"Hả? Đây không phải là...?", Tiểu Lý phóng to bức ảnh, ôn nhu dừng lại chỗ đại minh tinh. Gần đây trên mạng nổi lên tên tuổi một người đẹp - Ấn Hàn, áo sơ mi theo thói quen sắn lên đến nửa, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, gương mặt lạnh lùng trước sau như một, hiếm thấy mỉm cười.


"Buổi sáng tốt lành." Ấn Hàn tự nhiên mở cửa tiệm, tối hôm qua nàng cùng nữ vương đại nhân nói chuyện điện thoại một hồi lâu nên tâm trạng rất tốt."Ấn Hàn. . ." Nàng nhìn qua một lượt, tất cả mọi người đều mang một bộ dạng trốn tránh, nụ cười trên khoé miệng cô dần biến mất, "Xảy ra chuyện gì rồi sao?". Ấn Hàn nhíu mày, bước nhanh tới, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, không phải là Nhược Duẫn. . .


"Không phải Nhược Duẫn", Bạc Dương nói vô cùng thận trọng, lại thấy sắc mặt bạn tốt của mình không đúng lắm, vội vàng trấn an, "Là em, Ấn Hàn. . .", vừa dứt lời, liền đem điện thoại vốn là trong tay mình đưa tới.


Không biết xảy ra chuyện gì, ánh sáng của màn hình nhức mắt lạ thường, Ấn Hàn cố gắng bình ổn lại hô hấp, nháy mắt một cái, xem lướt qua nội dung. Trước hết nhảy vào trong mắt nàng chính là ảnh chụp trộm lúc nàng cùng Nhược Duẫn nắm tay, tổng cộng có bốn bức, hoàn đều là dựa theo thời gian mà sắp xếp thứ tự, người chụp phải là người rất kiên nhẫn, hình chụp ánh sáng đầy đủ, tấm nào cũng là ảnh chính diện, nào là khi hai cô gái nhìn nhau cười, hoặc là nhìn nhau lặng lẽ khi vừa hôn xong, như vậy rõ ràng rất ám muội, có ngốc đến mức nào đi chăng nữa cũng có thể nhìn ra hai người là một cặp, hơn nữa lại đang trong giai đoạn nồng cháy. "Ấn Hàn, em nhìn phía dưới đi". Vừa nhìn, gò má Ấn Hàn đã trở nên cứng ngắc, vẫn là quyết định nhắc nhở cô một chút, ngón tay nhẹ nhàng ấn, Ấn Hàn cười một tiếng, trong mắt mãn hoàn toàn là lãnh ý, lần này quả nhiên là có sự chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Thực sự là một sự vạch trần hoàn hảo, không chê vào đâu được, bất ngờ xuất hiện trên trang chủ là hai bức ảnh đặt ngang nhau, bên trái là hộp cơm của Ấn Hàn, mà phía bên phải, vừa vặn lại là bạn đồng hành trong "Trời sinh hợp tác" của nàng.


Nếu như không phải người trong cuộc, Ấn Hàn có lẽ sẽ còn vỗ tay khen ngợi những phân tích người tỉ mỉ của người này, chiều cao hoàn toàn phù hợp, trong ảnh cũng nhìn rõ đôi mắt nổi bật, mặc dù bản thân cô hay đeo khẩu trang, nhưng lại không hay đeo kính, nên phóng to bức ảnh này là có thể nhận ra đôi mắt giống mình đến 90%. Nếu không để ý kĩ khuôn mặt, thì động tác của người này cũng giống Ấn Hàn lắm, có những lúc sẽ hơi cong đùi phải, những lúc nói chuyện hay đỡ cổ mình, thậm chí ngay cả tư thế ôm Nhược Duẫn từ phía sau cũng tương tự.


"Trước đây vẫn còn một số nghi ngờ, cho nên bây giờ mới có bằng chứng cuối cùng". Ấn Hàn thấy dòng chữ được phóng to bên dưới nên có chút hiếu kỳ nhìn xuống: "Thông qua việc điều tra mạnh mẽ, phóng viên phát hiện mỗi lần quay chương trình, Ấn Hàn sẽ không có mặt trong nhà hàng, càng rõ ràng hơn là, mỗi lần Nhược Duẫn có lịch quay ở đâu đó, ta luôn có thể thấy được đầu bếp Ấn Hàn xuất hiện. Hơn nữa, lẽ nào mọi người không cảm thấy thanh âm lời nói hai người rất kì lạ sao? Tuy rằng âm thanh đó bị khẩu trang che mất nên có chút trầm thấp mơ hồ." Ấn Hàn kinh ngạc đọc tiếp, "Mặc dù có chút khó khăn, nhưng phòng viên cũng đã nghe ra được lời nói giữa hai người, sau khi kiểm tra qua mô phỏng giọng nói của hai người, chúng tôi chắc chắn rằng đây là sự thật, đầu bếp chính Ấn Hàn và Bunny đại thần, là cùng một người."


"Ấn Hàn, em không sao chứ?". Bạc Dương rất lo lắng, thân phận thật của Ấn Hàn rất ít người biết, vì để ẩn giấu sự thật, bạn tốt của anh đã mất rất nhiều công sức, đầu bếp chính vỗ vai Ấn Hàn, huống hồ lần này, ngay cả chuyện tình cảm cũng bị đào bới ra, lại càng thêm vướng tay vướng chân.


"Em về trước đi, phòng viên sẽ vây quanh nơi này sớm thôi". Quanh đi quẩn lại một hồi, rốt cuộc mới biết được hai người này là đồng tính luyến ái, tuy rằng bản thân vô cùng bất ngờ, nhưng anh cũng không muốn việc này bị công khai, đối với Ấn Hàn, Bạc Dương tràn đầy lo lắng, lại còn phải đối mặt với lượng fan hùng hậu của Nhược Duẫn a...


"Thanh xuân giải trí", Ấn Hàn nhìn một chút tên nguồn ở góc trên bên phải, không nói ra được cảm xúc hiện tại là gì, bí mật bấy lâu nay vẫn luôn cẩn thận che đậy bị đâm thủng trước mặt công chúng, tuy rằng trước đây đã có ít nhiều linh cảm, có điều, Duệ Khê ra tay thật sớm.


Bất đắc dĩ rời khỏi nhà hàng, tâm trạng Ấn Hàn tụt dốc trầm trọng, lái xe trở về nhà trọ, điện thoại báo rằng bây giờ là tám giờ tối bên phía Nhược Duẫn. Nàng mín môi, khe khẽ thở dài, bấm gọi cho Vương Tử.


"Ấn Hàn đây", ngón tay vô ý ma sát vào vô lăng, "Cậu đã biết tin rồi đúng không, nhờ cậu giấu Nhược Duẫn, tạm thời không nên để nàng biết". Ấn Hàn tắt máy, cách xa nhau 12 tiếng, vì đêm nay là lễ trao giải cuối cùng, thế nên, ngàn vạn lần không thể để nàng biết. Khoé miệng cô khẽ động, tính tình Nhược Duẫn, cô đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, dáng dấp lạnh lùng thế thôi, nhưng thực ra lại là một tiểu hài tử cố chấp, tin tức này mà bị nàng biết được, sợ là cái gì cũng không quản, lập tức bay về đây tìm cô, mà bản thân Ấn Hàn, cũng không muốn trở thành gánh nặng của Nhược Duẫn.


Điện thoại reo, Ấn Hàn bật máy, "Trương tỷ, em đang từ nhà hàng về... Được, em sẽ chờ ở nhà". Ấn Hàn do dự một lúc.


"Nhược Duẫn không nên biết chuyện này, em đã nhờ Vương Tử cố hết sức kéo dài chuyện này cho tới khi xong lễ trao giải, còn về vấn đề tình cảm kia, không cần khuyên bảp em, em sẽ tự mình xử lý tốt", cô dừng một chút, "Em nghĩ, phủ nhận thì tốt hơn", bên kia điện thoại có chút bất ngờ.


"Nhược Duẫn hiện tại đang ở đỉnh cao sự nghiệp, em không hy vọng vì em mà công chúng thay đổi cái nhìn về cô ấy". Ngữ khí Ấn Hàn hết sức bình tĩnh, cô vẫn cho rằng mình là một người thầm mến nàng, có thể lọt được vào mắt xanh của Nhược Duẫn là may mắn cả đời có được, làm sao còn có thể nuôi hy vọng xa vời dắt tay nhau đi dưới ánh mặt trời đây? Nàng lắc đầu, rõ ràng từ đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt, vậy mà lúc này sao lại đau lòng chứ, quả nhiên, tâm ý dành cho cô ấy càng lúc càng lớn.


"Vương Tử, sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi." Nữ vương đại nhân vừa chuẩn bị xong xuôi, đi ra, liền thấy trợ lý đang vô cùng nghiêm túc nghe điện thoại, "Có chuyện gì vậy, sao thái độ của em là vậy?". Nhược Duẫn đến gần muốn nhìn một chút xem việc gì đã làm trợ lý của mình thành ra như thế.


"Không...Không có gì!". Như thể sợ sệt điều gì, tiểu trợ lý ôm điện thoại của mình, lập tức nhảy ra xa, lại phát hiện sự nghi ngờ trong mắt đại minh tinh, Vương Tử trong lòng chửi bới chính mình không có đầu óc, vội vã rặn ra một nụ cười, "Không sao cả, Trương tỷ nói muốn em chăm sóc thật tốt cho chị, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải lập tức xử lý." Le lưỡi một cái, làm tư thế bị cắt cổ.


Nhược Duẫn nhìn Vương Tử xốc nổi biển diễn, cố nén cảm giác muốn nhổ nước bọt, "Lên đường thôi". "Hảo hảo, chúng ta nên đi đúng giờ", Vương Tử vội vã liếc nhìn thời gian, lôi kéo Nhược Duẫn lên xe bảo mẫu.


"Chị căng thẳng sao?" Lại chợt nghĩ tầm cỡ của Nhược Duẫn chắc chắn đã phải tham dự liên hoan phim rất nhiều lần, đương nhiên sẽ không lo lắng, nhưng Vương Tử vẫn rất quan tâm khích lệ Nhược Duẫn.


"Chị vẫn ổn, chỉ là cảm thấy có chút bất an." Cũng không phải lần đầu tiên tham gia, trước đây trong giới ca sĩ nhận vô số giải thưởng nàng cũng không căng thẳng như bây giờ, chỉ là...đã ba tiếng chưa nghe giọng của Ấn Hàn, mặc dù nàng biết người yêu mình nhất định sẽ xem lễ trao giải này, nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn có chút bất an.


"Đến rồi", nhanh tay sửa lại quần áo, nhắc nhở cái người đang thẫn thờ bên cạnh, "Nhớ kỹ, thời khắc này, chị nhất định phải toả sáng nhất thảm đỏ". Nhẹ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, Vương Tử đỡ Nhược Duẫn xuống xe.


Cơ hồ toàn bộ thảm đỏ đều bị che lấp bởi những ánh đèn chớp nháy liên tục, nghệ sĩ bọn họ mong chờ nhất cuối cùng cũng xuất hiện. Đem tóc dài gọn gàng buộc lên kiểu đuôi ngựa, lần này Nhược Duẫn lựa chọn một bộ trang phục trung tính, hoạ tiết hoa phối với nơ mang hơi hướng Châu Âu, kết hợp với giày cao gót và quần ống rộng ở chân, tạo nên vẻ lãnh lùng mà quý phái của nữ hoàng điện ảnh, cứ nhưu vậy đứng trên thảm đỏ, khí chất lại tăng thêm mười phần. Đứng cạnh Nhược Duẫn, từ phía chính diện nhìn sang, là một người với bộ váy cao cổ dài chấm đất, nhưng mà, ở phía sau, mới là cảnh đẹp, viền tơ được đan xem mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng nõn bên trong, vừa quyến rũ, lại vừa khiến người ta mơ màng.


Nữ vương đại nhân bước vào, vẫn duy trì nụ cười mỉm hướng về ống kính. Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên vì nhìn thấy Tiểu Ái, fan ruột của mình, Nhược Duẫn hài lòng hướng về phía cô gái vẫy tay.


Vì ánh đèn flash chớp nháy liên tục nên không thể thấy rõ mặt Tiểu Ái, cô ấy giơ tay lên, đồng thời la lớn tên nàng, có điều, Nhược Duẫn hơi dừng bước, vẻ mặt Tiểu Ái có vẻ không tốt lắm, như muốn nói gì đó lại thôi.


"Nhược Duẫn, đi thôi". Chào hỏi fan đã đủ, người bên cạnh khẽ nhắc nhở.


"Ừ". Nhược Duẫn gật gù, cuối cùng liếc mắt nhìn Tiêu Ái đang bị đám đông nhấn chìm, đè xuống nghi hoặc cùng bất an trong lòng, tiếp tục hướng vào trong, sau khi hết thúc lễ trao giải, nhất định phải tìm nàng hỏi rõ, nữ vương đại nhân khẽ quyết định trong lòng.


Lễ trao giải tiến hành đâu vào đấy, trong sân rất nhiều máy quay thu lại hình ảnh của khách mời, Nhược Duẫn không tự chủ ma sát ngón tay mình, tuy rằng vẫn giữ phép tắc vỗ tay cho từng người lên nhận giải, nhưng trong lòng thì sớm đã tâm tư ngổn ngang. Một, hai tiếng trước, nàng vẫn tất bật chuẩn bị cho buổi lễ, rốt cuộc bây giờ đã có thể tập trung suy nghĩ một chút, Nhược Duẫn hơi nhắm mắt, Vương Tử sợ sệt lúc mình hỏi, các nhân viên thì có thái độ hơi trốn tránh, Tiêu Ái bộ dạng muốn nói lại thôi, từ trước đến nay chưa bao giờ như vậy, tuy rằng đã cố gắng bình tĩnh, nhưng bất an trong lòng càng lúc càng lớn, nhất định họ có chuyện gạt mình, Nhược Duẫn âm thầm nghĩ cách cáo lui buổi lễ.


"Oa, hôm nay lễ trao giải thật rạng rỡ, vui vẻ", MC phía trên trôi chảy nói, tình cờ xen kẽ một vài câu cảm thán để điều chỉnh không khí. "Được rồi, bây giờ là hạng mục diễn viên nữ phụ xuất sắc nhất, chúng ta hãy nhìn qua các ứng cử viên". Đây là một đoạn phim được các biên tập viên cắt ghép, tập trung vào năm nữ diễn viên tiêu biểu, đoạn phim kết thúc, trên màn hình lập tức hiện ra bốn hình ảnh được ống kính ghi lại, gồm bốn diễn viên đang có trong sân lúc này, người còn lại vì lý do cá nhân nên không thể tham dự.


Đây là một liên hoan phim quan trọng, bất kể là ai, đều mong muốn và nỗ lực giành được một giải thưởng. Bởi vậy, mặc dù đã cố gắng duy trì nụ nàng có cười mỉm, nhưng nội tâm tất cả đều vô cùng căng thẳng, ống kính chĩa về phía Nhược Duẫn làm cho nàng có chút hoảng hốt, trong lòng thực sự bất an, các loại ý nghĩ đều không ngừng tuôn ra, trực giác mách bảo nàng trăm phần trăm là có chuyện không hay, trong nước nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho mọi người căng thẳng đến vậy.


"Nhược Duẫn, Nhược Duẫn", Chân Chân bên cạnh khẽ gọi, Nhược Duẫn từ trước đến nay luôn là người bình tĩnh lạnh lùng, vậy mà tại sao đúng thời điểm quan trọng như bây giờ lại mất tập trung?, ngược lại, việc này khiến nữ vương đại nhân ngạc nhiên cũng đúng, hô hấp cũng có chút dồn dập, nàng thực sự cũng rất chờ mong người đoạt giải lần này a...


Người trao giải chợt nâng cao giọng, rồi chợt dừng, âm thanh nền dồn dập thật hiệu quả, ánh đèn ở trên mặt bốn người không ngừng biến hoá, Nhược Duẫn hơi hí mắt, cơ hồ là vô ý nhìn đến cái miệng người trên sân khấu.


"Chúc mừng! Vai nữ phụ xuất sắc nhất, Lâm Nhược Duẫn!".


-----------------------------------------------


Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ!!!!!