“Im hết miệng lại cho trãm!”

Trong phút chốc, quần thần bên trong đại điện ở lầu Bình Khang đều im lặng.

Nữ đế không hề che giấu sự tức giận, bọn họ im lặng như hến.

“Trãm không đồng ý!” Đôi mắt lạnh như băng của Hiên Viên Bình quét qua đám người.

“Từ khi bắt đầu triều đại Đại Hạ cho đến nay, các nước đến triều, cho dù là hòa thân, thì tất cả đều phải cống nạp cho Đại Hạ trước, Đại Hạ mới đáp lễ.

Bây giờ lại làm như vậy, thế coi phép tắc của tổ tiên để đâu? Đã để uy nghiêm của Đại Hạ ở chỗ nào?”

“Hoàng đế bệ hạ tôn kính, xin người bớt giận.”

Sứ thần nước Bái Nguyệt Tây Vực là một ông lão, khuôn mặt gầy guộc, đôi mắt sáng ngời.

“Bệ hạ và vương hậu của bổn quốc thương yêu công chúa, nên còn đưa ra một yêu cầu khác.

Chỉ cần có bất kì một vị thanh niên tài tuấn nào của quý quốc có thể lấy được một nụ cười chân thành của công chúa, vậy số lượng lương thực, gấm vóc và ngựa quý trước đó đều có thể giảm bớt, thậm chí là hủy bỏ.”

Dứt lời, quần thần xôn xao, trong lòng đám thanh niên tài tuấn phía sau bọn họ cũng rung động, sau đó lần lượt xoa tay.

Cơ hội thể hiện tới rồi!

Bọn họ hăng hái, nóng lòng muốn thử sức, nhìn công chúa nước Bái Nguyệt giống như thánh nữ băng giá, trong lòng bọn họ tràn đầy tự tin.





Con cháu của trăm quan xếp hàng chuẩn bị lên sân khấu, chuẩn bị thể hiện sự hào hoa phong nhã của mình, giành được nụ cười chân thành của mỹ nhân.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Bình ẩn chứa sự uy nghiêm và suy tư.

Công chúa nước Bái Nguyệt - Vũ Huyên bên cạnh nàng ta vẻ mặt lạnh lùng, đang tìm kiếm điều gì đó ở trong đám người.

Người bạn vừa rồi của nàng ta, nhìn cử chỉ có lẽ cũng là quan viên của Đại Hạ.

“Bạn của ta ơi... Liệu ngươi có tới hay không?”

Không ai biết công chúa nước Bái Nguyệt đang suy nghĩ gì.

Sở dĩ để cho các thanh niên tài tuấn của Đại Hạ tự mình thể hiện là vì nàng ta muốn gặp lại Triệu Tuấn Hào.

Lúc này, Hồng lư tự khanh Lý Trầm Hư cầm bản danh sách, nhìn qua một lượt các thanh niên tài tuấn đang tràn đầy kì vọng, phấn khích và các đồng liêu đang có phần căng thẳng.

Ông ta chậm rãi mở lời, cất cao giọng nói:

“Vị đầu tiên, con trai của Ngự sử đại phu - Tào Thiếu Bảo.”

Vừa dứt lời, một thanh niên vô cùng anh tuấn đã nhảy lên đài cao phô diễn.

Gã mặc áo dài màu chàm, tay cầm quạt xếp non sông, phong độ ngời ngời, khuôn mặt khá lạnh lùng.

Tất cả quần thần bên dưới đều bàn luận sôi nổi. “Con trai của Tào đại nhân thật anh tuấn phi phàm.”

“Tướng mạo thật tuấn tú, có phong độ của Tào đại nhân năm đó.”

“Cũng không biết có thể giành được sự cảm mến của công chúa nước Bái Nguyệt hay không...”

“Chỉ là... tại sao Tào công tử lại không nói gì?”