Tống Vi Vi trở lại phòng, cũng không có gì tâm tình chơi, ngồi ở trong phòng xem Lý Tư Thành chơi, lại nhịn không được thất thần.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Văn Sam, Tống Vi Vi mười chín tuổi.

Vừa mới trung học tốt nghiệp, cầm thư trúng tuyển, lôi vali, đi xuống xe lửa, vừa lúc gặp gỡ vài học trưởng học tỷ tại nhà ga được cử đi đón sinh viên mới, mà Cố Văn Sam cũng ở trong đó.

Đương nhiên, đi đón là người khác, nàng chỉ phụ trách làm bình hoa hấp dẫn ánh mắt người khác.

Tống Vi Vi chỉ nhìn nàng một cái, nguyên bản thẳng tắp giống như thép, cảm giác chính mình giống như nháy mắt cong thành thép xoắn ốc hoa văn.
Trên thế giới như thế nào có thể có người hoàn mỹ như vậy? Tống Vi Vi nhan khống đều muốn nhanh quỳ xuống.

Thiếu nữ mặc một thân váy trắng điểm xuyết hoa đào vô cùng đơn giản, tóc dài đứng ở chỗ râm mang theo tai nghe nghe nhạc.

Người thanh lãnh mỹ lệ, phảng phất là trời sinh nên đứng trên sân khấu làm cao ngạo nữ vương, được buff quầng sáng vạn người đều mê, bla bla lòe lòe sáng, đi ngang qua không một người nào không chú ý tới nàng, hận không thể đem ánh mắt sinh trưởng trên mặt nàng, hoặc là biến thành tai nghe di động của nàng.

Từ trước đến nay Tống Vi Vi lá gan nhỏ như cẩu, bị Cố Văn Sam choáng vàng, không biết lấy dũng khí từ đâu, cư nhiên đi lên trước nói: "Học tỷ, xin chào, em là sinh viên mới, tên là Tống Vi Vi!"
Nhưng mà thiếu nữ chỉ lạnh mặt liếc mắt một cái, ánh mắt đạm mạc, một tiếng không nói, cúi đầu tiếp tục chơi di động.


Tống Vi Vi thật vất vả có dũng khí, bị cái liếc mắt lạnh lẽo này, giống như một quả bóng bay bị chọc thủng xìu xuống.

Học trưởng bên cạnh trái lại rất nhiệt tình, cười đúng lúc cởi vây của nàng: "Xin chào, em là tân sinh viên của đại học Hoa Thanh sao, anh là Hách Kiến, rất vui được gặp em."
Tống Vi Vi cứ như vậy bị học trưởng vô cùng nhiệt tình kéo đến một bên, mất đi cơ hội đầu tiên cùng Cố Văn Sam chào hỏi.

Sau này, Tống Vi Vi không cam lòng dốc lòng đến cầu học trưởng hỏi thăm tên học tỷ này, học trưởng thở dài vỗ vỗ vai của nàng: "Có phải hay không bị đẹp đến khóc? Có phải hay không đặc biệt muốn tiếp cận? Chị đó tên là Cố Văn Sam, là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta, tính cách đặc biệt cao lãnh, mỗi lần nói chuyện không vượt qua năm chữ, ngay cả vài thầy cô giáo cũng chưa nói chuyện thành công, em nên hết hy vọng đi học muội."
Tống Vi Vi phá lệ thất vọng.

Cũng không biết chính mình nghĩ cái gì, muốn cùng Cố Văn Sam nói chuyện, muốn tiếp cận nàng.

Tính cách hướng nội liền tự biên tự diễn nhiều kịch bản, Tống Vi Vi liền là như thế này, nàng ngày thường nói không nhiều, đồng học quan hệ bình thường, hảo khuê mật chỉ có Dung Mạn, cơ hồ cũng không dám chủ động cùng người khác đáp lời, nhưng nàng có một lòng hết sức chân thành nhan khống cẩu tâm cùng si hán tâm, bình thường nhìn thấy mỹ nam mỹ nữ nào đó, đều muốn gào khóc om sòm.

Lần này cùng Cố Văn Sam chào hỏi, quả thực là đầu nóng lên đã xông qua, sau đó còn thất bại.

Đau lòng.


Sau lễ khai giảng, Cố Văn Sam làm đại biểu lên đài diễn thuyết, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy ưu nhã, ngôn từ hào phóng, thanh âm có chút lạnh lùng, lại phá lệ hấp dẫn người.

Tống Vi Vi ngồi ở dưới đài, một tay chống cằm, nghẹn lại nghẹn, rốt cục nhịn không được lấy di động ra, ghi âm.

Sụp đổ, cư nhiên lại ghi âm, mình sẽ không thật sự bị đẹp cong đi?
Tống Vi Vi bụm mặt kinh sợ.

Không được! Mau mau nhìn nam thần, bình tĩnh bình tĩnh lại!
Từ đó về sau vài lần gặp nhau, Cố Văn Sam thi thố tài năng, Tống Vi Vi giãy dụa một phen, rốt cục bị mỹ nữ làm cho cong, cong không lối thoát.

Vuốt vuốt vuốt, vuốt mãi cũng không thẳng được lại.

Dung Mạn hát đủ bài, nghĩ đến thanh mai của mình, buông microphone chen lại đây, đem tiểu đội trưởng chen thật chật vật chạy tới bên kia đi.

Nàng tại bên tai Tống Vi Vi nói thầm ai ai ai soái, ai ai ai tìm nam bằng hữu.

Tống Vi Vi không có tâm tình cùng nàng thảo luận bát quái này kia, chỉ tùy ý phụ họa nàng.


Dung Mạn rốt cục phát hiện nàng có chút mất hứng, hỏi: "Làm sao? Nhớ nam thần ôm gối của cậu?"
"Lăn đi, trẫm có khát khao như vậy sao?" Tống Vi Vi mắng nàng một câu, do dự vài giây, còn nói: "Dung Mạn, mình vừa gặp gỡ Cố Văn Sam."
Dung Mạn biểu tình trêu ghẹo trên mặt cứng đờ, thoạt nhìn phá lệ dữ tợn, sau một lúc lâu mới mắng câu mẹ kiếp.

Tống Vi Vi còn muốn nói mình vừa thấp lại vừa kém, cảm khái mình vĩnh viễn thua kém Cố Văn Sam, thấy phản ứng này của Dung Mạn, không khỏi cười ra tiếng: "Như thế nào lại có biểu tình như vậy? Không phải chỉ là gặp gỡ bạn gái cũ thôi sao, mình đã sớm không thích nàng."
Dung Mạn hồ nghi nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồ xác nhận nàng có nói thật hay không, đáng tiếc nàng trời sinh liền khuyết thiếu kỹ năng nhìn thấu tâm sự người khác, chỉ có thể nói: "Không thích là tốt nhất, cái loại tra nữ trừ bỏ gương mặt bên ngoài còn có cái gì tốt, cậu xem tiểu đội trường, người vừa soái lại vừa đáng yêu, vừa có tiền lại có chí tiến thủ, có tình yêu thích động vật nhỏ, tối trọng yếu là sẽ nấu cơm chịu làm nội trợ..."
"Dừng dừng dừng! Cậu nói chỗ tốt tiểu đội trưởng nhiều như vậy, nhường cho cậu được không, đừng nói nhiều như thế nữa?"
"Mình đều vì ai hả đồ không có lương tâm, tiểu đội trưởng thích hợp với cậu lắm, qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác nữa đâu*."
"Mình như thế nào còn không biết cậu kiêm chức bà mối nhỉ." Tống Vi Vi bĩu môi, bất quá cũng quả thật cảm giác tiểu đội trưởng cũng có thể, làm nhân vật chính trong tiểu thuyết của nàng rất thích hợp, "Tiểu đội trưởng cũng ổn, có số điện thoại của hắn không?"
Ầu yé!
Dung Mạn đáy lòng ngửa mặt lên trời cười to, trên mặt không hiện nước từ trên núi chảy xuống, thiếu chút nữa cơ mặt rút gân: "Có, buổi tối mình đưa cho cậu.

Tống Vi Vi cầm qua nước trái cây uống một ngụm nhuận cổ họng, tiếp đón tiểu đội trưởng tội nghiệp: "Đến, chúng ta lại đánh một ván, sau đó mình dạy cho cậu chơi vương giả!"
Lý Tư Thành không hiểu được vương giả là cái quỷ gì, nhưng vẫn ngốc nghếch gật gật đầu, cắm đầu cắm cổ tiến lại đây.

Dung Mạn gặp bọn họ đùa vui, vì thế cũng phóng khoáng, chít chít quang quác bổ nhào đi lên tiếp tục đoạt microphone.

Chờ high đến nửa đêm, một người trước WC mặc y phục, tiếp đón nâng dậy vài hán tử say ngáy ngủ, cùng nhau cáo biệt.


Tống Vi Vi cầm lên áo khoác, cùng tiểu đội trưởng cáo biệt: "Đội trưởng hẹn gặp lại, mình cùng Dung Mạn đi trước."
"Ân, trên đường cẩn thận." Lý Tư Thành còn phải chiếu cố người uống say, chỉ có thể tại trước cửa phòng cùng các nàng cáo biệt.

Tống Vi Vi ăn không thiếu trái cây sấy khô đưa điểm tâm miễn phí trong ktv, ăn no đến nấc, nàng xoa bóp bụng, kéo tay Dung Mạn, một bên nấc một bên khẽ hát hồ lô oa, thường thường hỗn loạn vài câu lam tinh linh, toàn bộ đều là bệnh thần kinh.
Hai người đi qua hành lang thật dài, kết quả tại hành lang cuối lại gặp gỡ Cố Văn Sam, nàng đang cùng một nam nhân thấp giọng nói cái gì đó, không có chú ý tới bên này.

May mắn nàng không nghe thấy chính mình ca hát, không thì bên trong mặt mũi toàn bộ ném hết đi rồi, về sau còn như thế nào nhìn mặt nhau.

Tống Vi Vi nhanh chóng đình chỉ cơn nấc, cương mặt đi qua.

Rời đi một khúc hành lang này, Dung Mạn nhịn không được cười ha hả: "Linh hồn ca sĩ như thế nào không hát, thật hay mà."
"Mau lăn đi." Tống Vi Vi nói xong, lại nấc một cái.

"Ha ha ha ha "
# không được, rất muốn hữu tẫn.#
- ------------------------------------------------------------
* qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác*: nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại.

Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi..