín miệng, Sở vương phi như ta tin."
Nghe Sở vương phi nói, Tôn thái y mới đem thuốc trị ngoại thương giao cho nàng, lập tức lại quỳ xuống: "Tông tử bị phạt vào Tông Chính tự nếu không phải bị phế làm thường dân thì chính là ban chết, hạ quan mặc dù không biết vì sao, nhưng khẩn cầu Vương phi cứu vương gia. "

Tiêu Ấu Thanh không rảnh đi đoán giữa Tôn thái y này cùng Lý quý phi rốt cuộc có quan hệ gì, đi lên nâng hắn lên: "Ta sẽ dùng hết khả năng của mình." Nghiêng đầu nhìn người trên giường, nói: "Hộ quân chu toàn. "

Sau khi Tôn thái y rời đi, Tiêu Hiển Phù vào trong nhìn tiểu chất nữ ngày xưa mình yêu thương nhất đang ngồi xổm bên giường, thay người lâu mồ hôi: "Sở vương hắn..."

"Nhị thúc yên tâm, Vương gia không có việc gì."

Tiêu Hiển Phù thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Ấu Thanh đứng dậy: "Nhị thúc có thể nói chuyện một chút?"
"Được."

"Bệ hạ rốt cuộc là bởi vì cái gì lại xuống tay tàn nhẫn như vậy? Tông Chính tự này là nơi nào, lại có chuyện gì xảy ra?"

Tiêu Hiển Phù khẽ lắc đầu: "Bệ hạ vốn có ý muốn hai vị Vương gia cùng Thái tử ra đình. Theo quy chế, Hoàng tử ra đình thì trước tiên phải do Hoàng đế hỏi chính sự, sau đó do Thẩm Quan viện tra hỏi, ai mà biết được Sở vương lại đem quốc sách tiền triều dùng để phế Thái tử mà hướng đến Thái Tông nói ra trước mặt bệ hạ. "

"Quốc sách gì?"

"Phế Thái tử bởi vì bất mãn Bệ hạ tiền triều, Tề vương tự tiện lạm quyền, lúc ấy Tề vương trọng vũ, Thái tử lại tôn văn. Vì thế Thái tử liền hướng Thái Tông trình lên sách luận này, thực hiện nhân chính vốn không sai, sai ở chỗ là do cùng với quốc sách mà Thái tử từng bị phế trình tấu lên, giống như xảy ra chuyện!"
"Sách luận này quan trọng như vậy?"

"Thái tử dựa vào đó mà thu được lòng dân, cũng khiến cho Tề vương..." khiến cho Tề vương thiếu chút nữa cũng không tranh qua nổi Thái tử. Tiêu Hiển Phù thuở nhỏ đi theo Hoàng đế, bên cạnh Tề vương phủ liền đã quen thuộc, biết rõ việc này nhưng không dám nói rõ ràng.

Chuyện này chính là Tiêu Ấu Thanh cũng chưa từng biết tới, nghe được một phen giải thích, lạnh nhạt nói: "Xưa nay ta ghét nhất chính là Quân vương luôn chê danh bất chính ngôn không thuận, phế Thái tử là do Quân, hắn đoạt được vị trí Quân vương này tất nhiên sợ người ta nhắc tới tất cả chuyện liên quan đến chuyện này. "

"Việc này bây giờ người biết hẳn là không nhiều lắm, gia gia ngươi đến ngay cả ngươi cũng không nói cho biết. Sở vương này làm sao lại biết được? Văn chương của mỗi người cùng với phong cách sơ thí đều không giống nhau, mặc dù chủ trương đối với quốc gia giống nhau, nhưng những lý do trong văn chương kia cũng sẽ thể giống nhau đi. Hạ quan phỏng đoán việc này nhất định là có người cố ý hại, có phải là Thái tử hay không?"
"Mặc kệ có phải Thái tử hay không, đã sắp đến ngày đại triều vào Tết nguyên đán, xảy ra chuyện này Vương gia thì khả năng ra đình cũng đã không còn."

"Không nhất định."

"Nhị thúc có đối sách không? "

Tiêu Hiển Phù lắc đầu: "Ta mặc dù không có, nhưng gia gia ngươi ngày mai liền có thể về tới kinh thành. "

"Gia gia tuổi đã cao, lại bôn ba như vậy." Tiêu Ấu Thanh có chút lo lắng.

"Cho dù Sở vương không xảy ra chuyện gì, ngày mùng một tháng giêng là đại triều, gia gia ngươi cũng phải chạy về. Ta hôm nay mặc dù là công sự của Hoàng Thành ti, nhưng lòng nghi ngờ của bệ hạ rất nặng, cho nên ta cũng không tiện thay hắn nói chuyện."

"Ấu Thanh biết, hôm nay còn muốn đa tạ nhị thúc."

Tiêu Hiển Phù đột nhiên ngây người, nhìn chằm chằm Tiêu Ấu Thanh hồi lâu' "Ấu Thanh, từ sau khi ngươi gả vào Sở vương phủ, ta luôn cảm thấy ngươi có chút thay đổi, trở nên đa cảm."
Tiêu Ấu Thanh hơi mở to mắt, thở dài nói: "Phải không? Có lẽ là vậy..."