Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi ô tô ồn ào, mèo béo đen cách vách từ ban công chuồn êm đến đây, theo cửa sổ tiến vào nhảy trên mặt đất, phát ra một tiếng ồn, đem bồn hoa bên cạnh đánh ngã.
Tống Vi Vi nhịn không được đưa tay vuốt khuôn mặt hoàn mỹ của nữ nhân trên màn hình máy tính kết quả đụng phải một lớp bụi thật dày, nàng phẫn nộ dùng khăn lau tay, tắt máy đi.
Cố Văn Sam...
Nàng đem này ba chữ tại môi tinh tế niệm mấy lần, thần sắc có chút hoảng hốt.

Lần cuối cùng thấy nàng, là lúc nào?
Ba năm trước đây?
Cố Văn Sam, là thiên kiêu đại nữ, hoa hậu giảng đường đại học, dung mạo xinh đẹp, thành tích nổi trội xuất sắc, 25 tuổi chỉ bằng một bộ điện ảnh đã thành danh.

Nàng luôn là mặt không chút biểu cảm, trầm mặc ít lời, mặc kệ nhìn ai trong ánh mắt đều không có cảm tình, tất cả mọi người đều gọi nàng là nữ thần cao lãnh, người ái mộ có thể xếp vào đến ba vòng toàn bộ khu vườn trường.
Mà khi đó Tống Vi Vi vừa mới tốt nghiệp đại học, không có công tác, không có giao tiếp với ai, mẫu thân chỉ là người bình thường đi làm, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, là người phổ thông nếu rơi vào trong đám người cũng tìm không thấy.
Nàng có chỗ nào xứng đôi với Cố Văn Sam?
Tống Vi Vi cùng nàng ở chung, mỗi lần gặp mặt Cố Văn Sam cơ hồ không nói một lời, ngẫu nhiên mở miệng cũng chỉ là Ừ cùng À, chưa từng có đối với nàng nói thích hoặc yêu, thậm chí thẳng đến khi chia tay, Tống Vi Vi ngay cả nhà Cố Văn Sam ở nơi nào cũng không biết.
Bởi vậy khi thiếu nữ lãnh đạm cùng với nàng chia tay, nàng không có lời nào để nói.
Tống Vi Vi có thể thế nào? Quấn lên đánh loạn? Vừa khóc lại nháo? Trời đất bao la, nàng đi nơi nào tìm Cố Văn Sam?

Chia tay xong, Cố Văn Sam không chút nào lưu luyến rời Trung Quốc, đi sang Mỹ.

Mà nàng bắt đầu ngày qua ngày làm trạch nữ.

Người ta là đi trên dựa vào mặt cùng hành động kiếm sống đến nhân sinh cao nhất, còn nàng là đi lên dựa vào động não kiếm cơm đến điên người.
Đều là nhân sinh, một người chân dài bước ngàn dặm, một người kéo theo cái chân ngắn, ở phía sau nghiêng ngả lảo đảo, liều mạng muốn truy đuổi.
Di động vang lên tiếng chuông vui vẻ, đánh gãy suy nghĩ của nàng, nàng bắt điện thoại: "Alo? Tôi là Tống Vi Vi."
"Ngay cả số điện thoại của mẹ cũng không biết sao? Ai, Vi Vi, mẹ biết con ngốc, không nhớ được số di động nhưng tốt xấu cũng phải lưu số mẹ vào danh bạ chứ."
"...!Bắt điện thoại không thấy tên hiện lên."
"Được rồi, tha thứ cho con.

Vi Vi, thứ ba tới con về nhà sao?" mẹ Tống Vi Vi tại đầu kia điện thoại nói.
Về nhà? Tống Vi Vi sửng sốt, quay đầu nhìn lịch, mới phát hiện nguyên lai thứ ba là sinh nhật của mình.

Nàng đã thật lâu không thấy mẫu thân.

"Để con xem đã, thong thả nói."
"Con mỗi lần đều nói như vậy, kết quả mẹ đã hơn nửa năm không gặp con, mẹ mặc kệ, thứ ba tới con nhất định phải trở về!"
"Được được được." Tống Vi Vi đáp ứng, trong lòng rất bất đắc dĩ, oán thầm nói: Trở về làm gì? Làm bóng đèn bị tú ân ái tú thành cẩu sao?
Tống mẹ tiếp tục nói: " Con gái của Cố ba cũng về nước, con lúc trước chưa thấy qua nàng, vừa lúc có thể gặp một lần."
Tống Vi Vi có chút ngơ ngác: "Con gái của chú Cố?"
"Đúng, đứa nhỏ kia ở nước ngoài một mình sinh hoạt đã nhiều năm, nghe nói là diễn viên có danh tiếng,mẹ xem qua ảnh chụp của nàng, thật xinh đẹp.

Đương nhiên Vi Vi nhà mình cũng xinh đẹp, nhưng hồi con còn nhỏ đúng là xấu thật, đã đen lại béo, lão thái thái cách vách còn sau lưng mẹ gọi con là nhóc xấu xí, tưởng mẹ không biết sao, hừ."
"Lúc đó con có màu da lúa mì của Soái Phá Thiên và gương mặt bánh bao dễ thương được không? Xấu là xấu cái gì?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
Tống Vi Vi: "..."
Này thật là mẹ mình sao? Mình được nhặt về thì có!
Bất quá, nghĩ đến con gái chú Cố, nàng có chút đau đầu.

Mẹ cùng chú Cố kết hôn ba năm, này "chị gái mới" vẫn ở nước ngoài, một lần cũng không trở về, lần này đột nhiên muốn gặp mặt, Tống Vi Vi không biết làm sao.

Cùng một chị gái diễn viên chưa gặp qua bao giờ nên ở chung nói chuyện phiếm như thế nào?
Trò chuyện cái gì? Soái ca mỹ nữ diễn viên nước ngoài cùng hàng hiệu nước hoa quần áo sao?
Tống Vi Vi rất sầu não.
Bất quá hiện tại đến thứ ba tuần tới còn có vài ngày, cũng không vội.
Nàng đáp ứng Dung Mạn, họp lớp như thế nào cũng phải đi, Tống Vi Vi hoàn thành chương văn đăng lên trên mạng, rửa mặt xong, cài đồng hồ báo thức, đem mình vùi vào trong chăn.
Giường mềm mại ấm áp, chăn mang theo mùi nắng cùng hương xà phòng hòa quyện, nóc nhà thượng dùng bút huỳnh quang vẽ con mèo nhỏ ngồi rung đùi đắc ý, buổi tối vừa mở mắt liền có thể thấy, này đại khái là trong nhà cũng có không khí gia đình.
Cá sấu tại phòng khách bò qua, truyền đến thanh âm mai rùa cùng chân xẹt qua sàn, nàng hắc hắc cười ôm gối ôm nam thần, ôm chặt hít sâu một hơi.
"Cá sấu ngủ ngon."
"A meo meo ngủ ngon."
"Nam thần ngủ ngon."
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, nàng thuận tay từ tủ quần áo rút ra quần bò, tùy ý mặc áo khoác, đeo giầy thể thao đi xuống lầu.
Dung Mạn đang tại lầu dưới ăn bánh bao cùng Nhị ca thảo luận thơ từ ca phú nhân sinh lý tưởng, thấy nàng một ngụm sữa đậu nành phun trên mặt đất: "Đợi đã, Vi Vi, cậu sẽ không mặc bộ này đi họp lớp đúng không? Này còn không bị người xem thường hay sao?"
"Mình ở nhà nhiều năm như vậy, trong nhà chỉ có đồ thể thao cùng quần bò, váy cái gì đã sớm không mặc, bọn họ muốn cười thì để họ chê cười."
Dung Mạn không nói gì: "Mẹ nó cậu đúng là, giờ vẫn còn chút thời gian, theo mình đi dạo trên đường đi, đổi áo với quần, cậu đây là bao nhiêu năm chưa thấy qua ánh mặt trời, muốn thành tiên phải không."
Tống Vi Vi nhíu mày: "Không cần đi được không?"
Dung Mạn đem nàng kéo đi, cầm xe chìa khóa đi ra ngoài: "Cút cút cút, đừng nói nhiều, lên xe."
Xe này là Dung Mạn trước đó không lâu mua, đã nhiều năm ăn đất tích cóp xuống tiền, màu bạc, thân xe đường cong nuột nà, mở ra xúc cảm cũng hảo, cơ hồ mỗi người thấy đều khen, Dung Mạn cao hứng đến cái đuôi đều vểnh lên.


Thật vất vả có thể kéo lên Tống Vi Vi tu tiên nhiều năm xuống núi, nàng kích động không thôi, xoa lỗ tai muốn nghe xem nhà văn khen ngợi, nhìn xem Tống Vi Vi có thể hay không khen đến nở hoa, kết quả đợi nửa ngày, Tống Vi Vi một câu cũng chưa nói, quay đầu vừa thấy phát hiện nàng cư nhiên đã đem mặt dán lên cửa xe kính thủy tinh, ngủ đến nước mũi đều muốn chảy ra.
Dung Mạn: "..."
Đắc, đã quên tiểu tổ tông không thể dời khỏi giường trước 12 giờ trưa.
Ô tô tại bãi đỗ xe dừng lại, Tống Vi Vi bị Dung Mạn bạo lực theo trong xe kéo đi ra, nàng đứng ở bên cạnh xe Dung Mạn khép hờ mắt ngẩn người, gió lạnh thổi đến thanh tỉnh.
Cùng trung tâm thương mại phổ thông so sánh, trung tâm thương mại Bạc Điển có thể được cho là Khu của người giàu có , một cái váy hơn một ngàn, một đôi giày cao gót trên vạn, một cái túi có thể nuôi nổi ba miệng ăn trong một tháng.
Vài năm trước nàng cũng mỗi tuần đến chỗ này một chuyến, không phải đến Bạc Điển, mà là đi trung tâm mua sắm bên cạnh Bạc Điển mua mấy chục mấy trăm quần áo giá rẻ, tận lực mặc đẹp, hi vọng người nọ có thể nhìn mình liếc mắt một cái, người nọ đi nước Mỹ, nàng toàn bộ quần áo cơ bản đều làm ổ cho mèo, vài năm không có tới nơi này.
Tống Vi Vi kéo chân, chậm rì đi theo phía sau Dung Mạn, ngẫu nhiên đi qua kính thủy tinh, đều có thể thấy dưới mắt mình là hai quầng thâm đen.
Có câu đặc biệt người ta nói như thế nào? Nữ nhân là vì cho người khác xem nên mới trang điểm.
Người mà Tống Vi Vi muốn cho nàng xem đã không ở đây, nàng còn trang điểm làm gì.
Được rồi, kỳ thật nàng chính là lười ←_←
Lười trang điểm lười rửa mặt, lười mua quần áo lười mặc.
Vì tiết kiệm thời gian, Tống Vi Vi đi vào tiệm trang điểm, tốt nhất đem mắt đen của nàng biến đi, Dung Mạn đi chọn quần áo cho nàng.
Tống Vi Vi ngửa mặt nằm ở trên giường, mặc cho nhân viên trên mặt nàng loay hoay.
Nhân viên một bên tẩy da chết cho nàng, một bên không chịu nhàn rỗi nói thầm: "Ai, tiểu thư, nữ nhân trọng yếu nhất chính là da mặt, nam nhân xem nữ nhân, đầu tiên xem chính là mặt, tuy rằng ngài có gương mặt trẻ con, nhưng phải bảo dưỡng làn da a, dùng đồ trang điểm, dưỡng da, phối hợp cùng mỹ phẩm Hàn quốc nổi danh xxx và Mỹ quốc xxx, có thể cho ngươi một lần nữa trở lại tuổi hai mươi, cảm nhận được nữ nhân như hoa vĩnh viễn mười tám..."
Hay, vì tiền đều có thể làm bộ được, tươi mát thoát tục cái gì, nói nhảm đâu..